“Sao trông cháu cũng không được thông minh lắm nhỉ?”
Kỷ lão gia cảm thấy quá mất mặt.
Ông nhẹ giọng dụ dỗ:
“Cha của cha gọi là ông nội, vậy mẹ của ông nội thì gọi là gì?”
Kỷ Chu Dã: “…”
Cậu đâu phải trẻ con ba tuổi!
Kỷ lão gia lập tức đá một phát vào m.ô.n.g cậu:
“Ông đang hỏi đấy! Mẹ của ông nội thì gọi là gì?”
Kỷ Chu Dã lí nhí mở miệng:
“Bà… bà cố.”
“Ừm~” Dung Ngộ mỉm cười cong môi,
“Ngoan lắm.”
“Cô, cô, cô!”
Kỷ Chu Dã trừng lớn đôi mắt đào hoa, “Cô là cái thá gì…”
“Câm miệng.” Kỷ Chỉ Uyên trầm giọng nói.
Anh đang nghĩ…
Chẳng lẽ hôm qua mình cũng giống nó, ngạc nhiên, bối rối, mất lễ nghi y chang vậy?
Quả thật… có hơi thất lễ rồi.
“Anh cả!”
Kỷ Chu Dã trợn mắt, “Em gọi cô ta là bà cố, mà cô ta còn đáp lại? Đây chẳng phải là sỉ nhục linh hồn bà cố chúng ta nơi chín suối sao! Còn nữa, ai cho cô ta vào nhà? Tuy cô ta là bạn cùng lớp với em, nhưng chúng em chẳng có quan hệ gì cả, quản gia Du, lập tức đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!”
Bốp!
Kỷ lão gia vung tay tát một cái vào sau gáy Kỷ Chu Dã.
Kỷ Chu Dã ấm ức muốn khóc.
Còn chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy người anh mà cậu luôn ngưỡng mộ, vậy mà lại nói với Dung Ngộ:
“Bà cố, tính cách nó vốn đã thế, hơi ồn ào một chút. Hơn nữa, chuyện này đúng là… quá mức bất ngờ, nhất thời không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường.”
Kỷ Chu Dã quay đầu như robot:
“Anh cả… anh gọi cô ta là gì cơ?”
Kỷ Chỉ Uyên đã chấp nhận hiện thực:
“Cô ấy thật sự là bà cố của chúng ta.”
“Không thể nào!”
Kỷ Chu Dã đầu óc hỗn loạn, “Cô ta là kẻ lừa đảo! Lừa mọi người thôi! Cô ta…”
“Đồ ngu xuẩn!”
Kỷ lão gia nhìn sang Dung Ngộ, giải thích:
“Thằng năm đúng là hơi ngu thật, nhưng thành tích học tập thì cũng tạm được, nằm trong top ba của lớp…”
Dung Ngộ nửa cười nửa không:
“Vậy sao?”
Kỷ Chu Dã: “…”
Cậu ghét nhất là học hành, đời này tuyệt đối không học!
Ông nội thì sức khỏe yếu, anh cả bận rộn công việc, mấy anh hai ba bốn thì sống xa, chẳng ai quản cậu được.
Vì sợ cụ ông lo lắng ảnh hưởng sức khỏe, nên cậu… bịa một lời nói dối nhỏ thôi.
Lời nói dối thiện ý… không quá đáng chứ?
Nhưng dưới ánh mắt trong trẻo của Dung Ngộ, cậu có cảm giác xấu hổ như bị lột sạch quần áo.
“Đồ ngốc, lại đây.”
Kỷ lão gia nghiêm giọng, “Ông trịnh trọng giới thiệu: Dung Ngộ là mẹ của ông, cũng chính là bà cố của các cháu! Phải kính trọng bà cố, yêu thương bà cố, nghe lời bà cố, hiếu thuận với bà cố… Ai dám chống đối, thì cút khỏi nhà họ Kỷ, ông không thiếu cháu nội!”
Kỷ Chỉ Uyên:
“Vâng, ông nội, cháu nhớ rồi.”
Kỷ Chu Dã: “…”
Anh cả thông minh hơn cậu.
Nếu anh cả cũng chấp nhận rồi, thì chứng tỏ chuyện này là thật.
Bảo cậu gọi bạn cùng lớp là “bà cố”? Thật sự khó mở miệng.
Nhưng mà anh cả cũng đã gọi rồi… cậu đành miễn cưỡng lẩm bẩm một tiếng:
“Bà… cố.”
Cậu vẫn có chút lo, sợ Dung Ngộ vạch trần lời nói dối học giỏi của mình, làm ảnh hưởng hình tượng trong lòng ông nội.
May mà Dung Ngộ không nói gì, chỉ mỉm cười bảo:
“Ngồi đi, cùng ăn sáng nào.”
Bữa sáng kết thúc.
Kỷ lão gia nói:
“Thằng năm, cháu đến trường đón Đoá Đoá về để bà cố gặp một chút. Nhưng con bé nhỏ miệng, nên cứ bảo là trong nhà có khách quý, dặn nó gọi…”
Ông gãi gãi đầu:
“Mẹ à, mẹ thấy để con bé gọi mẹ là gì thì ổn?”
Dung Ngộ khựng lại:
“Đoá Đoá?”
“Con gái của A Uyên.”
Cụ ông thở dài, “Mẹ của con bé qua đời khi sinh vì tắc ối, nên vừa sinh ra là đã mồ côi mẹ rồi.”
Dung Ngộ mỉm cười:
“Mẹ cứ tưởng A Uyên chưa có con nên mới vội vã đi làm cha của con nhà người khác.”
Kỷ Chỉ Uyên: “…”
Lại cảm giác… bị chê ngu nữa rồi.
Kỷ Chu Dã là người hành động nhanh nhẹn.
Lập tức cầm chìa khóa xe, lái đi đón Đoá Đoá về nhà.
Đoá Đoá năm nay bốn tuổi, học mẫu giáo nội trú. Bé có mái tóc xoăn dài như rong biển, đôi mắt to tròn, lông mi cong vút, làn da trắng hồng, đúng là một đứa trẻ xinh xắn vô cùng, vậy mà gương mặt lại luôn cẩn trọng dè dặt, cúi đầu khi đi, vào nhà cũng không dám nói to, nhẹ nhàng cất tiếng gọi:
“Ông cố, ba, chú nhỏ…”
Bé nghiêng đầu nhìn về phía Dung Ngộ, gọi nhỏ: “Dì ạ.”
Dung Ngộ bước tới bế cô bé lên: “Con ngoan quá đi mất.”
Ai mà khi còn trẻ lại chưa từng mơ có một “chiếc áo bông nhỏ” mềm mại ngọt ngào thế này chứ?
Cô quay đầu hỏi: “Mọi người nói Đoá Đoá học trường nội trú, tôi còn tưởng con bé lên cấp hai rồi, hóa ra mới mẫu giáo? Sao lại để nó ở trường suốt ngày suốt đêm vậy?”
Giọng cô hạ thấp vài phần: “Anh Bảo à, năm đó con mới tám tuổi, mẹ còn chẳng nỡ để con phải ở lại trường cả ngày không được về nhà.”
Kỷ lão gia ho khẽ một tiếng: “A Uyên nói, phải bồi dưỡng tính độc lập cho trẻ từ nhỏ. Trường mẫu giáo đó theo giáo dục quốc tế, giáo viên đều là chuyên gia nuôi dạy trẻ nổi tiếng toàn cầu, không thể kém được.”
“Thật sự coi trọng quan niệm giáo dục nước ngoài thế sao.” Dung Ngộ khẽ nhếch môi, “A Uyên, bà hỏi cháu, con gái thư ký Lam cũng đang học mẫu giáo nội trú à?”
Kỷ Chỉ Uyên không thoải mái trả lời: “Tiểu Nguyệt không có cha, từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn. Nếu để nó học nội trú sẽ khiến sự bất an đó càng lớn hơn…”
Dung Ngộ tức đến bật cười.
Cô không nhìn lầm, tên này đúng là… kém thông minh thật.
Cô còn chưa hết tức, đã nghe thấy Kỷ Chu Dã nói: “Tiểu Nguyệt không có cha, thật tội nghiệp, anh và chị Nhu Tuyết nhanh kết hôn đi, cho con bé một mái nhà đầy đủ.”
Kỷ lão gia cười hề hề: “Tiểu Nguyệt là đứa lanh lợi hoạt bát, ông cũng thích lắm, xem chừng nên sớm định ngày thôi.”
Dung Ngộ: “……”
Cô cúi đầu nhìn cô bé trong lòng.
Đoá Đoá vẫn cúi gằm mặt, ngón tay nhỏ cứ xoắn lấy nhau, bối rối.
Lúc này, giọng quản gia vang lên từ ngoài cửa: “Thư ký Lam và Tiểu Nguyệt tiểu thư đến rồi ạ.”
Kỷ Chỉ Uyên khi gặp con gái ruột của mình chẳng mảy may biểu cảm, thế mà lúc này, khoé môi lại khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng, anh lập tức đứng dậy ra đón.
Lam Nguyệt mặc váy hoa, nhào vào lòng Kỷ Chỉ Uyên, gọi to: “Ba ơi!”
Lam Nhu Tuyết xách theo túi quà bồi bổ bước vào: “Ông nội thấy trong người thế nào rồi ạ?”
Lam Nguyệt tựa vào đầu gối Kỷ lão gia, vẻ mặt đầy lo lắng: “Ông cố phải giữ gìn sức khỏe nhé, nếu lại ốm nữa, Tiểu Nguyệt sẽ buồn lắm đó ạ.”
“Đứa nhỏ này đúng là miệng ngọt.” Kỷ lão gia cười đáp, “Sắp dùng bữa rồi, hai người ở lại ăn cùng đi.”
Lúc này ánh mắt Lam Nhu Tuyết mới rơi xuống người Dung Ngộ.
Tuy không rõ thân phận của cô, nhưng người có thể ngồi vào bàn ăn của nhà họ Kỷ, nhất định không đơn giản.
Cô ta mím môi nói: “Dung tiểu thư, chuyện hôm qua tôi đã hỏi lại Tiểu Nguyệt, là con bé tự ngã xuống nước, vì sợ tôi mắng nên mới nói dối là cô đẩy. Là tôi không quản lý con bé chu đáo, xin thành thật xin lỗi cô, mong cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với một đứa trẻ.”
Kỷ lão gia lúc này mới biết còn có chuyện như vậy.
Ông lập tức đẩy Tiểu Nguyệt ra khỏi đầu gối mình, nhíu mày: “Sao cháu lại làm vậy?”
Tiểu Nguyệt sững người.
Trong ấn tượng của cô bé, ông cố vẫn luôn hiền hòa, luôn yêu thương cô bé, đây là lần đầu tiên cô bé thấy cụ ông nghiêm khắc như vậy.
Cô bé làm ra vẻ bị dọa sợ.
Kỷ Chỉ Uyên lập tức ôm lấy cô bé: “Tiểu Nguyệt còn nhỏ, nói dối cũng là chuyện bình thường, ông đừng làm lớn chuyện.”
Đoá Đoá khẽ ngẩng mắt lên.
Bé nhớ rõ, có một lần mình nói dối, đã bị ba bắt đứng phạt suốt hai tiếng.
Vì sao Tiểu Nguyệt nói dối thì lại chẳng sao, còn được ba ôm vào lòng dỗ dành?
Rõ ràng… bé mới là con ruột của ba cơ mà.