Kỷ Chỉ Uyên sắp phát điên rồi.

Chỉ vì một câu nói của cô nữ sinh trung học kia, mà ông nội anh liền muốn thay đổi người thừa kế của tập đoàn Kỷ thị?

Thật quá đỗi trò trẻ con.

Anh định mở miệng phản bác thêm vài câu, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy trên gương mặt ông nội nở một nụ cười, một nụ cười mà anh chưa từng thấy bao giờ.

Trong ký ức của anh, ông nội rất hiếm khi cười.

Cha mất từ khi còn trong bụng mẹ, mẹ mất từ thuở thơ ấu, trung niên thì mất vợ, sau đó là mất con… cả một đời, dường như ông chỉ tiễn biệt người thân yêu.

Thế gian này, dường như không có điều gì có thể khiến ông thật sự vui vẻ dù chỉ trong chốc lát.

Công nhận cô là bà cố, có lẽ cũng chẳng phải chuyện xấu.

Kỷ Chỉ Uyên mím môi, cuối cùng mở miệng: “Bà cố.”

Dung Ngộ nở nụ cười: “Thế mới ngoan chứ. Anh Bảo cần nghỉ ngơi rồi, cháu dẫn bà về phòng đi.”

Kỷ lão gia mới tỉnh dậy, tâm trạng lại lên xuống dữ dội, đúng là mệt mỏi thật. Sau khi uống thuốc thì ngủ thiếp đi.

Kỷ Chỉ Uyên đưa Dung Ngộ vào phòng khách.

Dung Ngộ nói giọng thản nhiên: “Về phòng của bà.”

Kỷ Chỉ Uyên khựng lại một chút.

Anh bước lên tầng hai. Phòng ngủ chính lớn nhất ở đây vẫn luôn để trống, nội thất bên trong đã được thay mới, nhưng phong cách vẫn là kiểu dáng của bảy mươi năm trước. Mỗi ngày đều có người lau dọn, cửa sổ sáng choang, không vướng một hạt bụi, như thể luôn chờ đợi chủ nhân trở về.

Dung Ngộ bước vào, tay lướt nhẹ qua mặt bàn, trên đó vẫn còn chiếc kẹp tóc đen cô từng dùng năm nào.

Bên cạnh gương là khung ảnh cưới của cô và chồng, thời gian đã để lại dấu vết, gương mặt hai người trẻ trung trên ảnh đã ngả vàng.

Cô bước vào phòng thay đồ, một nửa là những bộ lễ phục và trang sức cô từng mặc khi tham dự tiệc của nhà họ Kỷ, một nửa là những bộ đồ công tác nhẹ nhàng cô dùng khi đến viện nghiên cứu… Tất cả mọi thứ, vẫn còn ở đó.

Tựa như… cô chưa từng rời đi.

Cô đẩy cửa căn phòng làm việc liền kề, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ.

Cô lật một cuốn sách cũ, bụi phủ mờ tung bay, giữa những trang sách vẫn còn những dòng bút tích cô để lại năm xưa.

Cô cất tiếng: “A Uyên, sáng mai bà sẽ đưa cho cháu một danh sách sách vở, nhớ mua về giúp bà càng sớm càng tốt.”

Kỷ Chỉ Uyên gật đầu.

Ánh mắt anh đầy phức tạp.

Ban đầu còn nghi ngờ thân phận cô, nhưng giờ đây, khi cô đứng ở đây, hoà vào từng góc không gian xung quanh, anh dường như có thể hình dung ra cảnh cô ngồi nơi này miệt mài làm việc năm xưa.

Cô… thật sự là bà cố của anh sao?

Quản gia đã cho người mang đến quần áo sạch và những vật dụng sinh hoạt cần thiết.

“Bà cần nghỉ ngơi rồi.” Dung Ngộ đang định đóng cửa lại thì đột nhiên khựng lại, “A Dã đâu rồi? Tối nay nó không về nhà sao?”

Cô có tổng cộng năm đứa chắt.

Lão Đại là Kỷ Chỉ Uyên, Kỷ tổng thị, phụ trách mọi việc trong nhà họ Kỷ.

Lão Nhị và Lão Tam đều bận rộn với sự nghiệp riêng.

Lão Tứ đang học đại học.

Lão Ngũ là Kỷ Chu Dã, học sinh trung học, theo lý mà nói thì buổi tối nên về nhà.

Kỷ Chỉ Uyên đáp: “A Dã học lớp 12, sợ về nhà ảnh hưởng việc học, nên tôi đã mua cho nó một căn biệt thự gần trường, nó ở đó, cuối tuần mới về.”

Dung Ngộ khẽ cười: “Ảnh hưởng học hành à?”

Cô lắc đầu, đóng cửa lại.

Cô buông bỏ hết thảy, nằm xoài trên chiếc giường thuộc về mình, vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm ấy, cô mơ rất nhiều, rất lộn xộn, đến khi tỉnh dậy thì đã quên sạch sành sanh.

Sau khi rửa mặt xong, cô mở cửa phòng, một người lảo đảo ngã nhào vào trong.

Cô vừa buồn cười vừa bất lực: “Anh Bảo, sao con lại ngồi trước cửa phòng mẹ?”

Kỷ lão gia gãi đầu: “Con cứ tưởng… tưởng hôm qua chỉ là mơ, sợ mở cửa ra thì chẳng còn gì cả…”

“Không phải mơ đâu, mẹ thật sự đã trở về rồi.” Dung Ngộ đỡ ông dậy, đưa cây gậy cho ông, “Hôm nay mẹ đã xin nghỉ học, cả ngày ở nhà bầu bạn với con.”

Kỷ lão gia cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình.

Ông không khỏi thở dài: “Trước kia là mẹ nắm tay con, giờ vẫn phải là mẹ nắm tay con… Thân thể này của con, thật chẳng ra gì.”

Dung Ngộ cười nói: “Biết mình yếu thì phải chăm sóc cho tốt, cố gắng sống đến một trăm tuổi.”

Hai mẹ con vừa trò chuyện vừa xuống lầu.

Quản gia Du kính cẩn cúi đầu đứng chờ dưới lầu: “Lão gia, Dung tiểu thư, buổi sáng tốt lành.”

Kỷ lão gia lên tiếng đầy uy nghiêm: “Từ nay về sau, nhất định phải đối đãi với Dung tiểu thư như với tôi.”

Quản gia Du hôm qua đã để ý thấy mối quan hệ thân thiết giữa hai người này.

Ông ta nghĩ nát óc cũng không hiểu được cô gái nhỏ kia và lão gia nhà mình rốt cuộc là mối quan hệ gì.

Từng có lúc nghĩ… chẳng lẽ là tình nhân?

Nhưng lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó.

Ông đã theo bên lão gia suốt hơn bốn mươi năm, biết rõ ông ấy sống độc thân bốn mươi năm nay, với phụ nữ hoàn toàn không có hứng thú.

Chẳng lẽ… là muốn nhận làm cháu gái?

Giọng Kỷ lão gia lại vang lên: “Nhấn mạnh một câu, nếu mệnh lệnh của tôi và của Dung tiểu thư có mâu thuẫn, ưu tiên nghe theo lệnh của Dung tiểu thư.”

Đầu quản gia Du như ong ù trong tai, tưởng mình nghe nhầm.

Ngẩng đầu nhìn, lại thấy lão gia của mình vậy mà đích thân kéo ghế cho Dung tiểu thư, Dung tiểu thư thì ngồi xuống một cách rất tự nhiên, chẳng hề có vẻ được sủng mà hoảng.

Chưa hết, lão gia còn tự tay rót cho cô một ly sữa.

Kỷ Chỉ Uyên từ thư phòng bước ra, cũng ngồi vào bàn, cho đường trắng vào bát tàu hũ, bưng tới trước mặt Dung Ngộ.

Dung Ngộ mỉm cười: “Cảm ơn A Uyên.”

Quản gia Du cúi gằm mặt xuống.

Chuyện không nghĩ ra thì khỏi nghĩ, chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được.

Đang ăn sáng, ngoài cổng đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe, quản gia Du nhìn ra, cười nói: “Ngũ thiếu gia về rồi.”

Ông ta bước nhanh ra ngoài đón.

Hôm qua Kỷ Chu Dã tỏ tình thất bại, u uất cả ngày, cùng đám anh em ra net cày game suốt đêm. Sáng sớm cầm điện thoại lên mới thấy tin nhắn của anh cả: ông nội đã tỉnh lại.

Cậu không đến trường, lái xe thẳng về Phù Dung trang viên.

“Ông ơi, cháu về rồi!”

Kỷ Chu Dã lao nhanh vào đại sảnh.

Vừa định nhào đến bên ông nội, ánh mắt đảo một vòng, hai chân cậu lập tức phanh gấp, ngơ ngác nhìn người đang ngồi bên bàn, tức đến bật cười: “Không phải chứ, Dung Ngộ, tôi tỏ tình với cô, cô từ chối tôi trước mặt bao nhiêu người, làm tôi mất hết mặt mũi, giờ lại mò tới nhà tôi là sao hả?”

Cậu chống tay lên bàn, người nghiêng tới trước, tư thế rõ ràng là đang áp đảo đối phương.

Cậu rất tò mò, Dung Ngộ làm sao biết được nhà cậu ở đâu? Chẳng lẽ trước giờ vẫn luôn lén theo dõi cậu?

Yêu cậu đến mức ấy rồi mà vẫn từ chối lời tỏ tình?

Giờ thì… hối hận rồi à?

Cậu nhếch môi cười: “Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.”

Vừa dứt lời.

“Bốp!” một cái tát mạnh như trời giáng đập vào sau gáy cậu.

Kỷ lão gia túm cổ cậu kéo khỏi bàn ăn, giận dữ quát: “Lão Du, cho toàn bộ người làm lui xuống!”

Đám người hầu cúi đầu lui ra.

Kỷ Chu Dã ôm đầu: “Ông ơi, ông đánh cháu làm gì?”

“Thằng ranh thối này!”

Kỷ lão gia tức đến nỗi muốn phát bệnh.

Ông vốn luôn tự hào về thằng cả, nhưng vẫn thấy chưa đủ thông minh. Lúc đầu còn định khoe với mẹ mình rằng thằng út này cũng ra gì, ai ngờ nó vừa xuất hiện đã nói năng bậy bạ, đúng là đảo loạn trời đất!

“Đây là bà cố của cháu, mau quỳ xuống!”

Kỷ Chu Dã tưởng mình nghe nhầm, quay đầu lại hỏi: “Bà cố nào cơ? Cháu nghe chẳng hiểu gì cả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play