Trời dần sẩm tối.

Từng ngọn đèn trong Phù Dung trang viên lần lượt sáng lên.

Dung Ngộ bước xuống xe, đi qua cổng lớn, thẳng vào bên trong.

Kỷ lão gia tử đang ngồi tựa đầu giường, tay cầm những bức tranh chì, đôi mắt già nua đỏ hoe đến cực điểm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa…

Cuối cùng, một bóng người xuất hiện.

Bóng người ấy còn quá trẻ, chưa tới hai mươi tuổi.

Trong mắt lão gia tràn đầy thất vọng.

Ông tự giễu cười.

Mẹ ông đã qua đời từ lâu, đã bảy mươi năm rồi, ông còn mơ mộng điều gì chứ?

Đời người, cuối cùng cũng là bụi về với bụi, tro về với tro. Ông năm nay đã bảy mươi tám, thọ mệnh chẳng còn bao lâu nữa.

Có lẽ chẳng bao lâu nữa, mẹ sẽ đến đón ông về nhà.

Dung Ngộ khẽ cong môi.

Cô từng nghĩ, việc chấp nhận một đứa con trai đáng yêu đột ngột biến thành ông già sẽ rất khó khăn.

Thế nhưng khi thực sự đối diện, sợi dây m.á.u mủ ruột rà giữa mẹ và con đã khiến cảm xúc nơi n.g.ự.c cô cuồn cuộn mãnh liệt.

Tất cả cảm xúc ấy, cuối cùng hóa thành nụ cười dịu dàng nơi khóe môi.

Cô cất giọng: “Anh Bảo.”

Cả người Kỷ lão gia run lên.

Ông bật dậy, kìm nén cảm xúc: “Cô… cô vừa gọi tôi là gì?”

Đó là nhũ danh của ông.

Từ sau tai nạn xe cướp đi mạng sống của mẹ, trên đời này không còn ai gọi ông bằng cái tên đó nữa.

“Anh Bảo.” Dung Ngộ từng bước đi tới bên giường, “Là mẹ đây.”

Kỷ Chỉ Uyên trừng lớn mắt.

Anh vừa nghe thấy gì?

Mẹ?

Mẹ của ai?

Một nữ sinh trung học mới mười tám tuổi, có thể là mẹ của ai chứ?

Đầu óc anh đầy rẫy dấu chấm hỏi.

Dung Ngộ đã ngồi xuống cạnh giường, cầm lên một bức tranh chì: “Anh Bảo, con còn nhớ con ch.ó trong tranh tên là gì không?”

Kỷ lão gia từ trong cơn chấn động định thần lại, chậm rãi dời mắt về phía tờ giấy, nhìn con ch.ó nhỏ đáng yêu vẽ trên đó.

Ký ức lập tức quay về hơn bảy mươi năm trước.

Đó là chú chó đầu tiên ông từng nuôi, sau này chưa từng nuôi lại con nào nữa.

“Quên rồi à?” Dung Ngộ dịu dàng nói, “Nó tên là Tùng Quả. Lúc mới nhặt về, toàn thân nó bẩn thỉu đầy bùn đất, chính con đã đun nước tắm cho nó. Vừa tắm xong, nó đã mất tăm mất tích. Hai mẹ con mình tìm khắp nơi, cuối cùng thấy nó dưới gốc cây tùng, nên con đặt tên cho nó là Tùng Quả. Con còn nhớ nó đã ở nhà mình bao lâu không?”

“Năm tháng… chưa được nửa năm.” Giọng Kỷ lão gia khàn khàn. “Nó bị người ta trộm mất.”

Dung Ngộ cầm lên tờ giấy khác: “Cảnh tượng này chắc con đã quên rồi. Hôm ấy là sinh nhật ông nội con, có rất nhiều bạn nhỏ tới chơi. Bọn họ giành lấy vỏ đạn cha con để dành cho con. Con một mình đánh nhau với bốn đứa, thua rồi ngồi bệt xuống đất khóc to, hỏi mẹ vì sao không sinh thêm mấy đứa em trai nữa, để lúc đánh nhau còn có người giúp…”

Nước mắt cô bất chợt tuôn rơi.

Cô vươn tay, chạm vào khuôn mặt già nua kia:

“Nếu sớm biết sẽ để con lại một mình trên thế gian này, thì mẹ có nói gì cũng sẽ sinh thêm vài đứa nữa… Anh Bảo à, mẹ đi sớm như vậy, con một mình chắc là rất vất vả đúng không?”

Nước mắt Kỷ lão gia trào ra như đê vỡ, không cách nào ngăn được.

Ông không muốn hỏi tại sao.

Không muốn suy nghĩ xem chuyện này có bao nhiêu hoang đường.

Ông chỉ biết, mẹ đã quay về rồi. (sao tui xem phim ngắn rồi mà đọc truyện tui vẫn cảm động thế này :’< điên gòy điên gòy)

“Mẹ ơi!”

Kỷ lão gia nhào vào lòng Dung Ngộ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Dung Ngộ dang tay ôm lấy ông, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng ông: “Là mẹ đây, mẹ về rồi, mẹ sẽ không bao giờ để con ở lại một mình nữa…”

Kỷ lão gia gào khóc như một đứa trẻ.

Kỷ Chỉ Uyên dụi dụi mắt, rồi mở ra lần nữa, vẫn là cảnh tượng ấy.

Ông nội anh, Kỷ Thuấn Anh, người sáng lập Kỷ thị, đại lão thương giới, chỉ cần dậm chân cũng đủ khiến toàn thành Hải thành rung chuyển, lúc này lại đang ôm chặt một nữ sinh trung học mười tám tuổi, khóc to, không ngừng gọi “mẹ ơi”.

Thật sự là… hết nói nổi.

Anh ta lập tức quay phắt người lại, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.

Chuyện hoang đường thế này, chỉ cần một mình anh ta chứng kiến là đủ rồi.

Kỷ Chỉ Uyên bóp trán, uống nước liên tục, đi qua đi lại trong phòng, đi tới đi lui, nhưng Dung Ngộ và Kỷ lão gia hoàn toàn không để ý tới anh ta.

Kỷ lão gia khóc chừng hơn hai mươi phút.

Lúc này ông mới mở miệng hỏi: “Mẹ ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Tiếng “mẹ ơi” ấy khiến Kỷ Chỉ Uyên lập tức lấy tay che mặt.

Anh thực sự không thể chấp nhận được, một lão gia gần tám mươi tuổi lại gọi một nữ sinh trung học là mẹ, quan trọng là, còn gọi hết sức tự nhiên.

Dung Ngộ dịu dàng nói: “Hôm đó xảy ra tai nạn xe…”

Vừa nói đến hai chữ “tai nạn”, Kỷ Chỉ Uyên liền vội vàng ngắt lời cô: “Dung tiểu thư, lão gia rất nhạy cảm với hai chữ ‘tai nạn xe’, mong cô chú ý cách dùng từ…”

“Cháu làm gì ở đây?” Kỷ lão gia quay đầu lại, nhíu mày, “Đừng làm phiền mẹ con chúng tôi đoàn tụ, ra ngoài đi.”

Kỷ Chỉ Uyên: “…”

Anh cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào mà!

Đành im lặng.

Dung Ngộ tiếp tục: “Sau tai nạn xe hôm đó, mẹ cứ tưởng mình đã chết, nhưng vừa mở mắt ra thì đã đến thời điểm bảy mươi năm sau, trở thành một người khác.”

Giọng cô chậm rãi, từng lời rành mạch: “May mắn thay, mẹ con ta đời này vẫn có thể gặp lại nhau.”

Kỷ Chỉ Uyên chậm rãi mở miệng: “Ý cô là, một vụ tai nạn đã biến cô từ Thái phu nhân nhà họ Kỷ thành Dung tiểu thư hiện tại?”

Dung Ngộ gật đầu: “Nói đơn giản thì là vậy.”

“Dung tiểu thư không thấy lời nói dối này quá nực cười sao?” Kỷ Chỉ Uyên đứng dậy, cả người tỏa ra khí thế ép người, “Chưa nói đến việc trái với khoa học, cho dù chuyện này thực sự xảy ra, chỉ bằng mấy bức tranh thôi mà chứng minh được cô là Thái phu nhân nhà họ Kỷ sao?”

“Bốp!”

Kỷ lão gia vỗ mạnh một cái lên tủ đầu giường.

Khuôn mặt ông lạnh hẳn lại, khí thế toàn thân càng trở nên uy nghiêm, đè bẹp khí thế của Kỷ Chỉ Uyên: “Đây là bà cố của cháu, cháu ăn nói với trưởng bối kiểu gì vậy!”

Kỷ Chỉ Uyên mím môi: “Cô ấy hoàn toàn không có bằng chứng nào…”

“Vớ vẩn!” Kỷ lão gia thực sự tức đến bật cười, “Mẹ của ông chính là mẹ của ông, cần gì bằng chứng?”

Một khi tức giận, khóe miệng ông liền kéo xuống, gương mặt căng cứng lại thành một đường cong lạnh lùng.

Kỷ Chỉ Uyên hít một hơi thật sâu.

Rốt cuộc là ai mới là người vớ vẩn ở đây?

“Anh Bảo, chuyện nhỏ thế này có gì mà phải tức giận?” Dung Ngộ cười nói, “A Uyên đúng là hơi kém thông minh, còn nhỏ, cứ từ từ dạy dỗ là được.”

Kỷ Chỉ Uyên suýt nữa thì nổ tung.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn gắn với hai chữ “thiên tài”, đi đến đâu cũng được mọi người chú ý.

Thế mà một cô gái học lại lớp mười hai lại nói anh… kém thông minh?

Xưa nay anh luôn biết kiềm chế cảm xúc, nhưng giờ phút này tức đến mức suýt nữa lật bàn.

Lúc ấy lại nghe người ông luôn tự hào về mình nói: “Đúng là trông cũng có hơi kém thông minh. Mẹ à, mẹ thấy nên dạy thế nào?”

Dung Ngộ nhìn sang anh: “Gọi một tiếng ‘bà cố’ đi.”

Kỷ Chỉ Uyên mím môi chặt.

Anh tin vào khoa học, tuyệt đối không tin chuyện phi lý như thế sẽ xảy ra.

“Cứng đầu y như con hồi nhỏ.” Dung Ngộ lắc đầu, “Người không đủ thông minh có lẽ cũng không đủ năng lực lèo lái con tàu lớn như Kỷ thị. Anh Bảo, con thật sự cho rằng cậu ta thích hợp làm tổng tài của Kỷ thị sao?”

Bị mẹ con thư ký Lam xoay như chong chóng, nhìn đã thấy đầu óc có vấn đề.

Kỷ lão gia mở miệng: “Nhà họ Kỷ đời này có tổng cộng năm đứa cháu trai, đến lúc đó, con sẽ gọi hết mấy tên tiểu tử thối ấy về, mẹ à, mẹ đích thân chọn người thừa kế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play