Toàn trường sững sờ.

“Tôi không nhìn nhầm chứ? Dung Ngộ lại dám từ chối lời tỏ tình của Kỷ Chu Dã?”

“Kỷ Chu Dã hồi lớp 10 từng đưa thư tình cho hoa khôi bị từ chối rồi, giờ lại bày ra trận thế thế này tỏ tình, vẫn bị từ chối.”

“Nói thật, cậu ta trông cũng được đấy chứ, sao cứ bị các cô gái từ chối vậy?”

“Học kém, tính khí tệ, ăn mặc dị hợm, còn nghe nói cha mẹ đều mất, là trẻ mồ côi sống nhờ trợ cấp nhà nước. Thế thì ai mà yêu cho nổi?”

“Chuẩn luôn, dù gì tôi cũng chẳng bao giờ quen bạn trai kiểu đó.”

“…”

Những âm thanh bàn tán ong ong không dứt bên tai.

Kỷ Chu Dã chật vật đứng dậy khỏi đất, gào lên giận dữ:

“Im miệng! Im hết lại cho tôi!”

Mẹ kiếp, cuối cùng lại thành chính cậu là trò cười lớn nhất của toàn trường.

Cơn giận như muốn bùng nổ.

Cậu cúi đầu nhìn sợi dây chuyền pha lê dưới đất, nhặt lên, rồi giơ tay ném ra ngoài.

Vừa hay rơi ngay trước chân Dung Nhược Dao.

Ánh mắt cô ta khựng lại.

Sợi dây chuyền này nhìn rất quen. Chẳng phải là mẫu mới của một thương hiệu siêu cấp quốc tế được tung ra tháng trước sao?

Vừa lên kệ đã nổi đình nổi đám, giá thành cực kỳ đắt,một sợi gần cả trăm vạn.

Nhà họ Dung tuy giàu, nhưng ở Hải Thành cũng không được coi là hào môn gì nổi bật.

Chắc chắn không thể mua nổi sợi dây chuyền trăm vạn như thế.

Cô ta nghĩ: Dù sao thì mình cũng không đủ tiền mua.

Lúc này, Trần Niên lăn lê bò toài chạy tới, nhặt sợi dây chuyền lên, cung kính đưa lại cho Kỷ Chu Dã:

“Anh Dã, tức giận cỡ nào thì cũng đừng ném dây chuyền quý đi chứ…”

Dung Nhược Dao bật cười.

Thì ra là hàng giả.

Cũng đúng thôi.

Ai lại nỡ ném một sợi dây chuyền trăm vạn xuống đất như rác thế?

Vả lại, nếu ở trường có người thật sự mua nổi sợi dây chuyền này, thân phận nhất định phải cao hơn cả nhà họ Dung, mà với thân thế như thế, cô ta không thể không biết.

Tống Hoài liếc nhìn cô ta:

“Thích à?”

Dung Nhược Dao cười ngọt ngào:

“Cũng không đến mức thích, chỉ là thấy hàng giả bây giờ làm giống thật quá, nên nhìn thêm vài lần.”

Hai người vừa nói chuyện vừa rời đi.

Dung Ngộ không quay đầu lại, lặng lẽ rời khỏi căn-tin.

Tâm trạng lúc này thực sự khá rối ren, nhưng có một số chuyện… bây giờ chưa thể nói rõ.

Cô không biết Anh Bảo bao giờ mới tỉnh lại.

Suốt cả buổi chiều, Kỷ Chu Dã trốn học.

Vị trí phía sau trống không, cả lớp yên ắng hẳn.

Gần tan học, cô chủ nhiệm Bùi Nhã Như nói với Dung Ngộ:

“Cô vừa lấy được một bộ đề thi mới nhất của kỳ thi Olympic Vật lý quốc tế. Tối nay em đến văn phòng làm thử nhé.”

Dung Ngộ gật đầu.

Cô tranh thủ đến Phù Dung trang viên ăn tối, ngồi thêm hai mươi phút, rồi vội vàng quay lại trường, vào thẳng văn phòng giáo viên.

Bùi Nhã Như để cô ngồi xuống:

“Cô sẽ quan sát em làm bài. Nếu được thì viết rõ các bước ra nhé.”

Dung Ngộ nghiêm túc làm bài.

Thật ra, dù là đề thi khó nhất quốc tế thì cũng chỉ dựa trên nền tảng vật lý phổ thông, với một vài câu hỏi dựa trên các sự kiện hiện tại.

Với cô thì hoàn toàn không có gì khó.

Đặc biệt là, hệ thống tri thức của cô vượt xa cấp phổ thông.

Trong khi học sinh bình thường phải dùng đến 5–6 công thức để giải một bài, cô chỉ cần dùng một công thức nâng cao, mà vẫn ra kết quả chuẩn xác.

Họ còn cần máy tính hỗ trợ, cô không cần viết nháp, nhẩm tính siêu nhanh.

Bùi Nhã Như liên tục kinh ngạc.

Bùi Nhã Như uống một ngụm nước để trấn tĩnh. Lúc này, trong văn phòng đột nhiên ồn ào hẳn lên.

Ngẩng đầu nhìn, thấy thầy Ngô Tố – giáo viên Toán lớp họ – đang bị bao vây bởi một nhóm giáo viên đang phấn khởi trò chuyện.

“Thầy Ngô, đúng là không ra tay thì thôi, ra tay là gây chấn động!”

“Bài luận quan điểm của thầy được giáo sư Mẫn – nhân vật đầu ngành Toán học – chia sẻ lại kìa, lên cả hot search rồi đấy!”

“Không ngờ trường Nhất Trung ta lại ngọa hổ tàng long đến thế…”

Ngô Tố chỉ cười khiêm tốn:

“Đâu có đâu có, mọi người khen quá rồi. Chỉ là chút suy nghĩ cá nhân, đăng lên Weibo thôi. Ai ngờ được giáo sư Mẫn lại nhìn thấy… Miễn là không làm mất mặt trường là tốt rồi.”

Ánh mắt ông ấy đảo qua từng khuôn mặt giáo viên trong văn phòng, ai nấy đều đang chúc mừng thật lòng.

Vậy thì tờ giấy nháp rơi xuống hôm nọ… chắc chắn không phải của bất kỳ ai ở đây.

Ông liếc nhìn về phía Bùi Nhã Như, bà cũng bước qua chúc mừng ông.

Ánh mắt thầy Ngô Tố dừng lại trên người Dung Ngộ, cô đang ngồi đúng ở vị trí của Bùi Nhã Như hôm đó.

Ông còn nhớ rất rõ, hôm nhặt được tờ giấy nháp kia, Dung Ngộ cũng từng ngồi ở đó khá lâu.

Chẳng lẽ là bản nháp của Dung Ngộ?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, ông lập tức tự phủ định.

Một học sinh cấp ba, cho dù có là học sinh giỏi nhất Hải Thành, cũng tuyệt đối không thể tiếp xúc đến cấp độ như “tính hội tụ và miền xác định của phương trình parabol”.

Ông lắc đầu, gạt phăng suy nghĩ đó đi.

Dung Ngộ chỉ mất đúng nửa tiếng, đã làm xong toàn bộ đề thi Olympic Vật lý.

Bùi Nhã Như nhìn cô, giọng có phần trầm ngâm:

“Bây giờ cô mới thật sự hiểu thế nào gọi là thiên phú vật lý. Dung Ngộ, em theo cô về nhà một chuyến đi, cô có mấy đề tài nghiên cứu chuyên sâu hơn, muốn đưa cho em làm thử…

Nhà cô ở ngay khu giáo viên phía sau trường, không xa, đi thôi.”

Dung Ngộ thật sự rất muốn từ chối.

Cô không hứng thú với những đề toán lý cơ bản kiểu này nữa.

Nhưng… được rồi.

Bây giờ cô chỉ là một nữ sinh mười tám tuổi.

Cô cầm ba lô, ngoan ngoãn theo cô giáo về nhà.

Chồng của Bùi Nhã Như đang đi công tác, con cái học đại học xa nhà, trong nhà chỉ còn một mình bà, rất gọn gàng và ngăn nắp.

Một căn phòng sách đầy ắp sách vở, tạp chí khoa học tự nhiên các loại, lấp đầy cả một bức tường.

Ánh mắt Dung Ngộ sáng rực.

Toán học, nói cho cùng, cũng chỉ là công cụ để hỗ trợ các ngành khoa học.

Cô vốn đã rất đam mê vật lý.

Bùi Nhã Như rót một ly nước, quay lại, liền thấy cô nữ sinh mình dẫn về, đang ôm hàng chục quyển sách, ngồi dưới sàn dựa vào tường, sách đặt trên đầu gối, chăm chú đọc từng trang.

Cảm giác như bên cạnh cô là một bức tường vô hình, tự động ngăn cách mọi thứ xung quanh.

Bùi Nhã Như không dám làm phiền.

Thậm chí không dám bảo cô chuyển lên ghế ngồi, sợ ảnh hưởng đến luồng suy nghĩ của cô.

Dung Ngộ đọc không dứt ra nổi.

Mãi cho đến hơn 11 giờ đêm, Bùi Nhã Như mới phải lên tiếng nhắc:

“Dung Ngộ, muộn rồi, em nên về nhà thôi. Cần cô đưa về không?”

Dung Ngộ giật mình, nhìn vào điện thoại, tài xế nhà họ Dung đã gọi mấy cuộc nhưng cô không nghe.

Cô lập tức đứng dậy:

“Em gọi tài xế đến đón là được. Mấy quyển sách này… cô cho em mượn vài ngày nhé?”

Bùi Nhã Như gật đầu, tiễn cô ra xe.

Gần 12 giờ đêm.

Dung Nhược Dao làm bài tập xong, bước ra khỏi phòng.

Nhìn sang phòng bên cạnh thấy cửa mở, cô nhìn xuống tầng trệt, khẽ sửng sốt:

“Ba ơi, chị vẫn chưa về nhà sao?”

Dung Vọng Thiên đang làm việc, giờ mới để ý con gái lớn vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.

“Không phải là…”

Dung Nhược Dao ngập ngừng nói, “Sáng nay ở trường có bạn trai tỏ tình với chị, con đoán… có phải chị đã đi chơi với cậu ta rồi không…”

“CÁI GÌ!”

Dung Vọng Thiên đập bàn bật dậy, giận dữ gào lên:

“Tuổi còn nhỏ mà đã theo trai ra ngoài lêu lổng không về nhà, ba làm sao lại sinh ra đứa con gái hỗn láo như vậy! Kết quả học tập thì dở, giờ mà còn dính bầu nữa thì đúng là bôi tro trát trấu vào mặt nhà họ Dung! Ba nhất định sẽ đánh gãy chân nó!”

Lời còn chưa dứt.

Tiếng động cơ xe vang lên từ sân ngoài.

Dung Ngộ bước xuống xe, vào trong nhà.

Vừa mới bước vào, cơn giận của Dung Vọng Thiên lập tức đập thẳng vào mặt cô:

“Giờ này mới chịu về? Sao không ở ngoài qua đêm luôn đi cho rồi? Mày học dốt tao còn nhịn, mà mày mà dính chuyện trai gái, làm mất mặt nhà họ Dung, tao đập gãy chân mày ngay!”

Dung Ngộ hờ hững nâng mí mắt, ánh nhìn quét thẳng về phía Dung Nhược Dao đang đứng ở hành lang tầng hai.

Không hiểu vì sao, chỉ một cái liếc mắt, lại khiến Dung Nhược Dao lạnh sống lưng một trận.

Cô ta cắn môi nói nhỏ:

“Ba đừng giận, chắc là chị có việc bận thôi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play