Dung Ngộ đổi dép bước vào nhà.

Cô bình tĩnh nói:

“Con đúng là có việc, đến nhà cô giáo chủ nhiệm đọc sách.”

“Đọc sách đến giờ này?”

Dung Vọng Thiên tức đến bật cười:

“Con tưởng ba là trẻ ba tuổi dễ bị lừa thế à?”

“Thì đúng là có hơi muộn.”

Dung Ngộ nghiêng đầu suy nghĩ, “Lớp 12 học hành căng thẳng, mỗi ngày đi đi về về quá mất thời gian. Hay là thế này, bắt đầu từ mai, con ở nội trú trong trường luôn.”

Về nhà họ Dung ngày nào cũng có chuyện, cô thật sự không còn thời gian hay tâm trí mà đối phó.

Sắc mặt Dung Vọng Thiên lập tức đen lại.

Nội trú?

Không phải sẽ tiện cho việc đi sớm về khuya, sau này có chuyện thì ai kiểm soát được?

Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, mang thai trước hôn nhân, nhà họ Dung ở Hải Thành còn mặt mũi gì nữa?

Ông đang định mở miệng thì điện thoại vang lên.

Liếc nhìn màn hình là cuộc gọi từ cô chủ nhiệm mới của Dung Ngộ, cô giáo Bùi.

Dung Vọng Thiên cố gắng ổn định lại cảm xúc, bắt máy.

“Chào phụ huynh Dung Ngộ, không biết em ấy đã về đến nhà chưa ạ? Chuyện là thế này, hôm nay tôi dẫn em ấy về nhà để học thêm hơn hai tiếng, nên về hơi trễ…”

Dung Vọng Thiên khựng lại.

Thì ra… là thật sự đi học.

“Tôi phát hiện ra Dung Ngộ có thiên phú rất cao trong môn Vật lý. Tôi cho em ấy làm vài bộ đề thi thử, kết quả vượt xa mong đợi. Đúng lúc sắp có một kỳ thi Olympic Vật lý cấp trung học, nếu phụ huynh đồng ý, tôi muốn giúp em ấy đăng ký dự thi.”

Dung Vọng Thiên lần thứ hai c.h.ế.t lặng.

“Con bé có năng khiếu Vật lý sao?”

“Đúng vậy.”

Bùi Nhã Như cố kiềm chế kích động:

“Việc để em ấy chuyển từ ban xã hội sang ban tự nhiên là một quyết định cực kỳ sáng suốt…”

Cúp máy xong, vẻ mặt Dung Vọng Thiên vô cùng phức tạp.

Dung Ngộ ngẩng lên:

“Vậy… bắt đầu từ mai, con có thể ở nội trú không ạ?”

Dung Vọng Thiên hoàn toàn không có lý do gì để từ chối.

Dung Nhược Dao đứng sững.

Chị gái cô ta… sắp tham gia thi Olympic Vật lý?

Cô từng nghe Tống Hoài nhắc đến kỳ thi này, mỗi lớp ban tự nhiên của Nhất Trung chỉ được chọn một người duy nhất tham gia.

Dung Ngộ là học sinh vừa mới chuyển từ ban xã hội sang, học lực cực tệ, dựa vào đâu được chọn?

Quá phi lý!

Dung Ngộ thu dọn đồ đạc trong phòng.

Nguyên chủ vừa dọn đến nhà họ Dung hơn hai tháng, đồ đạc chẳng có gì đáng kể.

Vài bộ quần áo, sách vở, tất cả gói gọn trong một vali.

Sáng sớm hôm sau đến trường, cô đi thẳng đến văn phòng giáo viên:

“Làm phiền cô sắp xếp giúp em một chỗ ở ký túc xá. Từ giờ em sẽ ở lại trường là chính.”

Bùi Nhã Như gật đầu:

“Cô đã đăng ký cho em dự thi Olympic Vật lý, kỳ thi tổ chức vào tuần sau. Dạo này em nên củng cố kiến thức nền, luyện đề nhiều vào…”

Dung Ngộ khẽ mỉm cười:

“Cô thấy em cần luyện đề thật à?”

Bùi Nhã Như ngẩn người.

Đúng là…

Làm bài nhanh như gió, chính xác tuyệt đối, ngay cả luyện đề cũng chẳng cần thiết.

Bùi Nhã Như chỉ có thể nói:

“Vậy thì em thư giãn một chút, đừng tự tạo áp lực quá lớn.”

Dung Ngộ rời khỏi văn phòng quay về lớp.

Cô vừa đi khỏi, thầy Ngô Tố – giáo viên Toán – liền ghé sang:

“Cô giáo Bùi, tôi vừa nghe không nhầm chứ? Cô cho Dung Ngộ đi thi Olympic Vật lý à? Trường duyệt rồi sao?”

Bùi Nhã Như cười nhẹ:

“Trường quy định mỗi lớp chọn một học sinh vào vòng sơ khảo. Chỉ cần giáo viên Vật lý và chủ nhiệm thống nhất là được, không cần qua hội đồng.”

Ngô Tố im lặng.

Ừ thì… giáo viên Vật lý lẫn chủ nhiệm đều là cô ta, cô ta nói gì chẳng được.

Ông trầm ngâm một lúc, lại hỏi:

“Dung Ngộ vừa chuyển từ ban xã hội sang, kết quả Vật lý thật sự tốt đến mức ấy sao?”

Bùi Nhã Như gật đầu, không ngại khen ngợi:

“Em ấy là học sinh thiên tài. Đợi kết quả thi sắp tới công bố, mọi người sẽ biết tôi không nhìn nhầm người.”

Ngô Tố còn định nói gì đó, thì điện thoại rung lên.

Một tin nhắn mới từ giáo sư Mẫn – một nhân vật có tiếng trong giới toán học – gửi yêu cầu kết bạn WeChat.

Ngô Tố run tay xác nhận.

Giáo sư Mẫn:

[Chào thầy Ngô, tôi có đọc bài luận của thầy trên nền tảng học thuật.]

[Phần phân tích vùng hội tụ của phương trình parabol rất đặc sắc.]

[Chỉ là từ bước 15 đến bước 16, tôi, ông già này lại không hiểu nổi, không rõ thầy có bỏ qua bước trung gian nào không?]

Toàn thân Ngô Tố cứng đờ.

Phần bước chuyển giữa bước 15 và 16, ông ta đã diễn giải lại cả trăm lần, nhưng đến giờ vẫn chưa thể làm rõ được.

Nếu bắt đầu từ kết quả cuối cùng để suy luận ngược lại, cả hệ phương trình đều hoàn toàn hợp lý, vì vậy dù phần trình bày không đầy đủ, nhưng kết quả thì tuyệt đối không sai.

Hai ngày nay, bài viết của ông ta đã gây chấn động trong giới toán học.

Hiệu trưởng đã tìm ông ta nói chuyện, nói rằng sẽ cân nhắc đề bạt, cao nhất có thể lên làm tổ trưởng tổ Toán.

Nếu có thể kết nối được với giáo sư Mẫn, lại được ông ấy đề cử, thì biết đâu, ông có thể được mời giảng dạy tại khoa Toán của một trường đại học…

Ngô Tố nhìn chằm chằm khung trò chuyện, rất lâu sau mới chậm rãi gõ một hàng chữ:

“Xin lỗi giáo sư Mẫn, hiện tôi đang lên lớp, để lát nữa tôi sẽ trả lời.”

Buổi chiều là tiết Toán.

Dù là tiết học gì, Dung Ngộ cũng luôn chăm chú đọc sách mượn từ thư viện.

Đột nhiên, một quyển sách trên bàn cô, nhan đề “Lý thuyết ổn định và phân nhánh của parabol” bị một bàn tay nhấc lên.

“Em đọc hiểu không?”

Giọng Ngô Tố vang lên.

Dung Ngộ ngẩng đầu, gật nhẹ: “Cũng tạm được.”

Sắc mặt Ngô Tố vẫn bình thản, nhưng trong lòng thì sóng gió cuồn cuộn.

Ông ta đã để ý từ lâu, từ khi Dung Ngộ chuyển vào lớp, ngày nào cô cũng đọc mấy quyển sách cao siêu đó.

Lúc đầu ông ta nghĩ cô chỉ đang giả vờ làm học sinh ngoan.

Nhưng hôm nay, cô lại nói một câu:

“Cũng tạm được.”

Cũng tạm được là sao?

Là miễn cưỡng hiểu nổi?

Một học sinh cấp ba hiểu được mấy cái này?!

Quá vô lý!

Ngô Tố cúi đầu cầm lấy tập nháp của cô, nhìn kỹ một lượt, lập tức c.h.ế.t sững.

Nét chữ phóng khoáng, hơi nguệch ngoạc, nhưng giống hệt với tờ giấy thảo luận phương trình mà ông từng nhặt được.

“Thầy sao thế?”

Dung Ngộ nghiêng đầu hỏi.

“Không… không sao.”

Ngô Tố cố gắng nặn ra một nụ cười, “Nhìn em, thầy thấy nền tảng Toán học của em rất tốt. Cô Bùi nói em có thiên phú về Vật lý, thầy đoán Toán của em chắc cũng không kém. Hay là thầy ra cho em một bài toán, em thử làm xem?”

Dung Ngộ: “…”

Cô thật sự không muốn giải mấy bài toán cơ bản này nữa, quá tốn thời gian.

Nhưng Ngô Tố đã bắt đầu viết ra một hệ phương trình phức tạp, yêu cầu cô tiếp tục suy diễn.

Dung Ngộ liếc qua.

Cuối cùng cũng không phải toán trung học nữa rồi.

Những ngày gần đây, cô luôn nghiên cứu Toán học hiện đại, đã dần theo kịp tiến trình của các phát triển toán học hiện nay.

Hệ phương trình này, cô đã từng tự mình suy diễn ra rồi.

Ban đầu, cô chỉ định viết kết quả cuối cùng thôi, nhưng nghĩ đến việc cô Bùi suốt ngày nhắc cô phải viết rõ từng bước, cô đành chậm rãi trình bày từng bước một cách đầy đủ.

Trên giấy nháp, từng bước suy luận dần hiện rõ.

Đôi mắt của Ngô Tố sáng lên như đèn pha.

“Tốt! Tốt lắm! Quá tốt!”

Ông không nhịn được nữa, bật thốt thành tiếng.

Cầm lấy tờ giấy, ông hít một hơi thật sâu, hỏi:

“Dung Ngộ, em có hứng thú làm trợ lý viết luận văn cho thầy không?”

Dung Ngộ mở miệng, từ chối khéo:

“Xin lỗi thầy, thời gian của em thật sự rất hạn hẹp.”

Bảy mươi năm phát triển thần tốc của đất nước, cô cần phải dành rất nhiều thời gian để bù đắp lỗ hổng kiến thức của mình…

Ngô Tố điều chỉnh lại cảm xúc một chút, nói: “Em tiếp tục đọc sách đi.”

Ông ta vội vã quay về văn phòng.

Sắp xếp lại toàn bộ quá trình, rồi gửi cho giáo sư Mẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play