Dung Ngộ đặt ba lô xuống rồi ngồi xuống ghế.

Cô ngả lưng tựa vào thành ghế, lạnh nhạt mở miệng:

“Kỷ Chu Dã, tôi không rảnh chơi với cậu. Nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Tôi thể hiện rõ như vậy rồi, mà cô vẫn chưa nhìn ra à?”

Kỷ Chu Dã bất ngờ nghiêng người về phía trước, khóe môi cong lên cười:

“Tôi đang theo đuổi cô đấy.”

Dung Ngộ: “…”

Cô khẽ mỉm cười, nói:

“Nếu đầu óc có vấn đề, thì nên đến bệnh viện khám sớm.”

“Thôi nào, đừng giả vờ nữa.”

Kỷ Chu Dã bật cười khẽ, “Tôi biết rõ mà, thật ra cô đã thầm thích tôi từ lâu rồi, chỉ là ngại không dám thừa nhận thôi…”

Dung Ngộ: “…”

Cô tiện tay cầm quyển sách dày cộp trên bàn, nện thẳng vào trán cậu ta.

Kỷ Chu Dã đau quá nhăn nhó:

“Cô đánh tôi làm gì!”

Dung Ngộ cười lạnh:

“Cậu không nhìn ra à? Tôi đang giúp cậu tỉnh lại đấy. Sáng sớm đừng có lên cơn điên.”

“Anh Dã à…”

Trần Niên thấp giọng nói, “Sao em thấy Dung Ngộ không giống người đang thầm mến anh chút nào nhỉ? Có khi nào… hiểu lầm rồi không?”

Kỷ Chu Dã ôm trán:

“Cô ấy ngại thôi. Có một từ là gì ấy nhỉ… À đúng rồi, thẹn quá hóa giận. Ý là ngại đến mức phát cáu ấy. Cô ấy đang như thế đấy.”

Trần Niên: “Con gái đúng là dễ nổi giận thật.”

Dung Ngộ liếc lạnh một cái, cả hai cuối cùng cũng chịu ngậm miệng.

Cô đọc sách một lát, thì điện thoại trong túi khẽ rung lên.

Điện thoại của nguyên chủ không có mấy người liên lạc, bình thường cực kỳ yên ắng.

Cô lấy ra xem thì ra là tin nhắn từ Kỷ Chỉ Uyên, người mới kết bạn vài hôm trước.

Kỷ Chỉ Uyên:

“Dung tiểu thư tham gia chương trình tuyển chọn của Giải trí Kỷ thị à?”

Dung Ngộ:

“Phải.”

Khi chờ tin nhắn trả lời, cô tiện tay mở trang nhật ký bạn bè trên WeChat.

Dòng đầu tiên là bài đăng mới của Kỷ Chu Dã, một tấm ảnh cậu ta đang đọc sách.

Chú thích: “Một ngày mới bắt đầu bằng việc chăm chỉ học hành.”

Cô định lướt qua, nhưng lại thấy Kỷ Chỉ Uyên bình luận dưới bài đó:

“Không tệ, có tiến bộ.”

Kỷ Chu Dã trả lời lại:

“Anh cả.”

Kèm theo một biểu cảm cười hí hí.

Ngón tay Dung Ngộ khựng lại giữa màn hình.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Kỷ Chu Dã.

Trần Niên thì thầm:

“Anh Dã, cô ấy đang nhìn anh kìa. Quả nhiên là thầm thích anh thật! Anh Dã quá chuẩn!”

Kỷ Chu Dã lập tức ngồi thẳng người, hơi nâng cằm lên để lộ đường viền gương mặt rõ ràng.

Cậu vuốt lại tóc mái, lộ ra bên trán, khoe góc nghiêng mà cậu tự cho là đẹp trai, rồi khẽ cười đắc ý.

Dung Ngộ lên tiếng:

“Đừng động đậy.”

Góc nghiêng này…

Giống hệt Anh Bảo lúc nhỏ.

Không lạ gì lúc trước cô luôn cảm thấy Kỷ Chu Dã trông quen mắt.

Nhưng mà nhà họ Kỷ là gia tộc danh giá, bao đời theo nghiệp văn chương, khí chất vốn dĩ ôn hòa, thư sinh.

Thằng nhóc này… thật sự là người nhà họ Kỷ ư?

Dung Ngộ hít sâu một hơi.

Cô giơ điện thoại lên, “tách” một tiếng chụp lại.

Kỷ Chu Dã bật cười:

“Định dùng gương mặt đẹp trai của tôi làm hình nền à? Chậc, đúng là ngoài miệng thì chối, trong lòng thì mê mệt.”

Dung Ngộ gửi bức ảnh cho Kỷ Chỉ Uyên:

“Hai người có quan hệ gì vậy?”

Kỷ Chỉ Uyên trả lời:

“Dung tiểu thư biết được mật mã cốt lõi của nhà họ Kỷ, mà lại không biết quan hệ giữa tôi và nó sao?”

Dung Ngộ:

“Vậy… cậu ta cũng là người nhà họ Kỷ à?”

Kỷ Chỉ Uyên:

“Em trai ruột của tôi.”

Dung Ngộ bỗng thấy rối rắm.

Cô đặt điện thoại xuống, không kìm được lại liếc nhìn Kỷ Chu Dã thêm một cái.

Tóc nhuộm hồng, khuyên tai, dây chuyền, áo in đầu lâu, quần bò rách gối, trong hộc bàn toàn thuốc lá, bài tú-lơ-khơ, đồ ăn vặt và máy chơi game…

Có một thằng cháu ‘xuất sắc’ như vậy, đúng là phúc phần cô tu từ kiếp trước mà ra.

“Còn nhìn nữa hả, nhìn đủ chưa?”

Kỷ Chu Dã dí sát đầu lại gần.

Dung Ngộ giơ tay ấn mặt cậu sang một bên:

“Tránh xa ra chút, nhìn thấy cậu là nhức mắt.”

Cô mở sách Toán ra, tiếp tục lạnh lùng đọc sách.

Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, tâm trạng của Dung Ngộ cuối cùng cũng dịu lại một chút.

Cô đã xem tin tức, con trai và con dâu của Kỷ lão gia tử đã qua đời cách đây hơn mười năm, nói cách khác, thằng nhóc kia từ nhỏ đã không có cha mẹ dạy dỗ.

Nếu lớn lên lệch lạc như vậy… cũng có thể hiểu được.

Cô đứng dậy:

“Đi thôi, cùng xuống căn-tin ăn trưa.”

Tiện thể nói chuyện một chút về nhà họ Kỷ mấy năm qua.

Trần Niên nháy mắt đầy ẩn ý:

“Anh Dã, bọn em đi chuẩn bị trước đây.”

Kỷ Chu Dã gật đầu.

Cậu đi bên cạnh Dung Ngộ, hai người sóng vai bước về phía căn-tin.

Căn-tin đông kín người, gần như không còn chỗ trống.

Nhưng Kỷ Chu Dã là ai? Cậu là đại ca của Nhất Trung.

Cậu chỉ cần đứng cạnh một bàn, nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn vài cái, cả bàn người lập tức bưng khay chạy mất.

Kỷ Chu Dã huýt sáo ra hiệu:

“Dung Ngộ, bên này.”

Dung Ngộ vừa bước tới, chuẩn bị ngồi xuống.

Bỗng nhiên “Bùm bùm bùm!”

Một tràng pháo hoa giấy vang lên trong căn-tin, nổ tung rực rỡ.

Trần Niên ôm một bó hoa hồng lớn, nhét thẳng vào tay Kỷ Chu Dã.

Kỷ Chu Dã giơ cao bó hoa, lớn tiếng tuyên bố:

“Dung Ngộ, tôi thích cô!”

Căn-tin lập tức im phăng phắc.

Rồi ngay sau đó ồn ào như vỡ chợ.

“WTF? Đại ca của trường tỏ tình trước mặt bao người?”

“Không phải trước giờ cậu ta thích hoa khôi Dung Nhược Dao à? Sao giờ lại đổi đối tượng?”

“Ai biết được…”

“…”

Ở bàn gần cửa sổ, Dung Nhược Dao đang ngồi ăn với Tống Hoài.

Cô ta nhìn về phía trung tâm, Dung Ngộ đứng đó, nụ cười trên môi khẽ nhếch.

Cô ta và Dung Ngộ cùng thừa hưởng gen nhà họ Dung: mắt to, sống mũi cao, gương mặt gần như giống hệt.

Kỷ Chu Dã tỏ tình với Dung Ngộ chắc là vì Dung Ngộ… giống cô ta.

Hay là vì lần trước cô ta nhờ Kỷ Chu Dã chăm sóc chị gái, mà cậu ta lại nghĩ ra cách “chăm sóc” như thế này?

Đúng là nực cười.

“Ba còn hy vọng chị em thi lại đỗ đại học, nếu chị mà dính vào Kỷ Chu Dã, chắc chắn sẽ bị cậu ta kéo hỏng hết.”

Dung Nhược Dao cắn nhẹ môi, rồi quay sang nói:

“Tống Hoài, chị em luôn nghe lời anh, hay là anh qua đó khuyên một câu…”

“Không liên quan đến anh.”

Tống Hoài đặt đũa xuống, lạnh nhạt nói, “Về lớp học thôi.”

Dung Nhược Dao khẽ nhếch môi.

Cô ta biết mà, Tống Hoài hoàn toàn không có kiên nhẫn với Dung Ngộ.

Loại con gái quê mùa như Dung Ngộ, tốt nhất là sớm gả cho loại hư hỏng như Kỷ Chu Dã, rồi ra trường kết hôn, sinh con, cả đời… cũng chỉ đến vậy thôi.

Cô ta cũng đứng dậy rời đi.

Giữa bao ánh mắt đổ dồn, Kỷ Chu Dã rút từ túi áo ra một sợi dây chuyền pha lê:

“Dung Ngộ, đây là món quà tôi đặc biệt chọn cho cô. Làm bạn gái tôi nhé?”

Khóe môi cậu ta nhếch lên, đầy tự tin.

Tỏ tình công khai.

Hoa hồng tấn công.

Dây chuyền pha lê.

Cậu không tin Dung Ngộ sẽ từ chối.

Chỉ cần cô gật đầu, cậu sẽ lập tức tuyên bố: “Chỉ là trò đùa thôi.”

Khi đó, Dung Ngộ sẽ trở thành trò cười lớn nhất toàn trường.

“Đồng ý đi!”

Trần Niên cùng đám đàn em hô hào, “Dung Ngộ, mau đồng ý đi!”

Dung Ngộ đưa tay lên, nhận lấy bó hoa.

Sau đó, rút ra bốn, năm bông hoa hồng, vò nát rồi nhét thẳng vào miệng Kỷ Chu Dã, ngăn không cho cậu nói thêm câu nào làm người khác đau tim nữa.

“Cho cậu biết thế nào là phản nghịch!”

“Cho cậu biết thế nào là bất hiếu!”

Cô cầm cả bó hoa to tướng, đập thẳng vào đầu Kỷ Chu Dã.

Kỷ Chu Dã loạng choạng ngã nhào xuống đất, đầu gối vô tình đập trúng sợi dây chuyền pha lê rơi dưới đất, đau đến mức mặt mũi méo xệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play