Giữa trưa, cả nhà đều tan làm trở về ăn cơm, đây cũng là lần đầu tiên Tô Thanh Vân nhìn thấy đầy đủ mọi người trong Tô gia.

Một chiếc bàn dài phải gắng lắm mới đủ chỗ cho mười mấy người, bà nội cô tự nhiên ngồi ở vị trí chủ, bác cả ngồi bên phải, còn cô vì được bà thương nên luôn được sắp xếp ngồi bên trái bà. Phía còn lại là cha mẹ cô cùng gia đình bác hai.

Bác cả có một người con trai, bác hai có hai. Cũng thật trùng hợp, thế hệ thứ ba của Tô gia, tuổi tác đều xê dịch nhau hai tuổi.

Con trai lớn của đại bá là Tô Tòng Quân, hơn Thanh Vân sáu tuổi, năm nay đã hai mươi hai, cũng đã đính hôn. Tính tình anh trầm ổn, đáng tin, rất giống với đại bá.

Hai người con trai của nhị bá – Tô Tòng Văn và Tô Tòng Võ thì hoạt bát hơn nhiều. Vừa mới trưởng thành, tuổi tác cũng chẳng lớn lắm, nói nhỏ thì ở nông thôn, cái tuổi này không ít người đã kết hôn sinh con; nói lớn thì trong mắt Tô Thanh Vân, cũng chỉ giống như vừa bước vào tuổi đại học.

Cả nhà ngồi vào bàn theo thứ tự, chờ bà nội Ngô Quế Hương phân cơm. Nhà này không phân hộ riêng, tất cả cùng ăn, cùng ở.

Ở nhiều gia đình, việc phân chia thường gây đau đầu, nhưng ở Tô gia thì không. Bởi trong nhà, mọi việc lớn nhỏ đều do một tay bà nội quyết định, chẳng ai dám dị nghị.

Ngô Quế Hương hồi trẻ vừa giỏi việc đồng áng, vừa nổi tiếng đanh đá, ai cũng kiêng dè, chẳng ai dám dễ dàng trêu vào.

Hôm nay giữa trưa nấu cháo khoai lang đỏ với ngũ cốc. Nhà đông người nên dùng cả một nồi lớn. Bà cầm muôi lớn bắt đầu múc cháo chia.

Trước tiên, bà múc một muôi thật đầy, chậm rãi đặt vào bát, rồi đưa đến trước mặt Tô Thanh Vân.

Cả nhà nhìn thấy vậy nhưng không ai nói gì. Vân Vân lần này gặp nạn, ăn nhiều hơn một chút cũng chẳng sao. Chỉ có bác hai gái Trương Tâm Lan lộ rõ vẻ khó chịu, song cũng không dám mở miệng.

Sau đó, bà mới phân cho những người lao động chính trong nhà, đặc biệt là mấy người đàn ông, vì làm việc vất vả, tiêu hao nhiều thể lực nên thường được múc đầy.

Ba anh em nhà Tô Tòng Quân đều là thanh niên trai tráng, ăn nhiều nhất. Sau khi họ múc xong, trong nồi chỉ còn ít cháo loãng như nước lã.

May mà trong bữa còn có thêm ít bánh màn thầu làm từ ngũ cốc thô, nhờ đó mà ai nấy cũng được khoảng bảy tám phần no. Thời buổi này, cho dù điều kiện của Tô gia không tệ, nhưng cũng khó có chuyện mỗi người đều được ăn thật no.

Tô Thanh Vân nhìn bát cháo đặc trước mặt mình, rồi lại nhìn sang bát của bà nội toàn là nước loãng, mũi cô cay xè.

“Bà nội, con ăn không hết nhiều như vậy, để bà ăn đi.”

Ngô Quế Hương ngạc nhiên, đặt bát xuống:

“Vân Vân, sao lại ăn không nổi? Trước đây một bát lớn con đều ăn sạch kia mà.”

Thanh Vân khẽ đáp:

“Buổi sáng con đã ăn mì rồi, giờ còn chưa đói, không muốn ăn nữa.”

Cả nhà đều nhìn sang, trong thời buổi này mà còn có người nói mình không muốn ăn sao?

“Con cứ ăn đi, ăn không hết rồi hẵng nói.”

Bất đắc dĩ, Thanh Vân cầm đũa, ăn một ngụm liền nhíu mày. Cháo ngũ cốc thô này trước giờ cô chưa từng ăn, vừa nhạt vừa khó nuốt. Cô cố gắng ăn thêm vài miếng rồi nói:

“Bà nội, con thật sự không ăn nổi.”

Thấy vẻ mặt cô không giống giả vờ, Ngô Quế Hương ngẫm nghĩ rồi bảo: “Vậy con chia cho mấy anh em của con ăn đi.”

Ba anh em lập tức sáng mắt, nhìn chằm chằm vào bát cháo của Thanh Vân.

“Anh cả một ít, anh hai một ít, anh ba một ít.” – Thanh Vân rất công bằng, chia đều cho mỗi người một chút. Tuy không nhiều nhưng ai cũng hài lòng.

Bữa cơm hôm nay ngoài cháo còn có vài món rau thanh đạm, nhìn cũng chẳng có mấy hương vị.

Món thịt duy nhất là vài miếng thịt khô xào với lá tỏi non, mỏng đến mức gần như nhìn xuyên qua được. Đây cũng là món mặn hiếm hoi trong nhà.

Những miếng thịt ít ỏi được đếm rõ ràng. Thấy Thanh Vân không ăn, bà nội bèn gắp hai miếng cho vào bát cô:

“Vân Vân, ăn đi.”

Thanh Vân vừa nhìn thấy miếng thịt khô đầy dầu mỡ, mày nhíu chặt hơn. Cô còn chưa kịp từ chối thì bác hai gái Trương Tâm Lan đã lên tiếng:

“Mẹ, sao mẹ thiên vị quá vậy! Cháo thì nó được ăn đặc, đến mấy miếng thịt ít ỏi này cũng dồn hết cho nó, thế chúng con còn ăn gì nữa?”

Cả nhà đồng loạt ngừng đũa, cha mẹ Thanh Vân và bác hai cũng nhìn qua.

Sắc mặt Ngô Quế Hương lạnh hẳn, đũa đập mạnh xuống bàn: “Cô có ý kiến gì?”

Bác hai Tô Ái Đảng cũng cau mặt: “Cô nói bậy bạ cái gì thế?”

“Tôi nói sai chỗ nào? Vân Vân từ trước đến nay chưa từng làm công, em dâu ba cũng hay né tránh, trong nhà công điểm đều do chúng tôi gánh nhiều nhất. Thế mà đến khi chia thịt, lại chẳng được miếng nào!” – Trương Tâm Lan đầy tự tin vì phòng hai có đến ba lao động chính.

Ngô Quế Hương hừ lạnh:

“Tôi nói cho cô biết tại sao! Vân Vân ăn nhiều thì đã sao? Đó là nhờ bên nhà mẹ đẻ nó trợ cấp, chẳng dùng đến một xu trong nhà này. Còn các người thì sao? Các người dựa vào nhà chúng tôi mà sống, ăn chung với Vân Vân.

Nếu nhà mẹ đẻ cô cũng biết trợ cấp, thì tôi cũng cho nhị phòng các người ăn uống đầy đủ như thế. Thử hỏi, nhà mẹ đẻ cô có giúp được gì không?”

Mặt Trương Tâm Lan đỏ bừng. Bà ta vốn xuất thân trong gia đình nghèo, ba chị em gái, một em trai, mẹ còn mong bà ta lấy được chút lợi từ Tô gia đem về. Bà ta lấy đâu ra để giúp lại nhà chồng?

“Biết đâu lời mẹ nói không phải thật? Nói là nhà mẹ đẻ em dâu trợ cấp, nhưng bao lâu rồi có thấy mặt mũi gì đâu.” – Trương Tâm Lan vẫn không cam tâm.

Nghe vậy, mẹ Thanh Vân – Tần Anh khẽ đặt đũa xuống, cười nhạt:

“Chị dâu hai, ý chị là gì? Nhà mẹ đẻ tôi cho tôi trợ cấp, tôi còn phải bày ra cho chị xem sao?”

“Tôi… tôi không có ý đó.”

“Vậy ý tứ của chị dâu hai là gì? Vân Vân lần này rơi xuống nước, thân thể vẫn yếu, bác sĩ còn chưa chắc về sau có để lại di chứng hay không. Chúng ta là người một nhà, chị dâu chưa hỏi han thì thôi, lại còn so đo từng miếng thịt.

Nếu chị thấy thiệt thòi, hôm nào tôi lên trấn cắt hai lạng thịt mang về cho chị, để khỏi bị người ngoài nói rằng Vân Vân nhà chúng tôi ăn nhiều làm trưởng bối khó chịu.”

Trong lòng Thanh Vân khẽ cười. Mẹ cô nhìn bề ngoài nhu nhược, nhưng tính tình lại chẳng hề mềm mỏng.

Trương Tâm Lan nào dám đối đáp nữa, vội vàng xua tay:

“Không cần, không cần. Em dâu ba, cô nói quá rồi. Tôi chỉ lỡ miệng thôi. Vân Vân yếu ớt, ăn nhiều một chút cũng tốt.”

Lời vừa thốt ra, bà ta chỉ còn biết im lặng chịu trận.

Thấy không khí trong bữa cơm căng thẳng, người từ nãy giờ chưa mở miệng – Tô Đại Lâm mặt tối sầm lại, trầm giọng nói:

“Ăn một bữa cơm mà cũng cãi cọ, xem ra mỗi ngày các người còn chưa đủ mệt. Nếu ai thấy bất mãn với việc mẹ các người phân chia, vậy thì phân gia đi, chia rõ ràng.”

Nghe tới hai chữ phân gia, Tô Ái Đảng vội hoảng hốt xua tay:

“Không có, cha, chúng con không có ý kiến. Mọi việc đều nghe theo mẹ sắp xếp.” Nói rồi còn kéo nhẹ tay vợ.

Trương Tâm Lan vốn đang tức tối, nhưng cũng bị dọa xanh mặt: “Cha mẹ, là con lỡ lời, sau này con không dám nữa.”

Thời buổi này, nếu một nhà mà phân gia, lập tức sẽ bị cả thôn chê cười. Làm con cháu mà để người ngoài chỉ trỏ thì còn ra thể thống gì?

Ngô Quế Hương hừ lạnh một tiếng: “Cô tốt nhất nên nhớ kỹ điều đó.”

Con dâu thứ hai vốn không yên phận đã chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. Nếu không nặng lời, chắc chắn bà ta chẳng biết thu mình.

Trương Tâm Lan đỏ mặt, ngượng ngùng, không dám hé môi thêm câu nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play