“Vợ lãm tam, con đi xem Vân Vân tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì đem chén nước đường trứng này bưng vào cho nó, lâu như vậy không ăn gì, chắc chắn đói bụng lắm.”
Ngoài phòng truyền đến giọng nói đè thấp của một người phụ nữ. Nằm trên giường suốt một ngày, cuối cùng Tô Thanh Vân cũng chấp nhận hiện thực: cô đã xuyên không.
Rõ ràng cô chỉ là sau khi làm xong thí nghiệm trong phòng thí nghiệm thì mệt quá ngủ thiếp đi, sao lại thành xuyên không thế này?
Nhà cô tuy không giàu có gì, nhưng cũng chẳng bao giờ thiếu ăn thiếu mặc. Thế mà bây giờ thì sao? Nhìn cái chăn hoa sặc sỡ quê mùa đang đắp trên người, nếu không phải còn tạm sạch sẽ, cộng thêm toàn thân cô yếu ớt chẳng nhúc nhích nổi, thì thói quen ưa sạch của cô đã khiến cô bật dậy, tìm cách tránh càng xa càng tốt.
Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà bằng gỗ thô sơ, ánh sáng xuyên qua từng khe hở, chắc ngày mưa thì dột khắp nơi. Chỉ liếc mắt là có thể nhìn hết toàn bộ căn phòng nhỏ, ẩm mốc hôi hám, chẳng khác nào bốn bức tường trống rỗng.
Trên chiếc bàn cạnh giường còn đặt cuốn lịch, in rõ năm 1975. Tô Thanh Vân thở dài trong lòng: xuyên không thì thôi, nhưng sao lại đúng vào thời điểm này cơ chứ?
“Xoạt—” Rèm cửa bị vén lên, có người đi vào. Tô Thanh Vân vội nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngủ. Cô thật sự chưa biết phải đối mặt với người nhà của thân thể này thế nào.
Một mùi hương thoang thoảng từ bồ kết len vào mũi cô, sau đó là bàn tay ấm áp đặt lên trán. Tô Thanh Vân nghe thấy giọng nói thầm thì của người phụ nữ:
“Không sốt, sao vẫn chưa tỉnh vậy? Hay lại gọi bác sĩ trạm y tế đến xem? Tiêm thêm một mũi thử?”
Nghĩ đến buổi sáng mơ mơ màng màng bị tiêm một mũi, cả người Tô Thanh Vân khẽ run lên. Năm 1975, kim tiêm đâu có tinh tế như sau này. Mà vốn dĩ cô rất sợ đau, một mũi thôi đã khiến cô muốn mất nửa cái mạng.
Không còn cách nào, cô đành giả vờ từ từ tỉnh dậy, mở mắt.
“Vân Vân, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!” Người phụ nữ mừng rỡ thốt lên, “Con làm mẹ sợ chết khiếp!”
Trước mặt cô chính là mẹ ruột của thân thể này – Tần Anh. Cái tên nghe mạnh mẽ, nhưng diện mạo lại dịu dàng như nước.
Mới ngoài ba mươi, da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, nét đẹp mặn mà, trông chẳng giống người phụ nữ sống ở vùng nông thôn nghèo hẻo lánh chút nào.
Nhìn bà, Tô Thanh Vân đoán chắc bản thân thân thể này cũng không đến nỗi tệ. Có điều từ lúc xuyên đến giờ cô vẫn luôn nằm trên giường, chưa thấy được hình dạng thực sự của mình.
Có lẽ vì cô im lặng quá lâu, Tần Anh bắt đầu lo lắng:
“Vân Vân, con thấy khó chịu ở đâu sao? Nói với mẹ đi.”
“Mẹ, con không sao. Con đỡ nhiều rồi, mẹ đừng lo.”
Giọng Tô Thanh Vân khàn khàn vì lâu chưa nói chuyện. Tần Anh vội bón nước cho cô uống.
Uống xong, bà lại âu yếm xoa má con gái, ánh mắt tràn đầy thương tiếc:
“Vân Vân, sau này đừng bao giờ làm chuyện dại dột nữa. Con làm cả nhà sợ hãi. Vì một người đàn ông không đáng mà con hành hạ bản thân thế, có đáng không?”
Tô Thanh Vân cụp mắt, không nói lời nào. Tần Anh thở dài, nghĩ con gái còn vương vấn kẻ đó, nên cũng không ép hỏi thêm.
“Đúng đó, mẹ con nói chuẩn! Chỉ một thằng nhãi ranh mặt trắng, có gì đáng để bảo bối nhà chúng ta phải đối xử tốt đến vậy chứ? Đúng là đồ vô lương tâm!”
Một người phụ nữ khác – chính là bà nội Ngô Quế Hương hùng hổ bước vào, đặt đồ trên tay xuống. Nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Thanh Vân, lòng bà quặn thắt, vừa thương vừa giận.
“Mẹ, đừng nói nữa.” Tần Anh vội ngăn lại, “Vân Vân còn yếu, sao nghe nổi những lời này.”
“Thôi thì thôi.” Ngô Quế Hương bĩu môi, rồi quay sang dịu giọng với Tô Thanh Vân:
“Bảo, đói bụng rồi phải không? Nào, ăn chén nước đường trứng gà này đi.”
Bà đưa chén đến trước mặt. Trong nước đường đỏ lấp lánh nổi hai quả trứng tráng vàng ươm, hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi khiến Tô Thanh Vân nuốt nước bọt.
Cô đón lấy chén, xúc từng muỗng nhỏ ăn. Vị ngọt của đường đỏ, hương thơm béo ngậy của trứng gà làm cái bụng trống rỗng suốt một ngày của cô được an ủi.
Nước mắt cô suýt rơi. Ai mà ngờ có một ngày cô lại xúc động chỉ vì một chén nước đường trứng gà?
“Ăn chậm thôi.” Ngô Quế Hương nhìn dáng vẻ thèm thuồng của cháu gái mà càng thêm thương xót.
Cái tên khốn kiếp kia dám quyến rũ bảo bối nhà bà, lại khiến nó đau lòng đến mức thế này. Để xem sau này bà xử lý hắn ra sao!
Chẳng mấy chốc, chén đã cạn. Ngô Quế Hương vội hỏi:
“Bảo, còn muốn ăn nữa không? Để bà nấu thêm.”
“Thôi bà, con no rồi.” Tô Thanh Vân lắc đầu, ăn thêm nữa e dạ dày khó chịu.
Do ký ức còn sót lại của nguyên chủ, cô biết rõ trong cả nhà, bà nội cưng chiều cô nhất. Đến cả cha mẹ ruột cũng không bằng. Thế nên cô dễ dàng gọi ra xưng hô thân mật này.
“Được, không ăn nữa thì lát bà nấu cho con ít mì trắng, chiên thêm quả trứng, nhỏ vài giọt dầu mè, thơm lắm. Con có thích không?”
“Thích ạ. Con cảm ơn bà, bà đối với con là tốt nhất.” Tô Thanh Vân cười híp mắt, dụi đầu vào lòng bàn tay thô ráp của bà nội.
Ngô Quế Hương vô cùng mãn nguyện, xoa đầu cô:
“Đây mới là ngoan bảo của bà.”
“Mẹ chẳng lẽ không tốt với con sao?” Tần Anh giả vờ giận.
Tô Thanh Vân vội kéo tay mẹ, làm nũng: “Mẹ cũng tốt với con nhất mà, con đều biết.”
“Ăn đường đỏ trứng gà rồi, miệng ngọt thế đấy.” Tần Anh chạm nhẹ vào mũi cô. Nhìn nụ cười cong cong nơi khóe mắt con gái, bà cũng nhẹ nhõm hẳn.
“Bà, mẹ, con muốn ngủ thêm chút nữa.”
“Được được, ngoan bảo nghỉ ngơi đi. Vợ lão tam, chúng ta ra ngoài.” Ngô Quế Hương kéo Tần Anh rời khỏi phòng.
Ăn xong, tinh thần đỡ hơn, Tô Thanh Vân bắt đầu sắp xếp mớ ký ức hỗn loạn trong đầu.
Nơi này là một thế giới song song, vào những năm 70 của thế kỷ trước, ở miền Bắc Hoa Quốc, tại một thôn nhỏ tên Lạc Thủy.
Nguyên chủ họ Tô, xuất thân trong gia đình đông đúc nhất Lạc Thủy thôn. Bà nội cô – chính là Ngô Quế Hương, nay đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn khỏe mạnh, nổi tiếng đanh đá trong vùng. Bà lấy Tô Đại Lâm, sinh liền ba người con trai, lại đều hiếu thuận.
Con cả Tô Ái Quốc và con thứ Tô Ái Đảng đã lập gia đình, sinh cho nhà họ Tô cả đàn cháu trai. Chỉ còn thiếu một cháu gái.
Bà nội nguyên chủ nhìn lũ trẻ chạy nhảy đầy nhà mà thầm mong có một đứa con gái ngoan ngoãn.
Không ngờ, đến lượt con trai út Tô Ái Dân cưới vợ thì chẳng bao lâu đã mang thai. Mười tháng sau, bà sinh hạ cô con gái duy nhất của thế hệ thứ ba nhà họ Tô.
Ngày đó, bà nội ôm cô bé mũm mĩm mà mừng đến phát khóc, còn nhờ thầy đặt cho cái tên Tô Thanh Vân. Cái tên vừa khác biệt, vừa mang ý nghĩa tốt lành. Từ đó, cô được cả nhà nâng niu như bảo bối.
Nguyên chủ lớn lên trong trong tình yêu thương, tuy hơi lười biếng, có chút kiêu ngạo, nhưng tâm tư đơn thuần, không làm hại ai. Cũng vì vậy mà dễ dàng bị một thanh niên trí thức từ thành phố về lừa gạt.
Hắn tên Lâm Kiến Phong, trắng trẻo nho nhã, khí chất khác hẳn mấy cậu trai trong thôn. Chỉ cần hắn cười, gọi một tiếng, nói vài câu ngọt ngào, nguyên chủ đã si mê.
Năm đó, nguyên chủ mới 16 tuổi, vẫn còn nhỏ. Thông thường phải đến 17, 18 tuổi mới tính chuyện hôn nhân. Nhà họ Tô đâu dễ bị lừa, nhìn qua đã biết gã kia chẳng có ý tốt, nên ngăn cấm triệt để.
Sau vài lần bị làm khó, Lâm Kiến Phong cũng nhanh chóng bỏ rơi cô, quay sang quyến rũ một cô gái khác trong thôn.
Nghe tin, nguyên chủ nghĩ quẩn, nhảy sông tự vẫn. May mắn lúc ấy chưa quá muộn, được người cứu lên. Nhưng khi tỉnh lại, trong thân thể này đã là linh hồn Tô Thanh Vân hiện đại.
Cô ngồi sắp xếp lại mọi chuyện, chợt thấy thật trùng hợp: hai người, hai thời đại, cùng tên cùng họ.
Đưa tay sờ gương mặt mềm mịn của mình, Tô Thanh Vân nghĩ, đúng là người nhà họ Tô nuôi nấng tốt thật, chẳng giống con gái nông thôn chút nào.
Nghĩ vậy, cô gắng gượng xuống giường, lục lọi trong phòng tìm được một chiếc gương. Vừa soi vào, bàn tay cô run lên.
Cô gái trong gương… sao lại giống cô đến mức y hệt như vậy?!