Ăn cơm trưa xong, cả nhà đều có thói quen ngủ trưa, dưỡng đủ tinh thần rồi buổi chiều mới đi làm đồng.
Nhà họ Tô tổng cộng có bảy gian phòng, ông bà ở một gian, ba người con trai cùng vợ mỗi cặp một gian, ba anh em Tô Ái Quân ở chung một phòng, cả nhà chỉ có duy nhất một người được ở riêng một gian là Tô Thanh Vân. Dù sao cô cũng là con gái, không thể ngủ chung với cha mẹ.
Bất quá, nói là ở riêng, thật ra cũng chỉ là ngăn cách trong phòng cha mẹ, tách thêm ra một gian nhỏ, gian phòng mới xây đó vốn để sau này Tô Ái Quân kết hôn thì vào ở.
Nhìn trời bên ngoài nóng bức, Tô Thanh Vân từ bỏ ý định đi dạo trong thôn, trở về phòng. Tường ngăn cách cách âm không tốt, cô dễ dàng nghe thấy tiếng cha mẹ thì thầm, liền áp sát lắng nghe.
Cô nghe thấy giọng lo lắng của mẹ mình:
“Ái Dân, hôm nay chị dâu hai nói vậy chắc chắn là đã nghi ngờ, lời nói dối của chúng ta sợ là không che giấu được lâu nữa. Anh nói chuyện này phải làm sao bây giờ?”
—Nói dối? Trong đầu Tô Thanh Vân hiện lên dấu chấm hỏi.
“Hoài nghi thì có ích gì, chị ta có chứng cứ đâu. Em yên tâm đi.” Tô Ái Dân thản nhiên nói, “Kệ chị ta, em xem cái này nè, anh mang đồ tốt về cho em.”
“Kem dưỡng da?” Tần Anh kinh ngạc kêu lên, “Anh lấy ở đâu ra vậy?”
Tô Ái Dân đắc ý vô cùng: “Là kem dưỡng da Hải Thị, loại này ở chỗ chúng ta tìm không thấy đâu.”
“Xài bao nhiêu tiền vậy?” Tần Anh đau lòng, “Tiền em dành dụm đâu phải để tiêu linh tinh thế này.”
“Không sao, không cần xót, cho vợ anh dùng thì anh không tiếc. Em nhìn da mặt em đi, ngày ngày làm đồng, chẳng còn trắng trẻo như trước nữa, phải bôi vào mới được.”
“Được rồi, Tô Ái Dân, hóa ra bây giờ anh bắt đầu chê tôi rồi đúng không?” Tần Anh giả vờ tức giận.
“Anh nào có, oan quá mà.” Tô Ái Dân vội vàng kêu oan.
Hai người đang đùa giỡn, Tô Ái Dân liếc sang thì thấy con gái đang thò đầu lén nhìn, ông vẫy tay:
“Vân Vân, đóng cửa lại rồi qua đây.”
Tô Thanh Vân ngoan ngoãn đóng cửa kỹ rồi bước đến.
Tô Ái Dân thần bí lấy từ trong túi ra một món đồ:
“Vân Vân, xem này, cha mang về cho con một thứ tốt.”
Đôi mắt Tô Thanh Vân mở to: “Đồng hồ?”
Trước mặt là một chiếc đồng hồ nữ, dây da hồng nhạt, mặt tròn nhỏ nhắn tinh xảo, nhìn một cái đã biết không hề rẻ. Cha cô lấy từ đâu ra?
“Trước đây con chẳng phải nói muốn một chiếc đồng hồ sao? Cha mua cho con rồi. Sáng nay có bà nội ở đó, cha không tiện đưa, mau đeo thử xem có thích không?” Tô Ái Dân nâng niu đưa cho con gái.
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?” Tần Anh cũng ngạc nhiên, bà chưa từng biết đến chiếc đồng hồ này.
“Không bao nhiêu tiền đâu.”
Ánh mắt Tô Thanh Vân thoáng trầm xuống. Cô nhớ nguyên chủ từng nói với cha muốn có một chiếc đồng hồ, nhưng đó không phải vì cô ấy thích, mà là vì gã tra nam Lâm Kiến Phong muốn.
Nguyên chủ từ nhỏ đã sống tốt hơn các cô bé khác trong thôn. Ăn mặc đầy đủ, quần áo tuy không phải kiểu dáng đẹp nhất nhưng chưa bao giờ mặc đồ rách vá.
Trong khi trẻ con trong thôn quần áo đều phải mặc luân phiên từ anh chị em truyền xuống.
Chính vì điều kiện đó, Lâm Kiến Phong mới để ý đến nguyên chủ. Từ khi hai người gần gũi, hắn thường xuyên moi đồ từ cô ấy: lúc đầu là đồ ăn, sau là giấy bút lặt vặt, rồi dần dần càng lúc càng nhiều, cuối cùng còn công khai nói muốn một chiếc đồng hồ.
Vào thời này, một chiếc đồng hồ bình thường ít nhất cũng phải vài chục đồng. Trong khi lương một công nhân bình thường cũng chỉ mấy chục đồng, đúng là hắn mở miệng như sư tử ngoạm.
Nguyên chủ ngốc nghếch lại quay sang xin cha mình.
Nhìn ánh mắt mong chờ của cha, tim Tô Thanh Vân mềm nhũn. Điều kiện gia đình thế này, không biết cha cô đã phải vắt kiệt bao nhiêu sức lực mới mua được chiếc đồng hồ này.
“Vốn cha muốn mua cho con đồng hồ Hoa Mai, hợp với con hơn, nhưng tiền không đủ, để lần sau nhé.” Tô Ái Dân tiếc nuối.
Đồng hồ Hoa Mai hiện giờ là hàng hiệu, giá phải hơn trăm đồng.
“Không cần đâu cha, con thích cái này nhất, hợp với con lắm. Cha xem nè.”
Cô đeo đồng hồ lên tay, dây da hồng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng mịn.
“Đẹp lắm.” Tần Anh khen ngợi, lần này cũng không trách chồng tiêu tiền bậy, vì tiêu cho con gái thì bà chẳng xót gì.
Tô Thanh Vân mỉm cười hạnh phúc: “Cảm ơn cha, con rất thích.”
Nếu nguyên chủ đã không còn, cô thay thế ở lại nơi này, thì từ nay trở đi, cô chính là Tô Thanh Vân thật sự.
Nguyên chủ yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc gia đình của cô.
Nói xong câu đó trong lòng, Tô Thanh Vân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, có lẽ đó là chút chấp niệm còn sót lại của nguyên chủ, giờ được cô hứa hẹn nên cũng tan biến.
“Vân Vân, cha dặn con, đồng hồ này chỉ được đeo khi không có ai. Ngàn vạn lần đừng để người ngoài nhìn thấy, nhớ chưa?” Tô Ái Dân nhỏ giọng căn dặn.
Tô Thanh Vân chớp mắt: “Con biết rồi, cha, đồ tốt phải âm thầm thưởng thức.”
Ngày trước cha đưa cho cô bất cứ thứ gì tốt cũng đều dặn như vậy, nguyên chủ ngây ngô không nghĩ nhiều. Nhưng Tô Thanh Vân thì ngược lại, càng chắc chắn trong này có ẩn tình.
“Ngoan.” Tô Ái Dân xoa đầu con gái, thấy nụ cười rạng rỡ của cô mới yên tâm.
Trở lại phòng, Tô Thanh Vân ngồi trên giường, vừa suy nghĩ vừa nhớ lại. Kem dưỡng da, đồng hồ – những thứ này vốn không phải thứ gia đình họ có thể dễ dàng mua được.
Bữa cơm vừa rồi, mẹ cô còn nói rõ ràng là được nhà ngoại gửi trợ cấp. Nhưng cô – thân là cháu ngoại từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy một lá thư hay tin tức gì từ ông bà ngoại.
Thực ra, mẹ cô vốn không phải người trong thôn. Bà là một trong những thanh niên trí thức hưởng ứng phong trào về nông thôn xây dựng.
Xuất thân thư hương, tốt nghiệp trung học, sau đó đến thôn Lạc Thủy, rồi kết hôn với cha cô, sinh ra cô. Bao nhiêu năm trôi qua, cô chưa từng nghe nhắc đến tin tức từ nhà ngoại.
Xem ra, cái gọi là trợ cấp chỉ là giả. Cha cô hẳn là có cách nào đó kiếm tiền bên ngoài, giấu cả nhà. Không biết bà nội có rõ hay không, nhưng chiêu này chắc mới đây thôi, nếu không ở cùng một mái nhà, sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Nhất là bác hai gái, đôi mắt bà ta rất tinh.
Khó trách nguyên chủ lại thường có đồ tốt đưa cho Lâm Kiến Phong. Nhưng nguyên chủ quá ngây ngô, cha mẹ nói chuyện gì cũng chẳng tránh mặt, cô ấy lại chẳng biết gì.
Thời này, cha cô mà dám buôn bán bên ngoài kiếm tiền thì đúng là có gan. Nghĩ vậy, trong mắt Tô Thanh Vân càng thêm kính nể ông.
Nghĩ đến đây, cô còn thấy nhẹ nhõm. Trước đó còn lo việc mình đi học lại sẽ tăng gánh nặng cho gia đình, bây giờ có lẽ không thành vấn đề.
Buổi chiều đi làm đồng, Tô Ái Dân thay Tần Anh đi, bác hai gái thấy vậy mấp máy môi nhưng cuối cùng không nói gì.
Trong phòng, Tần Anh đang ngồi vá giày, thấy con gái ló đầu vào thì vội gọi:
“Vào đi, đứng ngoài làm gì?”
Tô Thanh Vân bước đến ngồi cạnh.
“Không ngủ thêm lát à?” Tần Anh sợ con mệt, còn đưa tay sờ trán.
“Ngủ nhiều quá con lại không ngủ được.” Tô Thanh Vân nở nụ cười, kéo tay mẹ, giọng nũng nịu:
“Mẹ, con có chuyện này muốn nói...”
“Nói đi, sao cứ ấp a ấp úng? Lại muốn cái gì hả? Mẹ nói trước là không được, cha con vừa mới cho con cái đồng hồ rồi đấy.”
“Không phải mà mẹ.” Tô Thanh Vân nhăn mày, đảo mắt rồi nói, “Con muốn quay lại trường học.”
“Con nói gì?” Tần Anh suýt đâm kim vào tay, vội buông đồ, “Vân Vân, trước đây không chịu học là con, khóc lóc năn nỉ chúng ta đồng ý. Giờ sao lại muốn đi học lại? Nói cho mẹ nghe, vì lý do gì?”
Tô Thanh Vân cắn môi, cúi đầu như nhận lỗi:
“Mẹ, trước đây con hồ đồ, tin lời người ta, giờ trải qua chuyện này, con đã nghĩ kỹ rồi. Không ai có thể bắt con bỏ dở việc nên làm. Con muốn quay lại trường, ít nhất phải học hết cấp ba.”
Cô không dám nói cho mẹ biết, chỉ hai năm nữa sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nếu được, cô có thể thi vào đại học. Chuyện này, với họ bây giờ mà nói, còn như chuyện hoang đường.
Thấy mẹ còn đang nhíu mày suy nghĩ, Tô Thanh Vân liền khuyên thêm:
“Con chỉ muốn giống như anh ba, học xong cấp ba rồi vào thành phố làm việc. Mẹ xem, cha mẹ nuôi con tốt thế này, nếu không học tiếp, sau này con có thể làm gì chứ?”
Cô chớp mắt, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Điều này cũng đúng.” Tần Anh gật đầu.
Con gái bà nuôi dưỡng kiều kiều khí khí, việc nặng nhọc thì không làm được, nếu không tìm được công việc nhàn nhã, sau này sẽ rất khó sống.
Tô Thanh Vân: … Trong mắt cha mẹ, cô đúng là một đứa vô dụng nhỏ bé.
Nghĩ một lát, Tần Anh hỏi: “Con thật sự nghĩ kỹ chưa?”
“Con đã suy nghĩ kỹ rồi.” Tô Thanh Vân gật đầu kiên định.
“Được, tối nay cha con về, mẹ sẽ nói với ông ấy. Xem học kỳ sau cho con đi học lại, bắt đầu từ lớp 10.”
“Lớp 10?”
Tần Anh liếc cô: “Con đã nghỉ học lâu như vậy, chắc chắn không theo kịp, phải học lại từ đầu chứ sao.”
“Không phải đâu mẹ, con có thể theo kịp mà.” Tô Thanh Vân sốt ruột. Nếu phải học lại lớp 10, thì làm sao kịp kỳ thi đại học lần đầu tiên được khôi phục?
“Con sẽ tự học ở nhà, đến trường cho con học tiếp lớp 11 đi, được không?”
“Có được học lớp 11 hay không đâu phải do mẹ con mình quyết định.” Tần Anh chạm tay vào mũi con, “Đến lúc đó để cha con hỏi trường mới biết được.”
“Được ạ!”
Tần Anh dặn dò: “Nhưng con phải chăm chỉ đọc sách, không được lười biếng, có gì không hiểu thì hỏi mẹ.”
“Con biết rồi!” Tô Thanh Vân gật đầu cái rụp.