Đồ ăn vừa được mang ra, sắc mặt cả đội lập tức méo xệch. Nếu không vì nguyên tắc “lấy bao nhiêu phải ăn hết bấy nhiêu, không lãng phí”, có lẽ mọi người đã phun sạch ra ngoài.
Vu Kỳ vội nói: “Không được nhổ, ai lấy phần nào phải tự ăn hết phần đó.”
Mục Thu liếc mâm của mình, âm thầm thở phào. May mà lúc nãy anh không ham, gắp rất ít.
“Đồ ăn nước ngoài phần lớn đều thế này. Mọi người chịu khó chút, chỉ cần thi đấu xong, về nước muốn ăn gì cũng được.” Vu Kỳ trấn an cả đội.
Trần Nho nhăn nhó nuốt chỗ đồ ăn trong miệng, mặt mũi đầy vẻ hoài nghi cuộc đời:
“Tôi thật không hiểu nổi, ngày nào họ cũng ăn thứ khó nuốt thế này, sao vẫn còn sức đi gây sự với người khác?”
“Biết đâu vì không được ăn ngon nên họ mới dễ nổi nóng.” Trần Triết Vũ bật cười chọc ghẹo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT