Lâm Viễn Kiều chưa bao giờ trải qua một cuộc tính ái dịu dàng lại dài lâu đến như vậy. Giang Minh Dã đặt cô trên chiếc giường lớn, hắn chậm rãi hôn từ trán cô hôn xuống, gương mặt, cổ, đầu vai như được hòa tan trong từng cái hôn.
Hắn cắn nhẹ vành tai cô, ở đó bồi bồi, gọi cô bằng tên thân mật: “Kiều Kiều... nhìn anh, Kiều Kiều...”
Đã thật lâu không có người gọi cái tên này làm Lâm Viễn Kiều nhớ lại những ký ức tốt đẹp mà mơ hồ xưa cũ, cô ôm lấy Giang Minh Dã, vùi đầu vào hõm vai hắn, như một sự đáp lại đầy hưởng thụ mang theo chút tủi thân.
Giang Minh Dã hôn cô cái mũi nhỏ, hôn môi cô đầy lưu luyến. Cô duỗi tay đẩy hắn, Giang Minh Dã thuận tay cùng cô mười ngón giao nắm, qua hồi lâu mới dừng lại.
Môi hắn dần dịch xuống, từ mái tóc, vành tai, cổ rồi dừng lại nơi hõm vai mềm mại. Những nụ hôn như muốn in dấu vĩnh viễn, vừa kìm nén vừa cuồng nhiệt. Cô khẽ run, bàn tay bất giác bám chặt lấy vạt áo hắn.
Áo sơ mi của cô bị tháo ra từng nút, từng nút. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở gấp gáp của hai người đan xen. Khi ngón tay hắn lướt qua làn da trắng mịn, cô giật mình, cả người run lên, vô thức muốn tránh né. Nhưng ngay lập tức, eo đã bị giữ chặt, mạnh mẽ mà không cho cô trốn thoát.
“Đừng sợ...” – hắn khàn giọng trấn an, hơi thở nóng bỏng như muốn thiêu đốt nơi vành tai.
Ánh mắt Lâm Viễn Kiều mơ hồ, hơi nước ươn ướt, trái tim đập loạn nhịp. Trong vòng tay hắn, cô chỉ cảm thấy mình nhỏ bé đến mức không còn chỗ để ẩn náu.
Khi cơ thể gắn chặt, sự xâm nhập nóng bỏng khiến cô nghẹn lại, thở hắt ra một tiếng rên khẽ. Đau đớn cùng kho*i c*m hòa quyện, như dòng điện chạy khắp từng thớ thịt.
Giang Minh Dã gằn từng nhịp, vừa kiềm chế vừa như muốn vỡ tung. Hắn cắn nhẹ vào bờ vai cô, giọng khàn trầm vang lên:
“Kiều Kiều... Kiều Kiều...”
Cô khẽ lắc đầu, đôi mắt mơ màng ngước lên. Không một lời đáp, nhưng cái ôm siết chặt, hơi thở dồn dập và cơ thể run rẩy đã thay cho tất cả.
Trong căn phòng yên ắng, từng tiếng va chạm, từng tiếng thở gấp gáp vang lên, nóng bỏng và chân thực đến nghẹt thở. Sự đau đớn ban đầu dần tan đi, chỉ còn lại cơn sóng trào mãnh liệt cuốn lấy cả hai.
Hắn vừa như trừng phạt, vừa như cầu xin, từng cái ôm, từng nụ hôn đều khắc khoải đến tận xương tủy. Còn cô, trong mê loạn, chỉ có thể nắm chặt lấy hắn như thể nếu buông tay, mình sẽ chìm vào khoảng không vô tận.