Hôm nay là sinh nhật của Giang Minh Dã. Lâm Viễn Kiều chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, còn tự tay làm thêm một chiếc bánh kem.
Chiếc bánh này nàng đã tập tành từ hơn mười ngày trước, chăm chỉ xem video dạy làm trên mạng. Làm theo từng bước, kết quả cũng không đến nỗi tệ: cả căn phòng thoang thoảng mùi ngọt ngào của trứng, sữa và bơ. Lâm Viễn Kiều khá hài lòng, tiếp tục quét kem và gắn hoa trang trí. Bước này nhìn thì dễ, nhưng khi làm mới biết khó đến mức nào. Lớp kem bị nàng quét đến méo mó, chẳng khác nào một công trình xây dựng thất bại. Cuối cùng, nàng phải chất thật nhiều dâu tây và lá nhỏ lên để che đi. Tiếc là sau khi trang trí, chiếc bánh càng thêm lộn xộn, đến hình dáng ban đầu cũng chẳng nhận ra được nữa, trông như một đống vật liệu hỏng chất thành núi nhỏ.
Lâm Viễn Kiều nhìn “tác phẩm” trước mặt, bỗng chốc chẳng biết nên khóc hay nên cười. Trong đầu hiện ra một giọng nói thì ra sức khích lệ: “Thử lại đi, thất bại là mẹ của thành công!” Ngay sau đó, lại có một giọng khác dội thẳng gáo nước lạnh: “Càng sửa càng hỏng, thôi để vậy đi.”
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy cũng không đáng lo. Giang Minh Dã vốn đã quen với tính cách hậu đậu của nàng, chắc sẽ không trách. Cùng lắm thì hắn lại nói móc vài câu. Hơn nữa, hôm nay chắc chắn có nhiều người muốn cùng hắn mừng sinh nhật. Nàng đã gửi tin nhắn, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy hồi âm. Có lẽ hắn sẽ không đến.
Lâm Viễn Kiều ngắm chiếc bánh méo mó cùng bàn ăn đã bày sẵn, thấy hơi tiếc. Nếu hắn không tới, hay là gọi dì đến ăn chung? Hoặc chụp một bức ảnh gửi cho hắn, coi như tấm lòng đã có, còn ăn hay không là tùy hắn.
Nàng cũng thật sự chẳng có món quà nào để tặng. Tiền của nàng đều do hắn cho, dùng chính tiền hắn đưa để mua quà cho hắn… nghĩ tới thôi đã thấy kỳ cục, cứ như đang vụng trộm làm chuyện gì đó.
Năm thứ hai làm t*nh nhân của Giang Minh Dã, nàng vẫn chưa quen với thân phận này. Nhưng giờ phút này, lại giống hệt một tình nhân “chuẩn mực”: bày sẵn một bàn tối, không biết có ai đến ăn hay không, rồi ngồi chờ hắn trong căn hộ sang trọng mà hắn sắp đặt cho nàng.
Điện thoại vẫn im lìm, không có hồi âm. Mãi đến hơn mười giờ, cánh cửa mới mở ra.
Người đàn ông cao lớn không lập tức bước vào. Hắn khẽ dựa trán lên khung cửa, hơi thở phảng phất mùi rượu, chứng minh suy đoán của Lâm Viễn Kiều.
“Anh không sao chứ? Uống rượu rồi à? Có thấy khó chịu không?”
Nàng chưa từng thấy Giang Minh Dã uống rượu, chỉ biết bắt chước mấy cảnh trên TV, vội đưa tay ra muốn đỡ hắn.
Giang Minh Dã coi như không nghe, chỉ liếc nàng một cái, vòng qua cánh tay đang chìa ra, nhéo nhéo sống mũi rồi thẳng bước vào trong, không cần nàng dìu.
Hôm nay hắn có vẻ không bình thường, Lâm Viễn Kiều nghĩ thầm. Sinh nhật thì đáng lẽ phải vui vẻ chứ? Hơn nữa hắn vừa giàu có vừa thành đạt, vì sao lại mang bộ dạng buồn bực thế này… hay là uống quá chén?
Hắn đi thẳng vào bếp, nhìn thấy bàn ăn đã bày sẵn, dừng lại một thoáng.
Lâm Viễn Kiều lí nhí bước theo sau, đúng lúc cất tiếng:
“Chúc mừng sinh nhật.”
Giang Minh Dã chỉ “ừ” một tiếng, ánh mắt chuyển sang chiếc bánh kem thất bại trên bàn.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, nàng vẫn hơi chột dạ:
“Ha… nhìn thì không đẹp lắm, nhưng ăn chắc cũng không tệ đâu. Em làm theo công thức trên mạng hết, hẳn là không đến nỗi quá tệ…” Nàng vừa lúng túng giải thích vừa len lén quan sát vẻ mặt hắn. Thấy hắn không tỏ vẻ chán ghét, trong lòng nàng mới khẽ thở phào.
Thật ra nàng đã nghĩ nhiều. Ở bên nhau từng ấy năm, Giang Minh Dã rất hiếm khi để lộ yêu ghét rõ ràng. Hắn được dạy dỗ quá tốt, luôn giữ lễ độ một cách chặt chẽ.
Hắn lịch sự nói một tiếng “cảm ơn”, cầm dao nĩa cắt một miếng nhỏ nếm thử.
Dù đã uống đến đỏ cả khóe mắt, dáng vẻ hắn vẫn tao nhã, gọn gàng như vừa bước ra từ sàn diễn. Trên bộ âu phục không thấy một nếp nhăn thừa nào. Đôi tay dài, rắn chắc do thường xuyên tập luyện, nắm con dao trông mạnh mẽ mà vẫn thon dài đẹp mắt.
Vậy mà chính đôi tay ấy lại đang đưa vào miệng một miếng bánh kem méo mó chẳng khác gì “hiện trường tai nạn”. Lâm Viễn Kiều hồi hộp quan sát từng cử động của hắn.
“Không tệ.” Giang Minh Dã buông lời nhận xét, sau đó nhìn nàng:
“Em cũng ăn thử đi.”
Được “kim chủ” lên tiếng, Lâm Viễn Kiều nào dám từ chối. Nàng cúi đầu ngậm lấy chiếc thìa trong tay hắn. Vị ngọt của kem lập tức tan nơi đầu lưỡi, hương dâu tây dịu mát lan thẳng lên óc, khiến nàng theo bản năng nheo mắt lại.
Ngon thật… Quả nhiên công sức bỏ ra không uổng phí.
Nhìn dáng vẻ say sưa của nàng, Giang Minh Dã khẽ cười. Trong thoáng chốc, như chợt nhớ ra điều gì, khóe môi hắn lại cong lên thêm chút nữa.