Địa lao hằng năm đều âm u, đường đi chật hẹp, ánh sáng yếu ớt, không khí ẩm ướt nặng nề.
Ôn Cẩn đi một bước đến căn phòng giam thứ nhất, tiếng bước chân làm người trong phòng giam ngẩng đầu, ngay sau đó, Ôn Cẩn liền đối diện với một cặp mắt âm trầm cuồng nộ, cùng với mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.
Tiêu Cảnh Hàn nghiến răng nghiến lợi, tám mươi roi làm cả người hắn đau nhức: “Yến Khuynh đâu? Ta muốn gặp Yến Khuynh! Ta chỉ đến thanh lâu một chuyến thôi, sao nàng ta dám trả thù ta như vậy?”
Tiếng nói Ôn Cẩn lạnh nhạt, ánh mắt dừng lại trên từng vết thương hỗn độn trên người hắn: “Tiêu công tử đừng coi trọng mình quá. Một ngày ngươi có tìm một trăm nữ nhân, mệt chết trên người một trăm nữ nhân, Trưởng công chúa cũng sẽ không để ý.”
Sắc mặt Tiêu Cảnh Hàn đỏ lên, chật vật lại tức giận: “Ôn thủ phụ ngươi trước mặt người ngoài như trời quang trăng sáng, vậy mà lại không biết xấu hổ!”
Ôn Cẩn cười lạnh lẽo: “Vậy cũng không bằng chuyện xấu hổ mà ngươi đã làm.”
Sắc mặt Tiêu Cảnh Hàn âm trầm: “Hoàng thượng sai ngươi tới sao? Yến Khuynh hiện tại đã hết tức giận rồi, vậy thì thả ta ra được chưa?”
Ôn Cẩn nhướng mày, tiếng nói ôn nhuận dễ nghe: “Tiêu công tử đang giả ngốc hay là ngốc thật? Trưởng công chúa trước mặt nhiều người náo loạn, bắt ngươi nhốt vào địa lao như vậy, ngươi cho rằng bản thân còn cơ hội ra ngoài sao?”
Lời vừa dứt, tròng mắt Tiêu Cảnh Hàn long sòng sọc: “Ngươi nói cái gì?”
Giọng nói Ôn Cẩn có chút lười biếng, không chút để ý mà tung ra sự thật kinh người: “Tiên đế giao cho ngươi nhiệm vụ, bắt ngươi độc chết công chúa trong vòng bảy năm. Việc này hẳn là Hoàng thượng và Tiêu tướng quân cũng đều biết.”
Lời nói vừa dứt, độ ấm trong không khí chợt giảm xuống.
Tiêu Cảnh Hàn không dám tin tưởng mà nhìn hắn, đáy mắt khiếp sợ cùng nỗi sợ ngắn ngủi đan chéo nhau, ngay sau đó che giấu vẻ phẫn nộ, trấn tĩnh lại: “Ngươi nói bậy bạ cái gì? Tiên đế sao có thể đối xử với Trưởng công chúa như vậy? Trưởng công chúa là nữ nhi của Tiên đế, là muội muội ruột của đương kim Hoàng thượng, là kim chi ngọc diệp...”
Ôn Cẩn cười cười, bộ dạng văn nhã lịch sự vô hại: “Có hay không, thì ngươi biết ta biết, Trưởng công chúa biết, Tiên đế cũng biết.”
Sắc mặt Tiêu Cảnh Hàn xanh mét, đáy mắt hắn giấu không được thần sắc hoảng sợ: “Ngươi là người của Trưởng công chúa?”
Âm thanh Ôn Cẩn lạnh nhạt: “Ta là người của ai, ngươi không xứng để biết.”
Những lời này vừa dứt, hắn bỗng nhiên phất tay áo, một sợi chân khí từ ngoài cửa lao xuyên thấu qua, dòng khí mạnh mẽ quét ngang, nhắm vào Tiêu Cảnh Hàn mà bắn.
Phập!
Thân hình Tiêu Cảnh Hàn đột nhiên nện mạnh vào tường, lục phủ ngũ tạng chấn động, phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Hàn trắng bệch, trong lòng chợt sinh ra dự cảm không lành: “Yến... Yến Khuynh... Yến Khuynh ngậm máu phun người! Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do? Yến Khuynh!”
Hắn cho rằng nàng chỉ thật sự là đi bắt gian, cho rằng chuyện hắn và Kiều nương đã chọc giận nàng, làm cho đường đường là Trưởng công chúa như nàng bị mất hết mặt mũi, cho nên mới giam cầm hắn.
Nếu trước đó hắn biết chân tướng như thế, biết nàng đã biết được di mệnh của Tiên đế, biết nàng cố ý lấy cớ bắt gian để đem hắn đi cầm tù, nếu biết được như vậy thì cho dù cá chết lưới rách, hắn tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn khuất phục chịu trận.
Biết Yến Khuynh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, Tiêu Cảnh Hàn giãy giụa kịch liệt: “Thả ta ra! Thả ta ra!”
Ôn Cẩn nhìn hắn một cái, hờ hững xoay người rời đi, cực kỳ xem nhẹ phản ứng hung tợn vừa rồi của hắn, làm như không thấy.
Đã định rằng Tiêu Cảnh Hàn là người không còn đường sống, Ôn Cẩn không cần thiết ở lại nơi này phí lời với hắn, hôm nay tới đây một chuyến, chỉ vì muốn xác nhận một sự thật... Tuy rằng vốn là hắn không hề hoài nghi lời mà Yến Khuynh đã nói.
Nhưng đến đây một chuyến, vẫn thật sự cần thiết.
Đến nỗi vừa rồi Tiêu Cảnh Hàn đã hỏi... Hắn là người của Trưởng công chúa?
Ôn Cẩn đi thật nhanh trên hành lang dài tối om, ngọn đèn dầu tối tăm hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần của hắn, sáng tỏ rồi lại tắt ngấm, chiếu đến thần sắc u trầm đen tối của hắn.
Đúng vậy.
Trong lòng Ôn Cẩn lặng lẽ tự trả lời mình, hắn là người của Trưởng công chúa, lúc trước, hiện tại, sau này đều như vậy.
Cả đời này đều như vậy.
Ôn đại nhân quyền khuynh triều dã ngồi xe ngựa, rất nhanh đã trở về hoàng cung.
Mặc dù phủ Trưởng công chúa cách hoàng cung không bao xa, nhưng chuyến đi đi về về này cũng mất gần nửa canh giờ.
Tiêu Trọng Sơn vẫn còn đang đợi ở Ngự Thư Phòng.
Hoàng đế thấy một mình Ôn Cẩn trở về, thần sắc tối tăm: “Sao không thấy Yến Khuynh đến?”
Ôn Cẩn cung kính trả lời: “Thần không thể gặp mặt Trưởng công chúa. Thẩm thống lĩnh của phủ Trưởng công chúa nói tâm tình công chúa không tốt, không muốn gặp bất kỳ kẻ nào.”
Tâm tình không tốt?
Nàng dẫn theo người đi bắt gian, sai người giết chết Kiều nương mà Tiêu Cảnh Hàn thích nhất tại chỗ, còn dám nói là tâm tình không tốt?
Hoàng đế cắn răng: “Truyền Lục Quốc Trung!”
“Rõ.”
Lục Quốc Trung chính là đại tổng quản Cẩm Y Vệ, võ công cao cường, là cao thủ bát phẩm bên người Hoàng đế, quyền to chưởng quản Tư Lễ Giám, là người thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc không từ thủ đoạn, chỉ nghe theo duy nhất mệnh lệnh của Hoàng thượng.
Ra lệnh đại thái giám của Tư Lễ Giám tự mình đến phủ công chúa truyền chỉ, có thể thấy thái độ của Hoàng thượng đã giận dữ đến mức nào, lửa giận thâm trầm.
Trên khuôn mặt văn nhã tuấn tú của Ôn Cẩn không cảm xúc nào, vẫn là thần sắc điềm đạm như cũ, con ngươi hạ xuống, đáy mắt tràn ngập sát khí.
Lục Quốc Trung phụng chỉ đi đến, sau khi bái kiến Hoàng đế, thì nghe được Hoàng đế bệ hạ lạnh lùng truyền mệnh lệnh: “Truyền Trưởng công chúa và phò mã lập tức tiến cung, nếu Trưởng công chúa kháng chỉ không tuân, có thể dùng vũ lực!”
“Nô tài tuân chỉ!”
Lục Quốc Trung khom người lĩnh mệnh, trong khoảnh khắc lui ra ngoài, không để lại dấu vết mà liếc mắt nhìn Ôn Cẩn một cái.
Mặt mày thủ phụ đại nhân trẻ tuổi hơi ngưng lại, vẫn là một bộ dạng quân tử nhẹ nhàng ôn nhu.
Tiêu Trọng Sơn tự trách: “Nói đến việc này cũng trách Cảnh Hàn không tốt! Hắn là phò mã của Trưởng công chúa, rõ như ban ngày lại đến thanh lâu, ngay cả mặt mũi của Trưởng công chúa cũng không màng. Trưởng công chúa điện hạ tức giận cũng phải, Hoàng thượng không cần trách móc công chúa quá mức nặng nề.”
Ôn Cẩn nhàn nhạt tiếp lời: “Thần cảm thấy câu này của Tiêu tướng quân nói không sai. Tiêu công tử thân là phò mã của Trưởng công chúa, lại công khai đến thanh lâu hẹn hò cùng nữ tử khác, không chỉ là ném đi mặt mũi của Trưởng công chúa mà càng ném đi mặt mũi hoàng tộc, Trưởng công chúa tức giận cũng là đương nhiên.”
Biểu tình của Tiêu Trọng Sơn trong nháy mắt cứng đờ lại.
Biểu tình của Hoàng đế cực lạnh, nhưng thái độ đối với Ôn Cẩn vẫn có chút đặc thù: “Tính tình của Yến Khuynh, cả triều văn võ không ai không biết, Ôn khanh không cần giải biện cho nàng ta.”
Nghe thế, Ôn Cẩn liền không nói gì, cãi cọ cùng người tai điếc mắt mù, uổng phí nước bọt.
Hoàng đế nhíu mày: “Ôn khanh nếu không có chuyện gì khác, thì về trước đi. Trẫm cùng Tiêu tướng quân trò chuyện.”
Ôn Cẩn cũng có ý này, vì thế nghe lời hành lễ: “Thần cáo lui.”
Rời khỏi Ngự Thư Phòng, Ôn Cẩn đi đến hướng cửa cung, xa xa liền thấy Lục Quốc Trung đang đứng đó.
Bước chân hắn có chút ngưng lại, ngay sau đó trầm ổn bước qua.
“Lục đại nhân.”
Lục Quốc Trung quay đầu nhìn thấy Ôn Cẩn, trong đáy mắt hiện lên ý cười, khom người chào hỏi: “Thủ phụ đại nhân.”
Âm thanh của Ôn Cẩn ôn nhã, như là có thiện ý nhắc nhở: “Trưởng công chúa điện hạ hôm nay tâm tình không tốt, mới vừa rồi bản quan phụng chỉ đã đến, Trưởng công chúa đóng cửa không tiếp khách. Lục đại nhân ngàn vạn lần đừng chống đối với công chúa.”
Lục Quốc Trung cân nhắc lời hắn nói, điềm đạm cười: “Ta đây là phụng chỉ hành sự, nếu Trưởng công chúa không phối hợp, chỉ sợ không chống lại thì không được. Chuyện Hoàng thượng ra lệnh, ai mà dám không để tâm đi làm?”
Ôn Cẩn không chút để ý mà gật đầu, ý cười lạnh nhạt: “Bản quan chỉ là nhắc nhở một chút, có nghe hay không tùy thuộc vào đại nhân, cáo từ.”
Nói xong, hắn xoay thẳng người rời đi.
Lục Quốc Trung không một cảm xúc gì nhìn bóng dáng hắn rời đi, lạnh lùng giơ tay vung lên, dẫn theo người đi thẳng đến phủ Trưởng công chúa.