Gã sai vặt vội vã chạy nhanh tiến vào một gian phòng trên lầu hai, giọng nói lộ ra vẻ kinh hoảng: “Công tử, không hay, không hay rồi! Công tử!”
Phanh!
Cửa gổ chạm trỗ hoa văn mở toang.
“Công tử!”
Phía sau bình phong, một đôi nam nữ đang cọ xát mây mưa kinh hoàng, giận dữ mắng: “Ai cho ngươi lỗ mãng như vậy? Trời sập à?”
Sắc mặt gã sai vặt kinh sợ tái nhợt, run rẩy chỉ ra bên ngoài: “Công tử, còn nghiêm trọng hơn so với trời sập, Trưởng... Trưởng công chúa tới.”
Cái gì?
Sắc mặt Tiêu Cảnh Hàn khẽ biến, ánh mắt thâm trầm.
Yến Khuynh... Nàng ta sao lại tới nơi này?
Sắc mặt nữ nhân đang mây mưa cùng hắn đỏ trắng đan xen, mặc dù khá sợ hãi nhưng lại có vài phần chờ mong: “Tiêu lang, ta... Chúng ta nên làm thế nào?”
Tiêu Cảnh Hàn lạnh lùng nói, sau đó nhanh chóng sửa sang lại quần áo, kéo tay nữ tử lôi đi ra ngoài: “Còn làm cái gì bây giờ nữa? Mau nghĩ cách rời khỏi đây, chúng ta trốn ra từ phía Bắc trốn...”
Âm thanh lạnh lẽo nghiền ngẫm truyền đến, mang theo vài phần trào phúng: “Đã rõ như ban ngày rồi, Tiêu công tử đây là muốn đi đâu vậy? Nhân dịp ngày tốt nên muốn vội vàng đi đầu thai à?”
Bước chân Tiêu Cảnh Hàn cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn một nữ tử từ hành lang đi đến.
Dáng người tinh tế, nhan sắc khuynh thành.
Một bộ váy dài đỏ rực ôm lấy dáng người thon dài cao quý, dung nhan mỹ miều càng gần càng yêu, đôi mắt phượng sắc sảo, mặt mày thanh lãnh mang theo sát khí trời sinh, làm người ta dường như không dám nhìn thẳng.
Là Trưởng công chúa thiên triều mà người người muốn tránh, Yến Khuynh.
Công nhận nàng tuyệt mỹ khuynh thành.
Phàm là nơi nào nàng xuất hiện, đất trời vạn vật đều ảm đạm, không một sắc màu.
Cũng công nhận rằng nàng thật sự đáng sợ.
Thiên Sát Cô Tinh (*), trời sinh vô tình, dù có dung nhan khuynh thành khuynh nước, vạn dân trong thiên hạ cũng không ai dám đến gần nàng.
(*) Thiên Sát Cô Tinh: là một thuật ngữ có nguồn gốc từ văn hoá Trung Quốc, thường được hiểu là một ngôi sao mang theo sát khí, gây ra sự cô đơn và bất hạnh, đặc biệt là cho những người xung quanh.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Hàn hơi đổi, thấy tám tên thị vệ hắc y đi theo sau nàng, bộ dạng mỗi người đều lạnh lùng nhạt nhẽo, không dễ chọc.
Trong lòng biết đã không thể nào trốn tránh được, Tiêu Cảnh Hàn không định đi nữa, lấy lại bình tĩnh, cố trấn tĩnh mà mở miệng: “Yến Khuynh.”
Ánh mắt Yến Khuynh yên tĩnh đánh giá trên người hai người họ, đôi mắt đẹp nhìn thấu nhân tâm dừng lại trên người tình nhân nhỏ đang nắm chặt tay Tiêu Cảnh Hàn, khoé môi xẹt qua ý cười mỉa mai: “Tình cảm khá tốt nhỉ!”
Nàng vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Hàn như bị điện giật lập tức buông tay tình nhân, trong tình thế cấp bách, hắn vô tình dùng lực đạo khá mạnh, khiến cho thân thể mềm mại của nữ tử này lảo đảo, té lăn xuống đất một cách chật vật.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, một nửa là đau, một nửa là sợ, đáy mắt xẹt qua vài phần uỷ khuất không cam lòng, nhưng lại cắn môi không dám hé răng.
Yến Khuynh nhướng mày: “Chậc, sao lại không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy?”
Tiêu Cảnh Hàn nghe vậy, biết là bản thân vừa rồi phản ứng hơi quá, lại cảm thấy giọng điệu Yến Khuynh không tốt, biểu tình hắn nhịn không được âm trầm thêm vài phần: “Ta và nàng ta chưa làm cái gì cả.”
Yến Khuynh thong thả ung dung sửa lại cách nói: “Còn chưa kịp làm gì? Cho nên là trách ta tới quá sớm à?”
Tiêu Cảnh Hàn nhíu mày: “Ta không phải ý này.”
Yến Khuynh giơ tay: “Bổn cung cũng không muốn biết ngươi có ý tứ gì, dẫn đi.”
Đôi tay Tiêu Cảnh Hàn nắm chặt, theo bản năng muốn động thủ.
Giọng điệu Yến Khuynh lạnh nhạt: “Tội yêu đương vụng trộm có thể tha thứ, nhưng dĩ hạ phạm thượng lại là tội chết. Tiêu Cảnh Hàn, ngươi có thể thử xem.”
GIọng nói vừa dứt, cả người Tiêu Cảnh Hàn như đứng chôn chân xuống đất, sắc mặt xanh trắng đan xen: “Công tử thế gia trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện thường tình, Trưởng công chúa sao phải một hai hùng hổ doạ người như vậy?”
Hắn là con trai của đại tướng quân, muốn bao nhiêu nữ nhân cũng đều có thể, dựa vào cái gì mà phải treo người trên một Thiên Sát Cô Tinh như vậy?
Giọng nói Yến Khuynh thanh lãnh: “Là phò mã chưa cưới của bổn cung, không được bổn cung cho phép, ngươi lại dám ngoại tình, đó chính là tội lớn. Huống chi, bổn cung giết người cũng là chuyện thường, ngươi cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa?”
Dứt lới, Yến Khuynh xoay người rời đi.
Kiều nương từ trên mặt đất bò dậy, không cam lòng mà nhìn chằm chằm theo bóng dáng Yến Khuynh: “Phò mã gia chính là con trai của đại tướng quân, dù Trưởng công chúa thân phận tôn quý, thì cũng không nên gây khó dễ hắn, nếu làm lớn chuyện, kinh động tới Hoàng thượng, chỉ sợ Trưởng công chúa cũng khó mà giải thích.”
Trong thiên triều, không ai là không biết Trưởng công chúa không được yêu thích? Từ nhỏ đã bị Tiên đế trục xuất đến thành Chu Tước, tự sinh tự diệt hơn mười năm, cho đến hai tháng trước mới trở về.
Mà Tiêu đại tướng quân trong tay cầm binh mã, nắm giữ quyền to, vừa đúng vào thời điểm đang được Hoàng thượng coi trọng. Nếu sự tình nháo loạn, nhìn thôi cũng hiểu Hoàng thượng sẽ thiên vị giúp đỡ bên nào?
Yến Khuynh dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng ta: “Ngươi nói cái gì? Bổn cung không nên gây khó dễ hắn sao?”
Kiều nương đối mặt với đôi mắt lạnh như hàn băng của nàng, trong lòng hơi giật mình, rồi lại tự kiềm chế nỗi sợ: “Ta... Ta chỉ là muốn cho công chúa điện hạ biết nên suy nghĩ kỹ rồi mới làm...”
Yến Khuynh như là nghe được cái gì thú vị, nhếch nhẹ khoé môi, lại lộ ra ý vị thâm sâu: “Suy nghĩ kỹ rồi mới làm?”
Sắc mặt Kiều nương cứng lại.
Tiêu Cảnh Hàn nhíu mày: “Trưởng công chúa...”
Yến Khuynh bình thản liếc nhìn nàng ta một cái, giơ tay lên, nói: “Bổn cung vốn muốn tha cho ngươi một mạng, có điều, xem ra là ngươi không cần. Giết.”
Ném xuống những lời này, nàng xoay người rời đi.
Sắc mặt Kiều nương trắng bệch, còn chưa kịp nói gì, hắc ảnh trước mắt nhanh như tia chớp chợt lóe.
Hàn khí bao phủ đập vào mắt, Kiều nương sợ hãi há miệng thở dốc, theo bản năng muốn cầu cứu, nhưng căn bản ám vệ không cho nàng ta một cơ hội nào mở miệng.
Thậm chí, Tiêu Cảnh Hàn ở cạnh bên cũng không kịp ngăn cản.
Chỉ nghe thấy tiếng kiếm bén ngót trượt ra khỏi vỏ, bỗng dưng Kiều nương kêu thảm một tiếng: “Á!”
Thân hình mảnh mai không chút sức lực phảng kháng ngã xuống, trợn to đồng tử, tia sinh khí cuối cùng dần biến mất.
Biểu tình của Tiêu Cảnh Hàn cứng đờ, hoàn toàn không dự đoán được Yến Khuynh tàn bạo như vậy, nói giết là giết.
Chờ sau khi định thần lại, trong nháy mắt, Tiêu Cảnh Hàn như bị chọc giận, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn Yến Khuynh: “Trưởng công chúa, ngươi thật quá đáng! Chẳng trách Khâm Thiên Giám nói ngươi là Thiên Sát Cô Tinh, ngươi căn bản là một ác ma thích giết chóc!”
Giọng điệu Yến Khuynh bình tĩnh, ánh mắt vô tình lạnh nhạt nhìn hắn: “Ngươi nói đúng, Khâm Thiên Giám nói bổn cung là Thiên Sát Cô Tinh, cả triều văn võ cũng cho rằng bổn cung là Thiên Sát Cô Tinh, nếu đã như vậy, bổn cung tàn nhẫn độc ác là đương nhiên, không phải sao?”
Dứt lời, nàng lạnh lùng ra lệnh: “Dẫn Tiêu Cảnh Hàn đi, đến phủ Tiêu đại tướng quân truyền lời, hắn không dạy dỗ được nhi tử, vậy thì bổn cung sẽ thay hắn từ từ dạy bảo.”
Kỳ Lân Vệ cung kính lãnh mệnh: “Rõ!”
Yến Khuynh không hề để ý tới phản ứng của Tiêu Cảnh Hàn, dáng người thong dong cao quý rời đi, đi đến cuối hành lang, xoay người chậm rãi bước xuống.
Làn váy thêu phượng hoàng đung đưa theo bước chân nàng, ánh lên ánh sáng rực rỡ.
Tiêu Cảnh Hàn cả giận, rống lên: “Yến Khuynh, ngươi dám? Ngươi làm như vậy, Hoàng thượng sẽ không đồng ý! Phụ thân ta tuyệt đối cũng sẽ không im lặng đứng nhìn! Yến Khuynh!”