Đến phủ Trưởng công chúa, sau khi thị vệ đi vào thông báo, Ôn Cẩn đi vào cửa lớn, xuyên qua hoa viên rộng lớn, hành lang phập phồng trùng điệp trải dài, hắn như quen cửa quen nẻo mà đi đến tẩm điện bên trong.
Yến Khuynh đang tắm gội sau hậu điện.
Sương mù lượn lờ tràn ngập, thân hình yêu kiều trắng nõn lả lướt trong làn nước ấm, từng cánh hoa đung đưa trên mặt nước, hai cánh tay thon dài dựa vào thành bể tắm, mỹ nhân thong thả nhắm mắt một cách chây lười.
Ôn Cẩn đi vào tới, nhìn thấy một màn như vậy trước mắt, bước chân có chút ngừng lại.
“Lại đây.”
Giọng nói thờ ơ chây lười của nữ tử vang lên, nghe ra có chút tự nhiên lại mang theo hơi hướng ra lệnh.
Ôn Cẩn bước tới.
Nam tử trẻ tuổi dáng người thon dài cao gầy, mang trong mình khí chất phong lưu lịch sự tao nhã. Lúc này, ánh mắt hắn ôn nhuận nhìn Yến Khuynh, khoé môi giơ lên độ cong như là dùng thước đo lường, ý cười có chút non nớt: “Điện hạ.”
Yến Khuynh ngước mắt nhìn hắn, tiếng nói càng thêm tản mạn, tùy ý hỏi: “Bổn cung không định cùng Tiêu Cảnh Hàn thành thân. Ôn Cẩn, ngươi có muốn làm phò mã của bổn cung không?”
Phò mã?
Ý cười trên mặt Ôn Cẩn ngưng lại, ngay sau đó chuyển sang nụ cười mang ý vị sạch sẽ: “Thần không xứng với điện hạ.”
“Quỳ xuống.”
Ôn Cẩn lui về phía sau một bước, không chút do dự mà phất bào phục quỳ xuống đất, cụp mi rũ mắt, tư thái kính cẩn ưu nhã.
“Quỳ lại gần đây! Sợ ta ăn thịt ngươi sao?”
Ôn Cẩn đến gần một chút.
Thân người Yến Khuynh ngoi một nửa lên trên mặt nước, nâng cằm hắn, cười trào phúng: “Không xứng? Xứng hay không xứng, không đến lượt ngươi định đoạt.”
Ôn Cẩn rũ mắt: “Không phải.”
Ngón tay nhỏ thon dài nhẹ vuốt mặt hắn, tiếng nói Yến Khuynh có chút lười biếng: “Luyến tiếc danh vị thủ phụ sao?”
Ôn Cẩn nói: “Không phải.”
“Làm phò mã của bổn cung khiến ngươi cảm thấy bị bôi nhọ sao?”
Ôn Cẩn vẫn là nói hai chữ đó: “Không phải.”
Yến Khuynh bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi nhắm mắt dựa vào thành bể: “Yến Thần bảo ngươi đến đây làm gì?”
Đương kim Hoàng đế Yến Thần, nhi tử thứ sáu của Tiên đế, tháng chạp năm trước vừa mới đăng cơ vi đế, lấy niên hiệu là Chiêu Minh.
Đăng cơ đúng lúc long thể không khỏe mạnh, theo di chiếu của Tiên đế, sách phong Yến Thương là hoàng đệ nhỏ nhất lập làm Nhiếp Chính Vương, tạm thời giám quốc cho đến khi long thể Hoàng đế khỏe lại.
Bởi vì trong tay Nhiếp Chính Vương cầm binh quyền, Tiên đế lo lắng hắn nắm hết hoàng quyền, không người dám ngăn cản, cho nên phong cho Yến Khuynh làm Trưởng công chúa, chấp chưởng Kỳ Lân Vệ, hộ giá hoàng gia.
Cho nên hoàng tộc Đại Ung hiện giờ là cục diện ba chân thế chân vạc, bao gồm Hoàng đế cùng văn thần võ tướng của hắn, Nhiếp Chính Vương cùng thiết kỵ dưới trướng, và Trưởng công chúa Yến Khuynh cùng Kỳ Lân Vệ của nàng.
Văn thần võ tướng của Hoàng đế thì lại lấy Tiêu Trọng Sơn và Ôn Cẩn làm đầu.
Tiêu gia nguyện trung thành với Hoàng đế, là võ tướng mà Hoàng đế nể trọng nhất, dùng để chống lại Trưởng công chúa Yến Khuynh. Kiếp trước, Tiêu Cảnh Hàn đã hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc mà Hoàng đế đã giao này.
Còn Ôn Cẩn, là vũ khí sắc bén mà Hoàng đế dùng để đối phó với Nhiếp Chính Vương, quý công tử trẻ tuổi ôn nhuận như thế mà lại được Hoàng đế phá lệ đề bạt, nâng đến vị trí quan thủ phụ nhất phẩm, ắt hẳn hắn có chỗ hơn người.
Có điều, Yến Khuynh hiểu rõ, long thể Tân đế bất an là sự thật, nhưng Tiên đế phong Yến Thương làm Nhiếp Chính Vương không phải vì nguyên nhân này, mà là bởi vì thế lực của tứ vương trấn thủ đất phong quá mạnh, không thể đàn áp được, chỉ có Nhiếp Chính Vương mới có thể áp chế được dã tâm đang ngo ngoe rục rịch của họ.
Tâm tư Tiên đế thâm trầm, mưu tính kín đáo, từng di chiếu của hắn khiến cho phe phái từng người tranh giành nghi kỵ lẫn nhau, để cho chính nhi tử của mình tranh thủ đủ thời gian củng cố đế vị, nhưng mà…
“Hoàng thượng lệnh cho điện hạ lập tức tiến cung.”
Ôn Cẩn nói, bổ sung thêm một câu: “Dẫn theo Tiêu Cảnh Hàn.”
Tiếng nói Yến Khuynh lạnh nhạt vô tình: “Tiêu Cảnh Hàn đã bị nhốt vào địa lao, trước khi tắt thở thì không thể rời phủ công chúa được. Ngươi có biết vì sao không?”
Ôn Cẩn rũ mi: “Vì hắn quan hệ bất chính, phản bội điện hạ.”
Tuy rằng chưa thành thân, chưa nói tới chuyện hắn ra ngoài quan hệ bất chính, nhưng di chiếu tứ hôn của Tiên đế không thể sửa đổi, hai người đã là phu thê trên danh nghĩa, chỉ thiếu mỗi nghi thức thành thân mà thôi.
Giọng nói Yến Khuynh lạnh lẽo: “Chuyện xấu hổ hắn đã làm, không đáng bổn cung phí tâm. Trước khi phụ hoàng băng hà, đã giao cho hắn một nhiệm vụ.”
Nhiệm vụ?
Đầu ngón tay Ôn Cẩn run lên.
Khoé miệng Yến Khuynh khẽ nhếch: “Hạ độc mãn tính cho bổn cung, một thân công lực dần dần bị phế, khiến ta sẽ không thể sống quá bảy năm. Phụ hoàng tốt của bổn cung, đến lúc sắp chết cũng không yên tâm về ta, còn phải hao tổn tâm trí muốn ta phải chết ở một thời cơ thích hợp.”
Thời gian bảy năm cũng đủ để Nhiếp Chính Vương làm suy yếu thế lực của tứ vương, cũng đủ để đương kim Hoàng đế yên ổn ngồi trên long ỷ, đến lúc đó, không chỉ một Trưởng công chúa như nàng mà Nhiếp Chính Vương Yến Thương cũng khó thoát một kiếp.
Trước mắt, Tân đế đăng cơ còn chưa quá ba tháng, dựa theo ý tứ của Tiên đế thì Yến Khuynh và Tiêu Cảnh Hàn phải thành thân trong vòng một trăm ngày, nếu không phải giữ đạo hiếu lại chờ ba năm... Nhưng mà cho dù Tân đế hay là Tiêu gia, thì cũng không nguyện ý chờ thời gian ba năm này.
Cho nên, kỳ thật hôn sự của bọn họ đã được trù tính cẩn thận bên trong, chỉ là ngàn tính vạn tính cũng không ngờ rằng Trưởng công chúa lại trực tiếp dẫn người đến thanh lâu bắt gian như vậy.
Có sai lầm này, Yến Khuynh liền có cơ hội huỷ hôn một cách danh chính ngôn thuận.
Đời này, Tiêu Cảnh Hàn không bao giờ có khả năng đầu độc nàng.
Ôn Cẩn nhấp khẩn môi mỏng, không biết đang nghĩ gì, đôi tay rũ bên người nhịn không được mà nắm chặt.
Như một thân công lực bị phế…
Yến Khuynh từ bể tắm bước ra, giơ tay đón lấy bào phục được treo trên giá, đồng thời dáng người uyển chuyển rời khỏi chỗ này, choàng khoác áo lên người, hoàn toàn che khuất thân hình trắng tinh không tì vết.
Mái tóc đen nhánh dài đến eo, thân hình thon dài mảnh khảnh được bao quanh trong bộ váy dài màu đỏ, kín đáo không kẽ hở, nhưng lại toát ra vẻ phong tình vô cớ khiến người nhìn khó mà kháng cự được.
Trong không khí mang theo hương vị u ám, là hương vị mà Yến Khuynh yêu thích.
Ôn Cẩn tham luyến nhẹ nhàng ngửi hơi thở còn đọng lại, từ trong chuyện xưa cũ hoàn hồn lại, hô hấp chậm rãi dần vững vàng, mặt mày thanh đạm ôn nhuận, thoạt nhìn giống như đúc với ngày thường.
Vẫn như là bộ dạng một công tử khỏe mạnh.
Nhưng mà Yến Khuynh quay đầu nhìn về phía Ôn Cẩn, môi đỏ yêu mị cong lên, dung nhan kiều diễm tuyệt đại: “Ôn đại nhân, tâm ngươi đang loạn.”
Ôn Cẩn hít một hơi thật sâu, hô hấp đều đặn: “Không có.”
Yến Khuynh nhẹ nhàng nâng bước chân như gót sen đến trước mặt hắn, khom lưng nâng cằm hắn lên, cong khoé miệng: “Ôn Cẩn, bổn cung nhớ rõ trước kia đã dạy ngươi quy củ. Dám nói dối trước mặt bổn cung... Chính là bị phạt.”
Hơi thở Ôn Cẩn dồn dập, âm thanh có chút vụng về: “Điện hạ nói đúng.”
Ngón tay mảnh khảnh của Yến Khuynh chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng vỗ đôi môi hoàn mỹ của hắn: “Nếu chỗ này luôn nói ra lời trái lương tâm, vậy thì cứ châm thủng nó.”
Ôn Cẩn càng thêm kính cẩn nghe theo: “Đều nghe điện hạ.”
“Bổn cung không thích nghe ngươi gọi là điện hạ.”
Ôn Cẩn rũ mắt, ngoan ngoãn sửa lại: “Đều nghe chủ tử.”
Mắt tâm Yến Khuynh nhỏ bé, không nói một câu mà nhìn gương mặt này của hắn, kỳ thật nếu muốn nói một câu chính xác, thì Tiêu Cảnh Hàn là vũ khí sắc bén để đối phó nàng, nhưng mà Ôn Cẩn lại do một tay nàng bồi dưỡng, là một tên sói mắt trắng khốn kiếp đã phản bội nàng.
Nàng dốc lòng bồi dưỡng, tự mình dạy dỗ. Cầm kỳ thi họa, mưu lược binh pháp mà hắn có được đều do nàng bỏ tiền mời danh sư đến dạy, ngôn hành cử chỉ đều dựa theo tiêu chuẩn của một quý công tử mà dạy dỗ nghiêm khắc. Đưa mắt nhìn khắp thiên triều, không có vị công tử thế gia nào dám cùng Ôn Cẩn so sánh dung mạo, so sánh khí độ hay tâm tư mưu lược.
Con đường làm quan của hắn cũng là do nàng bỏ tiền nâng đỡ, vì hắn mà tỉ mỉ lót đường.
Nhưng mà, một người như vậy, lại đang cười cười nói nói như oanh yến, nhẫn tâm phản bội nàng, giáng cho nàng một đòn chí mạng.
Yến Khuynh yên tĩnh nhìn nam tử ôn nhuận như vô hại trước mắt này, ánh mắt có chút thê lương, khoé môi giơ ra nụ cười khiếp người lạnh băng: “Ôn Cẩn.”
“Có thần.”
“Nếu sủng vật phản bội, ngươi cảm thấy nên trừng phạt thế nào?”
Đầu ngón tay Ôn Cẩn khẽ run, mặt mày tuấn mỹ toát ra một mảnh dịu ngoan kính cẩn: “Nên giáo huấn.”
“Giáo huấn thế nào?”
“Rút móng vuốt, rút hàm răng nó, để nó không còn làm hại chủ nhân.”
Yến Khuynh nghe vậy lại cười, ý cười không chạm vào mắt: “Vậy sao?”
Ôn Cẩn rũ mắt.
Yến Khuynh nói, tiếng nói càng thêm lạnh lẽo vài phần: “Nếu đã như vậy, bổn cung sẽ làm như ngươi nói. Chạng vạng ngày mai, bổn cung sẽ vì ngươi mà chuẩn bị một phần đại lễ.”
Ném xuống những lời này, Yến Khuynh xoay người sửa sang lại bộ váy đỏ trên người, thắt một tấm đai lưng đỏ, phát ra ánh sáng bắt mắt chói lóa, sắc hoa muôn vàn.
Vòng eo mảnh khảnh một tay có thể ôm hết, thân hình mảnh mai như vậy lại ẩn chứa sức nặng nghẹt thở khiến ai nhìn vào cũng đều sợ hãi.
Yến Khuynh xoay người đi ra ngoài: “Ngươi có thể đi gặp Tiêu Cảnh Hàn. Sau khi gặp xong thì có thể hồi cung bẩm báo, cứ nói bổn cung đóng cửa không tiếp, Yến Thần sẽ không cách nào trách tội ngươi.”
Ôn Cẩn ngước mắt, chỉ nhìn thấy một thân ảnh đỏ hồng bắt mắt biến mất ngay trong tầm mắt, làm người hoa mắt say mê.