Ôn Cẩn trở về phủ đệ của mình.

Phủ đệ của quyền thần đại nhân nhất phẩm đương triều có phong cảnh không tồi, khắp nơi đều rộng rãi, đình đài lầu các, nước chảy róc rách, trong không khí tràn ngập mùi hương mát lạnh của hoa.

Chỉ là cảnh vật yên tĩnh thế này lại làm lòng người cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.

Bọn hạ nhân cung kính hành lễ: “Đại nhân.”

Hắn không nói chuyện, chỉ trở về chủ viện của mình, nhìn khung cảnh lạnh lẽo xung quanh mình, hắn không hề tức giận, mặt mày nhiễm một tầng ngơ ngẩn.

Hắn rũ mắt nhìn bàn tay của mình, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, chính là đôi tay này… Chính là đôi bàn tay này, từng làm hắn đau như đứt từng đoạn ruột.

Ôn Cẩn không kìm nén được mà run rẩy, đáy mắt toàn là đau khổ, nhiễm một chút tia may mắn.

May mắn là nàng vẫn còn sống.

May mắn là bọn họ đều vẫn còn trẻ.

Một hắc y nhân lặng yên không tiếng động đi đến, cung kính đứng cách xa hắn một chút: “Đại nhân, Lục tổng quản đến phủ Trưởng công chúa.”

Ôn Cẩn hoàn hồn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi khôi phục biểu tình ôn nhuận bình tĩnh, hắn đứng khoanh tay, trong giọng nói không nghe ra chút cảm xúc dao động nào: “Trong vòng ba ngày, mang theo đầu của Lục Quốc Trung đến gặp ta.”

“Rõ!”

“Bảo Vệ Vân đến đây.”

“Rõ!”

Ôn Cẩn trở về phòng, không gọi bất kỳ kẻ nào vào hầu hạ, chỉ lặng lẽ sắp xếp vài bộ quần áo, đều là mấy bộ bào phục tơ tằm trắng như tuyết, màu sắc nhẹ nhàng xuất trần, sắp xếp cẩn thận bỏ vào tay nải.

Mặt khác, còn sắp xếp gọn gàng lại mấy quyển mật thư.

Ôn Cẩn xoay người đi đến phía cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy hai ngày này trôi qua thật dài.

Thống lĩnh tâm phúc của thủ phụ đại nhân là Vệ Vân đi vào, quỳ một gối xuống đất: “Đại nhân.”

“Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ cáo bệnh, mọi chuyện trong phủ do ngươi toàn quyền phụ trách.”

“Đại nhân?”

“Tạo cho Tiêu gia một ít chuyện phiền phức, trong vòng ba tháng kế tiếp, ta muốn nhìn thấy Tiêu gia lâm vào nội loạn, trong vòng nửa năm sẽ làm cho Tiêu gia biến mất khỏi đế đô.”

Vệ Vân chợt rùng mình, cúi đầu càng thấp: “Rõ!”

“Phượng Thiên Kỳ an phận lâu như vậy, cũng nên hành động rồi.”

“Thuộc hạ hiểu rõ.”

“Đi thôi.”

“Thuộc hạ cáo lui.”

Lục Quốc Trung mang theo người vây quanh bên ngoài phủ Trưởng công chúa, thái độ ương ngạnh: “Ta phụng chỉ mà đến, cần phải gặp được Trưởng công chúa, phiền Thẩm đại thống lĩnh đi thông báo một tiếng.”

Thái độ của Thẩm Mặc so với hắn còn ương ngạnh hơn: “Tâm tình điện hạ không tốt, không tiếp khách.”

Lục Quốc Trung lạnh lùng nói: “Làm càn! Trưởng công chúa là muốn kháng chỉ sao?”

Kháng chỉ? Vậy thì sao?

Yến Khuynh đứng phía trước cửa sổ, ánh mắt lạnh nhạt trầm tĩnh, đối với chuyện xảy ra bên ngoài cũng không để ý tới.

Mệnh lệnh đã truyền xuống, Thẩm Mặc nên biết ứng đối thế nào, sẽ không để ai đến quấy rầy nàng.

Yến Khuynh chỉ đang suy tư thế cục trước mắt.

Ba năm trước phụ hoàng bỗng nhiên lâm bệnh băng hà, Thái tử vội vã đăng cơ, đại điển đăng cơ cũng làm ngắn gọn.

Tân đế đăng cơ đến nay còn chưa tới ba tháng, căn cơ chưa ổn, còn nàng và Tiêu Cảnh Hàn lại chưa thành thân.

Thủ phụ đại nhân thiên triều Ôn Cẩn ôn nhuận như ngọc, còn chưa trở thành người của Hoàng đế.

Đôi mắt Yến Khuynh nhiễm màu sắc mỉa mai trào phúng.

Nếu đời trước nàng đã chết vì lời tiên đoán “Thiên Sát Cô Tinh” này, như vậy kiếp này nàng sẽ đoạn tuyệt tình ái, làm một Thiên Sát Cô Tinh chân chính, không cần người thân, không cần bằng hữu, cũng không cần bạn đời.

Chỉ cần quyền lực. 

Muốn làm gì thì làm, cần một quyền lực bạo ngược.

Xưng bá Cửu Châu, khiến cho vạn dân thần phục.

Bỗng có một hộ vệ bước nhanh đến, quỳ một gối xuống: “Điện hạ, Thẩm thống lĩnh động thủ với Lục đại nhân.”

Yến Khuynh ngước mắt: “Lục Quốc Trung chết rồi sao?”

“Vẫn chưa.”

Yến Khuynh bình tĩnh nói: “Nói cho Thẩm Mặc biết, nếu hắn không giết được Lục Quốc Trung, thì bảo hắn tìm một chỗ nào mà tự sát kết thúc đi. Còn nếu Lục Quốc Trung đã chết, sai người đem thi thể hắn đến trước mặt Yến Thần.”

“Rõ!”

Hộ vệ đứng dậy rời đi.

Lại có một người vội vàng mà đến, đó chính là ngục tốt trong địa lao, tới trước mặt nàng quỳ một gối xuống: “Trưởng công chúa điện hạ, phò mã trọng thương, xin chờ chỉ thị của công chúa điện hạ.”

“Trọng thương?”

Ngục tốt trả lời: “Đúng vậy, ngoại trừ 80 roi đã làm hắn bị thương ngoài da, phò mã còn bị nội thương nghiêm trọng.”

Yến Khuynh liền nghĩ đến Ôn Cẩn mới vừa rồi đến địa lao, trong lòng nắm chắc: “Hắn sẽ chết sao?”

“Tạm thời vẫn chưa.”

Yến Khuynh rũ mắt, nhìn móng tay xinh đẹp sắc nhọn của mình: “Vậy thì không cần chữa trị, chờ hắn chết rồi hãy nói.”

“Rõ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play