Tại Ngự Thư Phòng, không khí đình trệ bất an.

Đế vương trẻ tuổi chậm rãi ngước mặt, đáy mắt toàn sự trầm trồ: “Yến Khuynh tự mình đến Hồng Uyên Lâu bắt gian sao? Đường đường là kim chi ngọc diệp lại đi đến nơi dơ bẩn kia, đúng là hồ nháo!”

Cung nhân hầu hạ lập tức quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng bớt giận!”

Thủ phủ đại nhân đương triều trẻ tuổi ôn nhuận đứng ở một bên, tiếng nói trong như nước, sạch sẽ thanh triệt: “Hoàng thượng không cần tức giận! Trưởng công chúa là đi làm chính sự, đều không phải hồ nháo. Huống hồ còn ban ngày ban mặt quang minh chính đại đi, quang minh chính đại trở về, ai cũng không dám nói công chúa một câu nào.”

Những lời này không chỉ là giữ gìn, càng là đang nhắc nhở Hoàng đế bệ hạ, từ ngày hắn bắt đầu đăng cơ, Cửu công chúa Yến Khuynh đã là Trưởng công chúa chấp chưởng Kỳ Lân Vệ, ba chữ “Trưởng công chúa” này không chỉ đại biểu cho phong hào tôn quý, mà còn đại biểu cho binh quyền đang nắm trong tay.

Di chiếu Tiên đế ban phong, không được coi rẻ.

Kẻ hèn chốn thanh lâu, không có gì mà đi không được.

Hoàng đế chán ghét, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần nói giúp nàng ta.”

Ôn Cẩn điềm đạm cười: “Trưởng công chúa rời khỏi hoàng thành đã mười năm, lần này trở về là vì di chiếu thành thân với Tiêu Cảnh Hàn của Tiên đế. Nhưng Tiêu Cảnh Hàn lại lén đi thanh lâu rõ như ban ngày, ném đi mặt mũi Trưởng công chúa, Trưởng công chúa điện hạ tức giận cũng hợp tình hợp lý, hẳn là Hoàng thượng nên thông cảm một chút mới phải.”

Yến Khuynh bị trục xuất đến thành Chu Tước mười năm, năm trước bệnh tình Tiên đế nguy kịch, hạ chỉ triệu Yến Khuynh hồi kinh, cũng ban cho nàng hôn sự này với Tiêu Cảnh Hàn.

Hiện giờ, hôn sự chưa hoàn thành, Tiêu Cảnh Hàn liền công khai đến thanh lâu chơi bời, hiển nhiên không đem Trưởng công chúa đặt vào trong mắt, bị trừng phạt cũng đáng đời.

Đại tổng quản nội thị vội vàng tới báo, giọng điệu khẩn cấp: “Hoàng thượng! Tiêu đại tướng quân cầu kiến.”

Lửa giận trong Hoàng đế sôi trào: “Ngươi nhìn xem, nhìn xem! Kinh thiên động địa nháo đến như vậy, toàn bộ dân chúng đều biết chuyện mất mặt này rồi, trẫm phải giải thích với Tiêu tướng quân thế nào đây?”

Ôn Cẩn cười ôn nhã, đáy mắt nhiễm vài phần lạnh lẽo: “Hoàng thượng tốt xấu gì cũng là vua một nước, sao có thể thất thố như vậy?”

Vừa xảy ra chuyện, thân là vua một nước, ấy thế mà lại sốt ruột muốn liền giải thích một câu công đạo với thần tử, uy nghiêm còn đâu?

Đế vương trẻ tuổi nghe vậy rùng mình, vừa muốn nói cái gì đó, thì ngay lập tức nhìn thấy một nam tử trung niên cường tráng mặt đen như mực bước nhanh vào, bên hông đeo bội kiếm, tư thế gấp gáp hừng hực như từ quân doanh trở về, toàn thân lộ ra khí thế hung hãn.

Thoáng nhìn qua Ôn Cẩn cũng có mặt, biểu tình nam tử trung niên này có chút âm trầm, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nho nhã thư sinh, nhìn sao cùng đều cảm thấy khuôn mặt này của hắn hại nước hại dân thế nào.

Nam tử trung niên này áp xuống không vui trong lòng, quỳ một gối, đỡ kiếm hành lễ: “Thần Tiêu Trọng Sơn, tham kiến Hoàng thượng.”

“Ái khanh bình thân.”

Tiêu Trọng Sơn tạ ơn, chưa đứng lên, mà lại cúi người cáo tội: “Thần dạy con không nghiêm, khiến cho khuyển tử Cảnh Hàn không màng thân phận ăn chơi đàn điếm, làm ra chuyện nhục nhã mất mặt, thần tới đây thỉnh tội, nguyện chịu Hoàng thượng xử trí.”

Ôn Cẩn thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, đuôi lông mày nhiễm vài phần âm u lạnh lẽo.

Vốn Hoàng thượng đang tức giận, Tiêu Trọng Sơn này lại biết lấy lui làm tiến một phen, có điều chỉ sợ lửa giận này lại càng thêm sâu... Đương nhiên, lửa giận này tuyệt đối không phải nhằm vào Tiêu gia, mà hoàn toàn nhằm vào Trưởng công chúa Yến Khuynh.

Hoàng thượng vòng qua ngự án bước ra, tự mình nâng đại tướng quân dậy: “Tiêu tướng quân nói gì vậy? Chuyện này là Yến Khuynh xử lý không thoả đáng, trẫm sẽ cho phò mã một câu công đạo.”

Ôn Cẩn chớp mắt, Tân đế vừa mới đăng cơ, căn cơ không vững, đều phải dựa vào binh lực Tiêu gia duy trì, trọng dụng Tiêu gia thì có thể hiểu được, nhưng nếu là nể trọng lấy lòng thần tử một cách lộ liễu như vậy, ngay cả uy nghi của đế vương cũng không màng đến, thật khiến hoàng tộc không khỏi mất mặt.

Ánh mắt Hoàng đế chuyển hướng đến Ôn Cẩn: “Ôn khanh. Ngươi đến phủ Trưởng công chúa một chuyến, truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Yến Khuynh và Tiêu Cảnh Hàn cùng tiến cung một chuyến.”

Ôn Cẩn nói: “Trưởng công chúa nhất định sẽ không nghe lời thần nói.”

Mọi người đều biết, Trưởng công chúa là Thiên Sát Cô Tinh, bị trục xuất đến thành Chu Tước, mới vừa hồi kinh, nhưng mà hai tháng nay vừa trở về đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, vi phạm ý chỉ trong cung lại càng bình thường.

Dưới trướng Trưởng công chúa còn có tám ngàn Kỳ Lân Vệ, người nào người nấy đều là cao thủ, sức chiến đấu phi thường, nếu nàng muốn kháng chỉ không nghe, Hoàng thượng cũng không làm được gì.

Tân đế trẻ tuổi, Yến Thần cả giận nói: “Ngươi tự đi truyền chỉ, cũng nói cho nàng ta biết, nếu nàng ta dám không tới, trẫm sẽ trị nàng ta tội khinh thường hoàng quyền!”

Ôn Cẩn hơi trầm mặc, đáy mắt xẹt qua màu sắc châm chọc, ngay sau đó lãnh chỉ: “Thần tuân chỉ.”

Dung nhan Ôn Cẩn có một không ai ở Đế Đô, tài sắc vẹn toàn, là thủ phụ trẻ tuổi quyền cao chức trọng, hắn thong dong cáo lui, xoay người rời khỏi Ngự Thư Phòng, ra ngoài đi đến hướng phủ Trưởng công chúa.

Tiêu tướng quân uy chấn tam quân (*), Ôn thủ phụ nắm hết quyền hành.

(*) Uy chấn tam quân: là một thành ngữ Hán Việt, mang ý nghĩa là “làm rung chuyển cả ba quân”, thường được dùng để mô tả sự uy nghiêm, sức mạnh vượt trội khiến ba quân (trong quân đội) đều phải khiếp sợ.

Nếu nói Tiêu Trọng Sơn là Trấn Quốc đại tướng quân tay cầm binh quyền, nắm giữ hai mươi vạn binh khiến người người kiêng kỵ, thì Ôn Cẩn, thủ phụ trẻ tuổi này là quyền thần tối cao có thể sánh ngang Tiêu Trọng Sơn.

Điều động binh quyền, phân phối lương thảo, phát quân lương, cung cấp binh khí... Trừ khi quân tình khẩn cấp thì Tiêu Trọng Sơn có thể làm trước bẩm tấu sau, nếu không thì hết thảy mọi việc đều do Ôn Cẩn định đoạt.

Mà Ôn Cẩn này năm trước còn là một thư sinh văn nhã yếu đuối, không hiểu đã phá vỡ quy chế triều đình thế nào, chỉ vào triều ngắn ngủi trong vòng ba năm liền có thể nhảy vọt trở thành thủ phụ cầm quyền…

Quá trình này càng có thể gọi là truyền kỳ, quá kỳ diệu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play