Không gian thanh lâu tĩnh mịch đáng sợ, tú bà cùng đông đảo mấy cô nương nơm nớp lo sợ quỳ rạp trên mặt đất, không dám thở mạnh.
Trong ngoài thanh lâu, từng tốp ám vệ mặc bào phục kỳ lân màu đen phát ra khí thế dày đặc, kiếm đeo bên hông, thân thể thẳng tắp, nhìn thôi cũng thấy sợ.
Tiêu Cảnh Hàn sau trận rống giận cuồng loạn, đã bị Kỳ Lân Vệ từ lầu hai áp giải xuống, mặt mày hắn tràn đầy phẫn hận.
Không có ai dám nói lời nào.
Cho đến khi Trưởng công chúa đi ra ngoài, cũng mang theo đội Kỳ Lân Vệ rời đi, đến khi bên ngoài vang lên âm thanh “Khởi giá hồi phủ” của thị nữ, lúc này tú bà vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, cả người đều đổ mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng.
Trưởng công chúa là Thiên Sát Cô Tinh, cả hoàng triều không ai dám chọc vào.
Mặc dù Hoàng thượng không thích nàng, cả triều văn võ đều cách xa nàng, nhưng thực lực của Trưởng công chúa lại hung hãn đến mức không người nào dám coi thường.
Cho nên, một tú bà thanh lâu nhỏ nhoi như vậy, nào dám không biết sống chết mà đắc tội với sát thần này?
…
Thiên Sát Cô Tinh?
Yến Khuynh ngồi trong cỗ kiệu xa hoa được tám người khiêng, hơi nghiêng đầu, mắt đẹp nhắm nhẹ, khoé môi xẹt qua ý cười mỉa mai.
Nàng cũng đã từng muốn làm người tốt.
Nhưng mà từ ngày nàng bắt đầu được sinh ra, bốn chữ “Thiên Sát Cô Tinh” này liền vây lấy quanh thân nàng, như dòi bám chặt trên xương, dù cho một khắc nàng cũng không cách nào thoát ly khỏi bốn chữ nguyền rủa này.
Mọi người tránh nàng như rắn rết.
Ngay cả phụ hoàng mẫu hậu đối với nàng cũng xa cách tránh né, thậm chí còn không tiếc mang nàng đem trục xuất đến thành Chu Tước cách xa sáu ngàn dặm.
Nàng cũng đã từng nỗ lực đánh vỡ xóa bỏ cái danh Thiên Sát Cô Tinh như ma chú này, nàng muốn nói cho người thân nàng biết, nàng không phải sát thần, không phải ác ma, những tiên đoán đó đều là lời nói vô căn cứ.
Nàng hành thiện tích đức, nguyện lấy bản thân cứu độ thiên hạ, mở y quán, mở trường học, trợ giúp bá tánh khốn khó, cứu tế quả phụ bệnh nặng, chi tiền cung cấp nuôi dưỡng cho đám con cháu xuất thân nghèo khó…
Nhưng mà mặc dù nàng nỗ lực thế nào, cũng đều vô nghĩa.
Sống đến năm 18 tuổi, số lần phụ hoàng gặp nàng ít ỏi đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần nhìn thấy nàng đều không muốn che giấu sát ý trong đáy mắt... Một người phụ thân ruột thịt lại đối với nữ nhi của chính mình muốn diệt trừ cho sảng khoái, chỉ bởi vì một lời tiên đoán…
Ừ thì, đơn giản là một lời tiên đoán.
Còn có đám con cháu nghèo khó được nàng cung cấp nuôi dưỡng, sau khi thi đậu công danh thì luôn miệng kêu gào nàng là Thiên Sát Cô Tinh, đời sau không thể tha thứ.
Yến Khuynh yên tĩnh mà hồi tưởng lại những gì bản thân mình đã trải qua trong kiếp trước.
Rõ ràng chuyện xấu gì cũng chưa làm, lại trở thành ác nữ mà người người đòi đánh.
Hiện giờ nhớ tới, cơ hồ chỉ thật đáng buồn.
Kiếp trước, nàng và Tiêu Cảnh Hàn cũng không có tình cảm đáng nói gì, thành thân với hắn cũng chỉ là ý chỉ của phụ hoàng, Tiêu Cảnh Hàn trước mặt nàng hạ độc trong bàn thức ăn cũng là do phụ hoàng bày mưu đặt kế. Bọn họ thành thân bảy năm, phân viện mà ở, làm phu thê giả bảy năm, Tiêu Cảnh Hàn không để ý mà đi một bước bức nàng vào chỗ chết.
Đối với nàng mà nói, Tiêu Cảnh Hàn không khác gì kẻ thù.
25 tuổi, nàng rời nhân thế, dù là một lễ tang cũng không có, giống như phi tử thất sủng bị biếm vào lãnh cung, thân thể bị gói trong manh chiếu mục ném ra ngoài vùng hoang vắng không người.
Kiếp trước sở dĩ nàng có thể sống đến hai mươi lăm tuổi là do phụ hoàng còn muốn lợi dụng nàng để kiềm chế Nhiếp Chính Vương.
Yến Khuynh nhẹ nhàng nhắm mắt, cong môi nhếch mép đầy châm chọc.
Còn có một người mà nàng phí tâm phí sức bồi dưỡng ra dáng ôn nhuận cao quý, con đường làm quan trôi chảy, lập được công lao to lớn, vậy mà phút cuối lại lật lọng, cho nàng một đòn chí mạng.
Yến Khuynh cười mỉa, cong cong khoé miệng.
Nếu là Thiên Sát Cô Tinh, vậy tất nhiên nàng nên làm chuyện Thiên Sát Cô Tinh nên làm, nếu không lại uổng phí cơ hội trọng sinh mà ông trời đã cho nàng.
Thẩm Mặc, thống lĩnh Kỳ Lân Vệ cung kính mở miệng: “Điện hạ, đã tới rồi.”
Cỗ kiệu xa hoa chậm rãi được đặt xuống, Yến Khuynh từ trong dòng suy nghĩ miên man phục hồi tinh thần lại, không nói một câu, bước ra khỏi kiệu, dáng người đứng thắn trong bộ váy dài tinh tế, mặt mày toát ra khí độ thanh quý cao ngạo.
Bước vào trong cửa lớn phủ công chúa, giọng điệu nàng hờ hững: “Đem Tiêu Cảnh Hàn đến chỗ hắn nên tới, đánh 80 roi.”
Thẩm Mặc nhận lệnh, không chút chần chừ mà thi hành, hiển nhiên cũng không cảm thấy chuyện con vợ cả của nhất phẩm đại tướng quân bị đánh nhốt trong địa lao có gì nghiêm trọng: “Rõ!”
Tuy đối với hắn mà nói không có gì nghiêm trọng, nhưng không có nghĩa chuyện này thật sự không nghiêm trọng.
Chuyện Tiêu Cảnh Hàn bị Trưởng công chúa bắt gian ở thanh lâu rất nhanh chóng đã truyền đến ồn ào huyên náo khắp trong hoàng thành.
Trưởng công chúa sai người giết Kiều nương, còn ở trước mặt bao nhiêu người áp giải Tiêu Cảnh Hàn về phủ công chúa, dọc đường đi, dân chúng vây quanh nhiều vô số kể.
Tiêu Cảnh Hàn bị những ánh mắt chằm chằm chỉ trỏ, dường như xấu hổ nhục nhã muốn chết, một đời thanh danh bị hủy trong tức khắc, hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống, đối với Yến Khuynh lòng sinh hận ý mãnh liệt.
Sỉ nhục hôm nay, đều do Yến Khuynh ban tặng!
Hắn nhất định sẽ khiến nàng hối hận, tuyệt đối sẽ khiến nàng hối hận!