CHƯƠNG 5: Không gian bí mật

Căn phòng im lìm đến nỗi tiếng kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường vang lên cũng rõ ràng khác thường. Ngô Minh Kha ngồi bất động trên ghế, bàn tay siết chặt chiếc vòng ngọc như thể chỉ cần lơi ra một chút thôi, nó sẽ biến mất khỏi tay cậu giống như trong kiếp trước.

Trái tim cậu vẫn đập dồn dập, hơi thở ngắt quãng vì sự thật vừa khám phá ra: dị năng không gian.

Cậu thử lại lần nữa, ý niệm khẽ động, cây bút trên bàn biến mất, rồi khi cậu nghĩ đến, nó lại trở về nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay. Quá trình ấy liền mạch và tự nhiên đến mức cậu không khỏi nổi da gà.

Nếu là kiếp trước, cậu chưa từng có dị năng này, tất cả những gì biết được chỉ là từ người bạn kia khoe khoang. Nhưng nay, khi chính mình nắm giữ, Ngô Minh Kha lập tức cảm nhận được sự khác biệt — năng lượng không gian trong cơ thể không hề cứng nhắc, trái lại nó mênh mông và tràn đầy sức sống, giống như một mảnh đất chờ chủ nhân khai phá.

“Có thể… đi sâu hơn không?” – ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến cậu nín thở.

Cậu nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, để ý niệm chìm sâu vào dòng năng lượng kia. Một lực kéo kỳ lạ truyền đến, chỉ trong nháy mắt, cảm giác như cơ thể trượt khỏi thực tại.

Khi mở mắt ra, cảnh vật trước mặt khiến Ngô Minh Kha ngẩn người. Không còn là căn phòng chật hẹp của ký túc xá, mà là một khoảng không gian rộng lớn trải dài đến vô tận. Dưới chân là bãi cỏ xanh mướt, mềm mại như tấm thảm thiên nhiên. Xa xa, những dãy đồi núi lô nhô trải dài, bị màn sương mờ bao phủ khiến người ta không thể nhìn thấy điểm cuối.

Không khí nơi đây trong lành và ấm áp, không có bụi bặm cũng chẳng có mùi hôi của tang thi. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mát rượi khiến cậu bất giác thả lỏng toàn thân.

“Đây là… không gian của mình sao?” – cậu thì thầm, trong mắt lấp lánh vẻ không tin nổi.

Không chỉ vậy, ở gần bãi cỏ, ngay phía trước, có một căn nhà tre đơn sơ nhưng chắc chắn. Ngói lợp bằng những tấm lá xanh thẫm, vách làm từ tre vàng óng, cửa gỗ khép hờ như chờ đợi chủ nhân bước vào.

Ngô Minh Kha bước chậm rãi đến gần, trái tim đập thình thịch. Cánh cửa kêu “két” một tiếng khi được đẩy ra, để lộ không gian bên trong sáng sủa. Căn nhà chỉ có một gian, rộng chừng mười mấy mét vuông, sàn gỗ sạch sẽ, góc phòng có bày một chiếc giường tre đơn giản, một bàn gỗ thấp và vài chiếc ghế nhỏ.

Không có bụi, cũng chẳng có dấu hiệu đã từng có ai ở, tất cả đều mới tinh như vừa được dựng lên để chờ cậu đến. Ngô Minh Kha lặng lẽ quan sát, trong lòng dâng lên một ý nghĩ: Có thể ở được.

Nếu mang theo vật tư, hoàn toàn có thể dùng nơi này làm chỗ trú ẩn an toàn. Trong mạt thế tang thi hoành hành, việc có một không gian riêng biệt, sạch sẽ và tách rời thực tại chẳng khác nào một thiên đường.

Cậu chậm rãi đi vòng quanh, thử gõ nhẹ lên vách tre, âm thanh giòn vang chứng tỏ nó chắc chắn hơn vẻ ngoài đơn sơ. Đặt tay lên bàn, cậu khẽ tưởng tượng: “Nếu ta mang đồ ăn, nước uống vào đây, liệu có bảo quản được không?”

Ngay lập tức, một cảm giác quen thuộc truyền đến. Ý niệm vừa động, trên bàn xuất hiện cây bút khi nãy cậu dùng để thử nghiệm. Minh Kha cười khẽ, ánh mắt sáng rực:

“Vậy là có thể… lưu giữ bất kỳ thứ gì.”

Cậu mường tượng viễn cảnh cất giữ từng thùng mì tôm, bao gạo, can nước vào đây, không lo hỏng, không lo bị cướp. Ý nghĩ ấy khiến máu trong người sôi trào. Cậu bước ra ngoài, trở lại bãi cỏ xanh rì. Đột nhiên, ánh mắt dừng lại nơi một khoảng đất trống gần đó. Lòng đất màu mỡ, mềm mịn, thoạt nhìn đã biết thích hợp để canh tác.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Minh Kha.

“Nếu ta… trồng cây ở đây thì sao?”

Trong mạt thế, vấn đề lớn nhất chính là lương thực. Con người không thể chỉ sống mãi bằng đồ ăn đóng gói. Nếu nơi này thật sự là một không gian có quy luật riêng, liệu có thể gieo hạt, trồng rau, để chúng sinh trưởng như ở ngoài đời?

Ý nghĩ ấy càng lúc càng rõ ràng, khiến cậu hít sâu một hơi để trấn tĩnh. Đây không chỉ là một dị năng không gian đơn giản như lời kể của người kia trong kiếp trước. Đây là cả một thế giới thu nhỏ, một vùng đất độc lập mà chỉ có mình cậu làm chủ.

Ngô Minh Kha thử đi xa hơn, đôi chân bước trên thảm cỏ mịn. Mỗi bước đi đều khiến cậu có cảm giác vững chãi như thực sự tồn tại trong thế giới này, chứ không phải ảo ảnh. Xa xa, những dãy núi vẫn sừng sững, mờ ảo như che giấu bí mật nào đó.

“Liệu bên kia có gì? Hay chỉ là phong cảnh được tạo ra?” – cậu lẩm bẩm. Nhưng lý trí kịp kéo lại, nhắc nhở rằng giờ chưa phải lúc mạo hiểm. Quan trọng nhất bây giờ là tận dụng nơi này để chuẩn bị cho mạt thế.

Cậu quay lại căn nhà tre, ngồi xuống ghế gỗ, đầu óc nhanh chóng tính toán:

  1. Bao nhiêu ngày nữa tận thế nổ ra? Hai tháng.
     
  2. Mình cần chuẩn bị những gì? Thức ăn, nước uống, thuốc men, quần áo, công cụ, hạt giống…
     
  3. Với không gian rộng thế này, hoàn toàn có thể tích trữ lâu dài, thậm chí làm căn cứ sống sót.

“Có lẽ… ta không cần chen chúc tranh giành với người khác nữa.” - Suy nghĩ ấy khiến tâm trạng Ngô Minh Kha nhẹ nhõm hẳn. Nếu là kiếp trước, cậu chỉ biết theo sau người khác, bị xem thường, bị bỏ mặc. Nhưng kiếp này, cậu có vốn liếng để tự mình bước đi.

Một lúc lâu sau, cậu hít sâu, tập trung ý niệm rời khỏi không gian. Thân thể run nhẹ, mắt hoa lên, rồi khi mở mắt, cậu đã trở lại căn phòng quen thuộc của mình. Mọi thứ vẫn vậy, yên lặng và tầm thường. Nhưng trong lòng Ngô Minh Kha, tất cả đã thay đổi. Cậu ngồi xuống bàn, bàn tay vô thức vuốt ve chiếc vòng ngọc, môi khẽ cong thành nụ cười mỉm đầy quyết tâm.

“Lần này… không ai có thể cướp đi nữa.”

Ngay trong đêm ấy, cậu bắt đầu liệt kê kế hoạch chuẩn bị vật tư, tính toán số lượng, cân nhắc địa điểm mua hàng. Mỗi dòng chữ ghi xuống đều mang theo sự chắc chắn và bình tĩnh mà kiếp trước cậu chưa từng có.

Và đâu đó, trong sâu thẳm tâm hồn, một dự cảm kỳ lạ vang lên:
Thế giới này không còn tuân theo kịch bản cũ nữa. Tất cả đang chờ chính cậu viết lại.》

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play