CHƯƠNG 4: Bí mật vòng ngọc
Ánh sáng buổi sớm xuyên qua khung cửa sổ, len lỏi chiếu vào căn phòng quen thuộc. Ngô Minh Kha ngồi thẫn thờ bên bàn học, mái tóc đen rũ xuống che nửa gương mặt nhợt nhạt. Cả đêm qua, cậu gần như không chợp mắt. Nỗi sợ hãi từ cái chết, nỗi kinh hoàng bị đồng đội đẩy vào bầy tang thi vẫn còn ám ảnh rõ rệt trong trí óc.
Thế nhưng, sau một đêm hỗn loạn, lý trí dần trở lại. Cậu biết mình không thể để bản thân tiếp tục run rẩy như kẻ nhát gan kia nữa. Đã được ông trời cho sống lại một lần, nếu vẫn cứ nhu nhược, chẳng phải sẽ lặp lại bi kịch cũ sao?
Ngô Minh Kha khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi. Trong đầu cậu hiện ra vô số ký ức về mạt thế, về cái chết oan uổng, và cả những chi tiết từ cốt truyện kỳ quái kia. Mỗi mảnh ký ức như lưỡi dao cứa vào tim, nhưng đồng thời cũng đốt cháy trong cậu một ngọn lửa.
Ngọn lửa của sự không cam lòng.
Trong nguyên tác kia, thụ chính được cả thế giới nâng niu, nắm giữ vận mệnh sáng chói. Còn cậu, chỉ là pháo hôi, là bậc thang cho kẻ khác bước lên. Nhưng rõ ràng, nhiều chi tiết không khớp. Ngay cả người bạn thân từng sát cánh bên cậu… lại chính là kẻ hại chết cậu.
Một tia sáng vụt lóe trong trí nhớ của Minh Kha.
— Dị năng hệ không gian.
Trong nguyên tác, thụ chính có được dị năng không gian nhờ một chiếc vòng ngọc cổ. Nhờ nó, hắn mới có thể cất chứa lượng vật tư khổng lồ, mới có thể đứng ở vị trí cao ngất, được người người tung hô.
Tim Ngô Minh Kha đập mạnh một nhịp. Vòng ngọc đó… không phải xa lạ gì. Nó vốn thuộc về cậu. Là món đồ kỷ niệm duy nhất mẹ để lại trước khi qua đời. Kiếp trước, người bạn kia từng mượn với lý do “muốn ngắm thử vì thấy đẹp”. Cậu ngây ngốc tin tưởng đưa đi. Vài ngày sau, hắn quay lại nói làm mất, hứa đền bù, còn cậu thì ngu ngốc mỉm cười bảo không sao.
Để rồi chẳng lâu sau đó, hắn đột nhiên thức tỉnh dị năng không gian hiếm có.
“Chẳng lẽ… là vì chiếc vòng ngọc đó?”
Ngô Minh Kha bật dậy, gần như nhào tới cái tủ gỗ cũ kỹ đặt cạnh bàn. Cậu mở ngăn kéo dưới cùng, run rẩy lục tung mớ đồ lặt vặt. Một ánh xanh nhạt lóe lên dưới tay. Chiếc vòng ngọc lặng lẽ nằm trong hộp gấm, hoa văn cổ xưa uốn lượn, mang theo cảm giác lạnh buốt khi chạm vào da.
“Quả nhiên… vẫn ở đây.”
Ngực cậu căng tức, vừa phẫn nộ vừa mừng rỡ. Nếu không trọng sinh, có lẽ lần này cậu sẽ lặp lại sai lầm, một lần nữa bị tước đoạt vận mệnh. Ngô Minh Kha nắm chặt vòng ngọc, hít sâu rồi thử tĩnh tâm cảm nhận. Ngay lập tức, trong cơ thể truyền đến cảm giác kỳ lạ. Không giống dòng máu, không giống hơi thở, mà là một luồng năng lượng chảy siết khắp kinh mạch.
Không chỉ một, mà có tới hai dòng năng lượng.
Một dòng mát lành, ấm áp, quen thuộc như giọt nước suối đang rơi vào lòng bàn tay. Đó chính là dị năng hệ hủy mà cậu từng sở hữu trong kiếp trước. Nhưng ngoài ra, còn có một dòng khác — sâu thẳm, rộng lớn, giống như vực trời bao la không bờ bến. Cảm giác ấy xa lạ, trầm ổn mà vô cùng mạnh mẽ.
Ngô Minh Kha hít sâu, thử vận dụng năng lượng quen thuộc trước. Cậu giơ tay, tập trung ý niệm. Chỉ sau một khắc, trên lòng bàn tay xuất hiện một dòng nước trong veo, óng ánh dưới ánh nắng. Dòng nước trôi chảy mềm mại, còn uyển chuyển hơn so với ký ức kiếp trước.
“Dị năng hệ thủy… vẫn còn!”
Niềm vui tràn ngập ngực. Đây chính là minh chứng rằng cậu không hoàn toàn vô dụng. Dị năng Thủy tuy không sắc bén như Hỏa, không cứng rắn như Kim, nhưng lại có tiềm năng vô tận.
Cậu mím môi, trấn tĩnh lại, rồi thử dẫn động luồng năng lượng thứ hai. Một luồng sáng xanh nhạt tỏa ra từ vòng ngọc, không gian quanh cậu khẽ dao động. Trong đầu bỗng mở ra một khoảng trống đen kịt, vô tận, im lặng đến nghẹt thở. Dù trống rỗng, nhưng cậu cảm nhận rõ rệt đây là một không gian độc lập.
Ngô Minh Kha run rẩy đưa cây bút trên bàn vào khoảng trống ấy. Chỉ trong nháy mắt, cây bút biến mất khỏi lòng bàn tay. Một ý niệm khẽ động, nó liền trở lại.
“Đây là… dị năng hệ không gian.”
Tiếng thì thầm bật ra, cùng lúc với giọt nước mắt lăn xuống má. Lần này, cậu không khóc vì sợ hãi hay bất lực, mà vì vui mừng và nhẹ nhõm.
Kiếp trước, dị năng này thuộc về kẻ đã phản bội cậu. Kiếp này, nó trở lại đúng chủ nhân vốn có. Không gian và Thủy — hai loại dị năng cùng tồn tại trong một cơ thể. Một ôn nhu, một hùng vĩ. Một chữa lành, một thống trị.
Ngô Minh Kha lau nước mắt, siết chặt vòng ngọc trong tay. Trái tim vốn rối loạn nay bỗng kiên định lạ thường.
Kiếp trước, cậu bị lợi dụng, bị phản bội, bị đẩy vào đàn tang thi. Kiếp này, cậu tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai cướp đoạt thứ vốn thuộc về mình.
“Không gian và Thủy… đây mới là sức mạnh thật sự của ta.”
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng ban mai chiếu lên vòng ngọc, phản chiếu ánh sáng xanh mờ ảo. Khoảnh khắc ấy, một kẻ pháo hôi vô dụng của kiếp trước đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại một Ngô Minh Kha mới — với sức mạnh, với vận mệnh, và với quyết tâm viết lại cuốn sách cuộc đời mình.