CHƯƠNG 1: Nhiệm vụ cuối cùng
Mạt thế đã bước sang năm thứ hai. Thành phố từng phồn hoa giờ chỉ còn lại những toà nhà đổ nát, đường phố loang lổ máu khô, từng đàn tang thi lang thang trong bóng tối, ngửi ngấu nghiến mùi thịt người còn sống.
Trong thế giới này, con người buộc phải lựa chọn — hoặc thức tỉnh dị năng để trở thành kẻ mạnh, hoặc sống sót run rẩy trong các khu căn cứ, làm kẻ yếu bị người khác chà đạp.
Ngô Minh Kha là loại thứ hai.
Cậu có dị năng hệ Thủy, nhưng yếu đến mức gần như không thể dùng để chiến đấu. Lúc mới phát hiện năng lực, cậu từng vui mừng đến rơi nước mắt, nghĩ rằng bản thân cuối cùng cũng có thể góp phần bảo vệ đồng đội. Nhưng rồi, thực tế nhanh chóng dội một gáo nước lạnh.
Dị năng của cậu chỉ có thể ngưng tụ thành vài tia nước mỏng manh, không đủ để công kích tang thi, cũng chẳng thể trở thành bức tường phòng ngự. Trong mắt mọi người, dị năng này hoàn toàn vô dụng. Nếu không nhờ cậu xuất thân từ ngành sinh học, có chút tri thức về sinh lý và dược học, có thể phụ trách phân loại thuốc men và kiểm tra an toàn của thực phẩm, thì chắc cậu đã sớm bị bỏ lại phía sau.
Hôm nay, đội ngũ của bọn họ nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm kiếm vật tư. Đây là công việc đầy nguy hiểm, nhưng lại là chuyện không thể tránh trong mạt thế. Chiếc xe bọc thép đỗ lại ở ngoại ô, cửa xe mở ra, mười mấy người lần lượt xuống. Vũ khí trên tay sáng loáng dưới ánh trời xám đục.
“Cẩn thận đấy, nghe nói mấy ngày trước có một bầy tang thi mới tràn vào khu vực này.”
“Chỉ cần nhanh chóng thu thập vật tư, không dây dưa thì sẽ không sao đâu.”
Những giọng nói xen lẫn bình tĩnh và cảnh giác vang lên. Ngô Minh Kha lặng lẽ bước theo phía sau, hai tay cầm chặt cây đao gọn nhẹ được phát cho. Trong lòng cậu hơi run, nhưng vẫn cố hít sâu, ép bản thân giữ bình tĩnh. Cậu biết rõ mình chẳng thể giúp gì nhiều, nhưng ít ra cũng không muốn trở thành gánh nặng.
Đội ngũ phân tán, vài người vào siêu thị tìm kiếm thuốc và lương thực, vài người khác đứng cảnh giới bên ngoài. Ngô Minh Kha đi theo nhóm cảnh giới, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh. Đường phố tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng gió lùa qua khe cửa sổ vỡ nát. Một con tang thi loạng choạng từ góc hẻm bò ra, mắt đục ngầu, cổ họng phát ra tiếng rít khàn khàn.
“Đến lượt cậu đó, Ngô Minh Kha.” - Một giọng điệu mang theo chút trêu chọc vang lên.
Ngô Minh Kha giật mình, nắm chặt chuôi đao. Cậu biết bọn họ muốn thử thách mình, hoặc đơn giản chỉ muốn chế giễu cậu. Nhưng cậu không phản kháng, chỉ cắn môi, bước ra. Tang thi lao tới, móng vuốt sắc nhọn vung về phía cậu. Ngô Minh Kha vội vàng nghiêng người tránh, tay run rẩy chém ngang. Lưỡi đao chỉ sượt qua bả vai, máu đen trào ra, mùi hôi thối nồng nặc.
“Không được thì để tôi.” - Một đồng đội khác nhấc súng, bóp cò, viên đạn xuyên thủng đầu tang thi, máu bắn tung toé.
Tiếng cười khẽ vang lên: “Cứ tưởng cậu khá hơn rồi, hoá ra vẫn thế.”
Ngô Minh Kha cúi đầu, không biện giải. Cậu chỉ lặng lẽ kéo xác tang thi sang một bên, tránh làm vướng đường mọi người. Đó là cách cậu vẫn sống đến bây giờ: nhẫn nhịn, làm những việc nhỏ nhặt, chẳng bao giờ phản bác.
Mặt trời dần ngả về tây, đội ngũ cuối cùng cũng thu thập xong. Ai nấy đều thở phào, chuẩn bị rút lui. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng gầm gừ dồn dập vang lên từ phía xa. Một đàn tang thi đông đúc từ đầu phố ùa tới, ít nhất cũng phải mấy trăm con.
“Chết tiệt, là đàn tang thi!”
“Mau lên xe!”
Tiếng la hét hỗn loạn vang dậy. Mọi người lập tức xông vào chiến đấu, ra sức chém giết để mở đường thoát. Tiếng súng, tiếng đao va chạm, tiếng tang thi gào rú xen lẫn mùi máu tanh, tạo thành cơn ác mộng giữa ban ngày. Ngô Minh Kha siết chặt đao, cố gắng chém vào những con tang thi đang nhào tới. Động tác của cậu vụng về, nhưng vẫn kiên trì ra sức, chỉ mong chia sẻ chút gánh nặng.
Trái tim đập dồn dập, cổ họng khô khốc, mồ hôi thấm ướt lưng áo. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nghĩ — chỉ cần kiên trì, chỉ cần sống sót thêm lần này, có lẽ đồng đội sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác. Nhưng ngay khi cậu vung đao chém xuống, bỗng cảm nhận một lực đạo mạnh mẽ từ phía sau lưng.
Một bàn tay. Một cú đẩy thô bạo, bất ngờ và không chút lưu tình. Thân thể Ngô Minh Kha mất thăng bằng, nhào thẳng về phía trước. Trước mắt cậu là cả một bầy tang thi há miệng rống gào.
“Không—!”
Tiếng kêu chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng, răng nanh đã cắm vào da thịt, móng vuốt xé toạc áo giáp mỏng manh. Cơn đau rát nhói xuyên thấu, máu tươi trào ra, hoà với mùi hôi thối ghê tởm. Trong tích tắc cuối cùng trước khi ý thức chìm vào bóng tốí, Ngô Minh Kha mơ hồ nhìn thấy — phía sau đàn tang thi, có một người đang đứng.
Khuôn mặt hắn mỉm cười nhạt, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo khó tả. Đó không phải tang thi giết cậu.
Mà là đồng đội. Một kẻ đã đẩy cậu vào địa ngục.
Cái chết đến nhanh chóng, nuốt chửng tất cả.