CHƯƠNG 6: Những bước chuẩn bị đầu tiên
Ánh sáng ban mai xuyên qua khe cửa sổ, rọi vào căn phòng nhỏ hẹp của ký túc xá. Ngô Minh Kha ngồi thẫn thờ trước bàn học, ngón tay vô thức vuốt ve mép vở ghi chằng chịt những con số và danh mục vật tư vừa liệt kê đêm qua.
Trong lòng cậu trào dâng một cảm giác kỳ lạ: vừa khẩn trương, vừa phấn khích.
“Tận thế… còn hai tháng nữa.” Cậu lẩm bẩm, đôi mắt khẽ nheo lại.
Trong kiếp trước, khi những cơn ác mộng tang thi bắt đầu tràn ngập khắp các thành phố, cậu chẳng có lấy một lon lương khô để phòng thân. Cái chết khi ấy đến vừa đột ngột vừa thảm thương. Nhưng kiếp này, cậu đã sớm biết được kết cục. Không thể để mọi chuyện lặp lại.
Cậu hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đứng dậy. Bộ quần áo ngủ trên người lập tức bị cởi bỏ, thay bằng một chiếc áo thun trắng giản dị và quần jean tối màu. Trước gương, khuôn mặt gầy gò, nhã nhặn phản chiếu ánh mắt kiên định chưa từng có.
“Không còn là Ngô Minh Kha nhút nhát, vô dụng của ngày trước nữa…” – cậu siết chặt nắm tay, trong lòng vang lên lời hứa thầm lặng với chính mình.
Việc đầu tiên, tất nhiên là kiểm tra số tiền tiết kiệm. Cậu ngồi xuống bàn, bật máy tính, truy cập tài khoản ngân hàng. Những con số nhảy hiện trên màn hình khiến cậu nhẹ nhõm thở ra: hơn 120 triệu đồng.
Đây là số tiền cậu dành dụm trong nhiều năm, từ học bổng, trợ cấp nghiên cứu sinh, cộng thêm chút ít ba mẹ để lại. Kiếp trước cậu vốn định dành để học tiếp tiến sĩ hoặc sang nước ngoài tu nghiệp. Nhưng bây giờ… những kế hoạch ấy đã sớm tan thành mây khói.
“Từng đồng, từng cắc, đều phải đổi thành thứ hữu dụng để sống sót.” – ý nghĩ lóe sáng khiến mắt cậu thêm kiên nghị.
Điện thoại được mở ra. Ngô Minh Kha bắt đầu tìm kiếm trên các trang thương mại điện tử, diễn đàn sinh viên, nhóm bán hàng… Cậu lọc ra một loạt nhà phân phối sỉ lẻ thực phẩm, vật dụng sinh hoạt, hạt giống, đồng thời ghi chép cẩn thận vào sổ tay.
Danh sách dần dài ra, kín cả hai trang vở. Ngô Minh Kha khẽ gõ bút lên mặt bàn, suy nghĩ. “Mua online thì không ổn. Vận chuyển chậm, dễ để lại dấu vết. Mình cần hàng ngay lập tức, tốt nhất là tận mắt chọn lựa.”
Cậu chợt nhớ đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô, nơi ba mẹ để lại sau khi qua đời. Ngôi nhà không lớn nhưng yên tĩnh, lại có sân vườn khá rộng. Nếu tận thế ập đến, so với ký túc xá đông đúc, chen chúc, nhà nhỏ ấy rõ ràng an toàn và tiện lợi hơn.
“Có nên về đó không?” – Cậu khẽ lầm bầm trong lúc thu dọn vài thứ vào ba lô.
Ý nghĩ ấy khiến bước chân chậm lại, bởi nơi đó cất giữ không ít kỷ niệm đau thương. Nhưng sau vài giây do dự, cậu hít một hơi, gương mặt trở nên cứng rắn: “Phải về. Đây là cơ hội để mình chuẩn bị đầy đủ nhất.”
Trước khi quay về nhà nhỏ, Ngô Minh Kha quyết định ghé siêu thị lớn trong thành phố để mua một lượng vật tư ban đầu. Dù biết chỉ gom được chút ít, nhưng ít ra đó cũng là khởi đầu cần thiết. Cậu đeo ba lô, khóa cửa ký túc xá rồi bước nhanh xuống cầu thang. Bầu trời buổi sáng trong xanh, từng tia nắng ấm chiếu xuống, nhưng trong mắt Ngô Minh Kha, khung cảnh quen thuộc bỗng trở nên xa lạ.
“Tất cả mọi người… đều không hề biết hai tháng sau, thế giới này sẽ sụp đổ.”
Ý nghĩ ấy khiến tim cậu nhói lên. Những người sinh viên đi ngang qua vẫn cười đùa hồn nhiên, các cô chú bán hàng rong vẫn rao gọi inh ỏi. Thật khó tin, chỉ trong thời gian ngắn, tất cả sẽ bị thay thế bằng tang thi gào thét và máu me hỗn loạn.
Chiếc taxi dừng lại trước cổng trường. Ngô Minh Kha mở cửa bước vào, giọng điềm tĩnh:
“Anh cho tôi đến siêu thị trung tâm thành phố.”
“Được rồi.” Người tài xế gật đầu, xe chậm rãi lăn bánh.
Ngồi trên ghế sau, Ngô Minh Kha áp lưng vào cửa kính, ngắm dòng người tấp nập qua lại. Trong đầu, từng kịch bản đã lên kế hoạch từ đêm qua liên tục lặp lại: đi siêu thị trước, mua gạo và đồ ăn khô, nước uống, rồi mới tính toán tìm mối sỉ để đặt số lượng lớn.
Chỉ mất hơn mười lăm phút, xe đã dừng trước cửa siêu thị.
“Cảm ơn anh.” – Cậu trả tiền, bước xuống.
Khung cảnh nhộn nhịp trước mắt khiến cậu hơi choáng ngợp. Người người ra vào, tay xách nách mang, trẻ con ríu rít đòi kẹo bánh. Thật khó hình dung nơi này chỉ hai tháng nữa sẽ bị phá hủy bởi tang thi. Cậu siết chặt quai ba lô, hít sâu một hơi rồi bước nhanh vào trong.
……
Trong siêu thị
Không khí điều hòa mát lạnh ùa đến, át đi nắng nóng ngoài trời. Minh Kha kéo một chiếc xe đẩy, bắt đầu đi theo danh sách đã chuẩn bị.
[ Khu thực phẩm khô – gạo, mì gói, miến khô, cháo ăn liền, bánh quy.
Khu đồ uống – nước suối đóng chai, sữa hộp, cà phê hòa tan.
Khu gia vị – muối, đường, nước mắm, dầu ăn, xì dầu.
Khu y tế – bông băng, khẩu trang, cồn 70 độ, thuốc đau đầu, thuốc hạ sốt…. ]
Mỗi thứ cậu đều lấy số lượng nhiều nhất có thể, thậm chí chất đầy gần nửa xe. Mặc kệ ánh nhìn tò mò của vài người xung quanh, Minh Kha vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Phải tranh thủ từng giây từng phút. Sớm hơn một ngày chuẩn bị, sống sót thêm một ngày.”
Khi xe đẩy đã đầy ắp, cậu đẩy đến quầy thanh toán. Tổng số tiền gần mười triệu đồng khiến cô thu ngân không khỏi ngạc nhiên.
“Anh… mua nhiều vậy để dự trữ à?”
Ngô Minh Kha khẽ mỉm cười: “Dạ, chuẩn bị cho nghiên cứu dài ngày. Ở phòng thí nghiệm ngại ra ngoài nên mua luôn một lần.”
Câu trả lời đơn giản nhưng hợp lý khiến cô gái gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Sau khi thanh toán xong, cậu gọi nhân viên hỗ trợ chuyển toàn bộ ra taxi, dặn dò kỹ lưỡng. Trong lòng, Ngô Minh Kha cảm nhận rõ rệt một niềm tin mãnh liệt đang nhen nhóm.
Đây chỉ là khởi đầu. Khi xe lăn bánh hướng về phía ngôi nhà nhỏ ngoại ô, Ngô Minh Kha khẽ nhắm mắt, để mặc âm thanh ồn ào ngoài phố trôi qua tai.
Tận thế đang đến gần, nhưng lần này… cậu đã sẵn sàng.