CHƯƠNG 3: Quyết định
Trong căn phòng quen thuộc của ký túc xá nghiên cứu sinh, ánh sáng ban mai chiếu lên từng vạt bụi lơ lửng, dịu dàng đến mức khiến người ta tưởng như cơn ác mộng kia chưa từng tồn tại. Ngô Minh Kha ngồi ngây người rất lâu trên mép giường. Hơi thở dồn dập cuối cùng cũng bình ổn lại, nhưng bàn tay vẫn siết chặt ga trải giường, khớp ngón tay trắng bệch.
Những hình ảnh trước khi chết vẫn cứ quanh quẩn trong đầu: máu tanh, tiếng gào thét, nụ cười lạnh lẽo của người đẩy cậu vào bầy tang thi.
“Không phải mơ…” — cậu thì thầm, giọng khàn khàn.
Trong lòng cậu dấy lên một nỗi nghi ngờ: liệu những ký ức vừa rồi chỉ là ảo giác của cái chết, hay thực sự là sự thật? Nhưng cảm giác tang thi cắn xé da thịt, cảm giác tuyệt vọng tột cùng… tất cả đều rõ ràng đến từng chi tiết. Không thể nào chỉ là mơ. Cậu run rẩy đưa tay lấy chiếc điện thoại trên bàn. Màn hình sáng lên, hiện rõ ngày tháng:
Ngày 3 tháng 4 năm 20XX.
Đôi mắt Minh Kha trợn to, trái tim đập thình thịch.
Trong ký ức kiếp trước, mạt thế bùng nổ vào… ngày 3 tháng 6 năm 20XX. Nói cách khác — cậu đã quay về trước tận thế hai tháng.
Sự thật này khiến đầu óc vốn rối bời càng thêm hỗn loạn. Nhưng ngay sau đó, sự hỗn loạn nhanh chóng bị một ngọn lửa khác lấn át: Hy vọng.
Cậu còn hai tháng để chuẩn bị. Kiếp trước, cậu chết một cách thê thảm, trở thành con tốt hy sinh để tô điểm cho kẻ khác. Nhưng kiếp này, cậu tuyệt đối sẽ không cho phép kịch bản lặp lại. Nghĩ đến đây, ánh mắt Minh Kha trở nên kiên định.
Cậu đứng dậy, chậm rãi đi quanh căn phòng. Mỗi góc nhỏ đều quen thuộc, nhưng trong mắt cậu lúc này đã khác xưa. Tủ sách đầy tài liệu nghiên cứu, bàn học bừa bộn giấy tờ và sách vở, mấy chậu cây nhỏ đặt trên bệ cửa sổ…
Tất cả những điều bình dị ấy, trong kiếp trước chỉ tồn tại trong ký ức. Sau ngày mạt thế, tất cả sẽ bị phá hủy, sẽ chìm trong mùi máu và tang thi. Hít sâu một hơi, Minh Kha cầm bút và quyển sổ tay trên bàn, nhanh chóng viết xuống những thứ cần chuẩn bị.
1. Thực phẩm khô: gạo, mì, đồ hộp, nước sạch.
2. Vũ khí phòng thân: dao găm, gậy sắt, súng nếu có thể mua được chợ đen.
3. Thuốc men: thuốc hạ sốt, kháng sinh, thuốc cầm máu, băng gạc.
4. Đồ dùng sinh tồn: bật lửa, đèn pin, pin dự phòng, quần áo chống thấm.
5. Tài liệu nghiên cứu: cần mang theo một số thiết bị nhỏ phục vụ nghiên cứu sinh học, biết đâu sẽ dùng đến.
Danh sách càng viết càng dài, chữ viết càng lúc càng mạnh mẽ.
Thế nhưng, có một vấn đề lớn đặt ra trước mắt: cậu vẫn đang là nghiên cứu sinh, còn đang trong giai đoạn làm luận án và thực nghiệm. Giảng viên hướng dẫn luôn nghiêm khắc, không cho phép học trò bỏ bê công việc.
Muốn có thời gian chuẩn bị, cậu buộc phải rời khỏi phòng thí nghiệm ít nhất hai tháng. Ngô Minh Kha cắn môi. Trong lòng dấy lên do dự, nhưng rất nhanh đã dập tắt. Nếu cậu không chuẩn bị, một khi tận thế đến, tất cả những thứ gọi là học vị, luận án, tương lai… đều sẽ tan thành tro bụi. Mạng sống mới là quan trọng nhất.
Nghĩ vậy, Minh Kha mở điện thoại, tìm số của giảng viên hướng dẫn — Giáo sư Trịnh. Ngón tay run rẩy nhấn nút gọi. Điện thoại reo vài tiếng, rồi đầu dây bên kia truyền đến giọng nam trầm khàn: “Alo, Minh Kha? Có chuyện gì sao? Hôm nay cậu không đến phòng thí nghiệm à?”
Cậu hít sâu, dồn sức giữ cho giọng nói bình tĩnh: “Thưa thầy… em muốn xin nghỉ phép hai tháng.”
Đầu dây im lặng vài giây, sau đó giọng giáo sư có chút nghiêm khắc: “Nghỉ hai tháng? Cậu đang đùa với tôi đấy à? Luận án còn chưa xong, thí nghiệm cũng đang dang dở. Nghỉ dài như vậy thì sao theo kịp tiến độ?”
Trái tim Minh Kha đập thình thịch, nhưng cậu vẫn cắn răng tiếp tục: “Em… dạo này sức khỏe không tốt. Bác sĩ bảo em cần nghỉ ngơi để điều trị. Nếu không sẽ ảnh hưởng lâu dài.”
Câu nói dối này bật ra, khiến cổ họng cậu khô khốc. Nhưng đây là cách duy nhất. Giáo sư Trịnh ở đầu dây bên kia trầm ngâm hồi lâu. Ông tuy nghiêm khắc, nhưng vẫn quan tâm đến học trò. Cuối cùng, tiếng thở dài vang lên:
“Được rồi. Cậu nhớ gửi giấy xác nhận khám bệnh để hợp thức hoá. Nhưng tôi cảnh cáo, nghỉ thì nghỉ, chứ đừng có bỏ dở giữa chừng. Hai tháng sau, tôi muốn thấy cậu quay lại với tinh thần hoàn toàn tập trung.”
“Vâng… em hiểu. Em cảm ơn thầy.”
Cúp máy, Ngô Minh Kha ngồi lặng người hồi lâu. Lồng ngực nặng trĩu, vừa nhẹ nhõm vừa đầy áp lực. Cuối cùng, cậu cũng giành được khoảng thời gian quý giá này.
Ngô Minh Kha đứng dậy, mở tủ quần áo, bắt đầu dọn dẹp vài thứ thiết yếu. Bàn tay cậu run lên khi chạm vào từng món đồ quen thuộc. Trong đầu không ngừng vang lên những ký ức kiếp trước: cảnh căn ký túc này đổ nát, cảnh cậu và bạn bè chạy trốn trong hỗn loạn, cảnh mùi máu ngập tràn từng dãy hành lang.
Mọi thứ… cậu đều đã trải qua. Lần này, sẽ không còn nữa. Ánh mắt cậu ánh lên tia sáng kiên nghị. Trong sổ tay, từng dòng chữ được gạch dưới:
“Chuẩn bị, sống sót. Tuyệt đối không đi lại vết xe đổ.”
….
Đêm hôm đó, Ngô Minh Kha trằn trọc mãi không ngủ được. Cậu nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà. Trong đầu lại hiện lên hình bóng của người bạn thân kia. Người mà cậu từng tin tưởng, từng dựa dẫm, từng nghĩ là chỗ dựa duy nhất giữa mạt thế.
Cậu nhớ rõ từng kỷ niệm: những ngày cả hai cùng nhau chia sẻ chút lương khô, cùng nhau trốn chạy tang thi, cùng nhau trò chuyện trong đêm dài. Nhưng đến cuối cùng, người đó lại mỉm cười, đưa tay đẩy cậu vào chỗ chết.
Trong lòng Minh Kha nhói đau, vừa bi thương vừa phẫn nộ. Nhưng đồng thời, cậu cũng dần nhận ra sự khác thường: ánh mắt lạnh lẽo kia chưa từng thuộc về người bạn mình biết.
Người ấy… đã không còn là bạn cậu từ rất lâu rồi. Một kẻ khác đã chiếm lấy thân thể ấy - Một kẻ xuyên sách.
Ngô Minh Kha nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu. Nước mắt lặng lẽ chảy ra nơi khóe mắt, nhưng khi mở mắt ra, chúng đã khô cạn, thay bằng ánh nhìn cứng cỏi.
Kiếp này, cậu sẽ không còn tin tưởng mù quáng nữa. Người kia có thể là thụ chính được tung hô trong sách, nhưng cậu không còn là pháo hôi bị vứt bỏ.
Lần này, cậu sẽ là người nắm giữ vận mệnh của chính mình.