Gương mặt của người đàn ông mặc đồ đỏ cứng đơ, nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy khối chóp tam giác màu bạc.
Bàn tay của hắn ta trông tan nát, một ngón tay út đã biến mất, giữa bàn tay còn có một vết thương máu thịt mơ hồ, nhìn rất nghiêm trọng, nhưng một sức mạnh thần kỳ khác đang không ngừng hồi phục cơ thể của hắn ta.
Nhưng sức mạnh đó vẫn có tác dụng phụ, trên vết thương của hắn ta đã mọc đầy lông mèo.
Cái khối chóp tam giác đó cao khoảng năm centimet, trông giống như một món trang sức tinh xảo tuyệt đẹp, bề mặt nhẵn bóng, chất liệu không rõ là do tự nhiên tạo thành hay là hợp kim nhân tạo, chỉ biết nó ánh lên vẻ sáng bóng như kim loại.
Nó nằm trong tay người đàn ông đó một lúc thì tự động dựng đứng, mũi nhọn sắc bén của nó đâm thẳng vào lòng bàn tay của hắn ta.
Vài giây sau, ba mặt của khối chóp tam giác đã hiện ra những hình ảnh khác nhau.
Trong một mặt của khối chóp, Hoàng Vô Ác thấy một con mèo méo mó bị vẽ ngoằn nghèo, hoặc có thể là một sinh vật trông giống như mèo, cơ thể của nó đơn giản, nhưng đôi mắt mèo lại trông rất rõ ràng, nó đang nhìn họ với đôi mắt tà ác và thèm khát.
Anh ta biết đây là đại diện linh cảm của người đàn ông áo đỏ, hình ảnh rõ ràng chứng minh cho việc linh cảm của hắn ta đang rất cao, linh cảm đại diện cho mức độ sức mạnh tà thần mà hắn ta có thể cảm nhận được. Sự xuất hiện của biểu tượng Thần Mèo, chứng minh sức mạnh đang ảnh hưởng hắn ta chủ yếu là đến từ Thần Mèo.
Một mặt khác là những đường vẽ hỗn loạn, hỗn loạn nhưng lại có một quy luật kỳ lạ, tựa như ngôn ngữ nhưng cũng như phù chú, điều này đại diện cho khả năng hiểu của hắn ta, biểu hiện mức độ tiếp nhận của hắn ta với sức mạnh này.
Hình ảnh cuối cùng đại diện cho lý trí của hắn ta, ở trên đã xuất hiện một thi thể tươi mới vừa bị mổ bụng, đây là một trạng thái không mấy tốt đẹp —— có nghĩa là hắn ta đã bắt đầu khao khát thi thể, Thần Mèo thường ăn thi thể.
Thường thì người được gia nhập vào bộ phận đặc biệt đều sẽ có linh cảm và năng lực thấu hiểu cao, nhưng lý trí lại là một tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá xem trạng thái tinh thần của hắn ta có tốt không.
Đái Lam Sơn lạnh nhạt, nói với hắn ta: “Lý trí của cậu đã giảm xuống mức an toàn, linh cảm và năng lực thấu hiểu lại đang lên cao, cậu muốn chết à?”
Người đàn ông mặc áo đỏ thì thầm như một con mèo: “Meo —— Tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ trước, vẫn chưa điều chỉnh lại được.”
Đái Lam Sơn không quan tâm hắn ta, dứt khoát nói: “Giam ba tháng.”
Chỉ vài giây sau, đã có hai người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc vào dẫn hắn ta đi.
Đái Lam Sơn nhìn Hoàng Vô Ác, Hoàng Vô Ác lập tức cúi đầu, giữ vẻ mặt bình thản, như đang tập trung vào chính mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
“Hãy đi tìm người đó, nếu là con người thì dẫn cậu ta đến gặp tôi.”
“Đã rõ!”
Hoàng Vô Ác nhận lệnh rồi ra ngoài, anh ta gặp Ngô Tư Vũ ngoài hành lang.
Ngô Tư Vũ vừa thấy anh ta liền phấn khích reo lên: “Kha Kha thật sự đã vẽ được dáng vẻ của người đó rồi! Giống y như thật luôn!”
Hoàng Vô Ác nhìn tờ giấy trong tay cô ấy, đúng là vẽ tốt thật, giống tận tám phần với người trong vùng đất ảo mộng, anh ta khen ngợi: “Vậy thì dễ rồi, gửi tấm hình này cho những bộ phận liên quan để họ giúp đỡ.”
“Đã rõ!”
…
Bây giờ Giang Từ vẫn không biết người anh đang muốn tìm cũng đang tìm anh, cả buổi chiều nay anh đã bám trên mạng, tìm kiếm những thông tin liên quan đến bộ phận đặc biệt.
Những thông tin liên quan rất ít, anh chỉ thấy một câu chuyện liên quan một tí ở một diễn đàn chuyện ma nặc danh.
Người đăng còn nhấn mạnh rằng đó không phải bịa mà là câu chuyện thật mà anh ta đã trải qua.
Kể rằng đó là ở một vùng nông thôn hẻo lánh, nhà nào cũng nuôi heo, mỗi nhà ít nhất nuôi hai con, lúc nhỏ nhà của người đăng rất nghèo, tuy người không ăn no nhưng cũng phải vỗ béo cho heo, heo là tài sản quan trọng nhất trong thôn họ.
Xem đến đây, Giang Từ còn thấy kỳ lạ, chẳng phải điều này rất bình thường sao? Ở vùng quê, heo đương nhiên là tài sản vô cùng quan trọng, nuôi lớn một con heo có thể bán được không ít tiền.
Nhưng sau đó người đăng lại nói rằng, họ nuôi heo không phải để bán lấy tiền cũng không phải để thịt, mà là mỗi tháng một lần, họ sẽ vứt cả một con heo vào trong một nơi bí ẩn nào đó trong núi để cầu bình an.Truyện được Team T he Calantha edit và được đ ăng tải mi ễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Nơi đó ở dưới một vách núi, chỉ cần vứt heo từ vách núi xuống là được. Lúc nhỏ, người đăng không hiểu chuyện mà lại lớn gan, tò mò rồi đi theo người vứt heo đến vách núi đó xem.
Anh ta tận mắt nhìn thấy những người đó vứt heo xuống, sau đó người vứt heo cứ như nhìn thấy quỷ vậy, họ chạy trốn như điên, anh ta chỉ đi chậm một chút thôi mà đã cảm thấy một nỗi sợ khủng hoảng khiến anh ta run rẩy bao bọc lấy mình.
Về phần phía sau, anh ta mô tả lại đủ loại âm thanh kỳ quái mà mình đã nghe thấy khi đó, tiếng nghiến răng ken két, tiếng loạt soạt khe khẽ, tiếng nhai nhóp nhép, tiếng heo gào thảm thiết, cùng những cái bóng kỳ dị, to lớn và biến dạng không rõ hình thù…
Dường như người đăng đã dùng hết những từ liên quan đến sự khủng hoảng và ghê tởm mà mình biết vào, logic kể chuyện rối loạn khiến Giang Từ nhăn mày.
Đến cuối câu chuyện, anh mới thấy được thứ mình muốn. ( app truyện TᎽT )
Người đăng kể vào năm anh ta mười hai tuổi, chuyện ở hang núi đột nhiên được giải quyết, lúc đó đã có vài người đến thôn của họ, họ có cả chứng nhận của nhà nước, nhưng những người đó lại rất kỳ lạ, cảm giác kỳ quái khó nói.
Người đăng đó nói rằng đến giờ anh ta còn nhớ thần thái của một người trong đó rất giống mèo nhà anh ta, điều đó đã để lại ám ảnh tâm lý rất nặng, đến bây giờ một người đàn ông trưởng thành như anh ta vẫn sợ mèo.
Dưới câu chuyện đấy có rất nhiều người cười nhạo rằng người đăng à, anh viết chuyện hay thật đấy, cũng có ý thức lắm, kết cục còn có cả sự xuất hiện của nhà nước, các yêu quái đã bị nhà nước thu phục hết rồi!
“Mèo?”
Những người khác xem xong thì không có cảm nhận gì, nhưng Giang Từ bỗng nhớ lại những người trở thành tín đồ của Thần Mèo trong mơ hôm qua.
Trùng hợp quá rồi, đều là mèo hết.
Tiếc là sau đó anh tìm kiếm tiếp nhưng trên mạng đã không còn tin tức liên quan nữa, Giang Từ chỉ có thể tạm thời gác sự nghi ngờ sang một bên, xem Trần Hi có thể tìm được nhiều thông tin hơn nữa không.
Khi mặt trời sắp lặn, nhiệt độ giảm xuống, dì Trần để một cái bàn gấp nhỏ ở ngoài tiệm, còn để thêm những cái ghế nhựa thấp, gọi anh sang để cùng hóng gió.
Giang Từ nhận lời, anh ra ngồi bên cạnh dì Trần, lột tỏi giúp bà.
Dì Trần vừa thủ thỉ, vừa kể chuyện nhà: “Con bé nhà dì hè này bảo không về, tính cùng mấy đứa bạn ở ký túc xá đi du lịch. Toàn mấy cô gái trẻ, nghĩ mà lo, dì sao mà yên lòng cho nổi?”
“Vâng ạ.”
“Dì bảo là để chúng ta dẫn nó đi cho, nhưng nó đâu chịu, nói gì mà không chơi nổi với chúng ta…”
Giang Từ cúi đầu lột tỏi, cứ một lúc lại đáp một câu, bầu không khí rất hòa hợp.
Nhưng chẳng bao lâu, một người đàn ông bỗng vọt ra từ trong hẻm, chạy về phía Giang Từ.
“Giang Từ! Giang Từ, tôi yêu em, em cho tôi một cơ hội được không?”
“Tôi làm việc ở công ty xxx, lương một vạn rưỡi tệ, tiền tiết kiệm là năm mươi vạn tệ, nhà ở khu XX tôi cũng đã mua đứt rồi. Tôi có thể đưa hết tiền cho em, nhà cũng sẵn sàng tặng không điều kiện! Vậy thì phải làm sao em mới tin tôi đây? Tôi có cần mổ tim ra cho em xem không? Hả? Em nhìn tôi đi, em nhìn tôi đi!”
Hắn ta ôm một bó hoa hồng lớn, quỳ gối rồi cầu xin một cách đáng thương trước mặt Giang Từ.
Giang Từ lạnh nhạt nhìn gương mặt nhễ nhại dầu mỡ, tràn đầy si mê của người đàn ông kia. Trong lòng anh chẳng có lấy một gợn sóng. Tay vẫn cầm củ tỏi, đầu óc thì đang tính toán xem bó hoa kia tốn bao nhiêu tiền.
Nhiều hoa hồng thế, lại gói cẩn thận, chắc ít nhiều cũng vài trăm tệ. Nghĩ đến giá gốc của từng bông, ánh mắt Giang Từ liếc qua bó hoa bỗng có chút... Xót của.
Còn không bằng đặt ở tiệm của mình.
Người đàn ông càng nói càng xúc động, không nhận được sự hồi đáp của Giang Từ, hắn ta vứt hoa sang một bên, lấy một con dao cắt trái cây từ trong người ra.
Dì Trần bất ngờ nhưng khi thấy dao, bà hét lên một tiếng rồi kéo Giang Từ bỏ chạy.
“Em nhìn tôi này, tôi có thể mổ tim ra cho em xem mà! Em nhìn tôi này!!!”
Vậy mà người đó không muốn tấn công Giang Từ, hắn ta chỉ muốn thu hút sự chú ý của Giang Từ bằng cách tổn thương bản thân.
Tiếng hét của người qua đường xung quanh vang lên không dứt. Khi người đàn ông đó muốn đâm dao vào lồng ngực của mình, Lâm Lâm bỗng xuất hiện phía sau lưng hắn ta, đá bay con dao trong tay hắn ta, một người qua đường nhanh nhạy đã vội vàng nhặt con dao lên rồi chạy ra xa.
Tôn Tư cũng chạy từ bên cạnh sang, hỏi Giang Từ: “Anh không sao chứ?”
Giang Từ lắc đầu, nói: “Không sao.”
Cách một thời gian thì sẽ có người kỳ lạ làm thế này với anh, anh đã quen rồi. Người đàn ông này còn khá biết lý lẽ, chí ít còn dựng hẳn một màn tỏ tình phía trước. Chứ ở đại học, còn có người xông đến trước mặt anh, biểu diễn cho anh xem điều gì gọi là tình yêu đẫm máu.
Lâm Lâm đã còng người đàn ông đó lại, người đó vẫn dùng ánh mắt khao khát nhìn Giang Từ, ánh mắt đói khát tựa như chó điên.
“Em hãy đợi tôi nhé, đợi tôi, đợi tôi ra ngoài, tôi yêu em! Không ai yêu em hơn tôi đâu!”
Lâm Lâm lúng túng kéo lấy người đàn ông kia, quay sang nói với Giang Từ: “Tôi đưa hắn ta đến đồn cảnh sát trước.”
“Ừm.”
Sau khi họ đi, những người xung quanh vẫn bàn luận ồn ào tại chỗ, ánh mắt nhìn Giang Từ của những người lớn tuổi thì trở nên kỳ quái, sợ hãi hẳn.
Tôn Tư không thể chịu nổi cảnh nam thần của mình bị ức hiếp như thế. Cô ấy lập tức rút ra một xấp tờ rơi tuyên truyền thật dày, rồi lớn tiếng hô hào: “Bà con ơi lại xem nào! Các bác, các cô, các chú, ông bà… Mau tới xem đi ạ! Tuyên truyền mới nhất về phòng chống lừa đảo và tà giáo đây! Mọi người phải nâng cao cảnh giác nha!”
“Cô này lấy thêm vài tờ đi, mang về chia cho làng xóm nữa chứ!”
“Bà ơi, bà không biết chữ ạ? Không sao cả! Mang về nhờ cháu bà đọc cho bà nghe!”
Nhờ sự đánh trống lảng của cô ấy, người lấy tờ tuyên truyền đã lần lượt tản đi hết.
Giang Từ cười, cảm ơn cô ấy, đôi môi hồng hào, đôi mắt thì tựa như vầng trăng.
“Cám ơn cô.”
Tôn Tư lập tức vịn ngực mình, nói: “Tấn công bằng nhan sắc! Trái tim tôi không chịu nổi đâu!”
Dì Trần cũng bình tĩnh trở lại, bà bị phản ứng của Tôn Tư chọc cười, cười híp mắt nói: “Tiểu Từ của chúng ta đẹp quá đúng không?”
“Đúng là đẹp quá đây, cả thành phố Vân ai cũng biết ông chủ Giang mở tiệm hoa ở đường Thường Hòe đẹp nhất mà.”
“Vậy sao? Tiểu Từ của chúng ta còn chưa có bạn gái mà.”
“Được rồi, được rồi.”
Nghe thấy dì Trần lại đang lo lắng cho đời sống tình cảm của mình, Giang Từ xen vào cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
“Cảnh sát Tôn, cô vào nghỉ một chút không?”
Tôn Tư từ chối, cô ấy vẫy thứ trong tay nói: “Thôi, tôi còn phải đi tuyên truyền nữa, đúng rồi, tôi đưa cho hai người hai tờ nè.”
Cô ấy tiện tay phát tờ tuyên truyền cho Giang Từ và dì Trần.
“Mọi người cũng xem cái này đi, nghe nói bây giờ nhiều tên lừa đảo lắm.”
Giang Từ lấy một tờ xem thử, phát hiện ngay đầu trang là hàng chữ to đùng đập vào mắt —— Không tin quỷ thần, không dùng mẹo dân gian, có bệnh thì đến bệnh viện, có việc thì tìm cảnh sát!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở nhỏ của Mao Quất: Tiểu Từ sẽ không bao giờ bị thương, cho dù là vì con người hay các vị thần, đương nhiên, bị thương trên giường chắc không tính đâu ha…?