Ở dưới có những khung viết về vài câu chuyện ngắn, như là người nhà nào đó bị bệnh mà không đi bệnh viện rồi mất trong nhà, hay là ai đó bỗng phát bệnh nhưng được đưa đi bệnh viện kịp lúc nên đã nhặt lại được một mạng, còn có người dùng mẹo vặt dân gian khiến một người bình thường trở thành một tên ngốc.

Giang Từ xem một lúc, chỉ thấy người viết những câu chuyện ngắn này rất có khiếu văn chương, giọng văn dí dỏm, tinh tế, đề tài thì đời thường, cảm xúc dẫn dắt rất khéo léo. Không đi viết tiểu thuyết thì đúng là uổng phí một tài năng.

Tôn Tư cũng than phiền trước mặt họ: “Ông chủ Giang, anh biết gì chưa, bây giờ chẳng biết từ đâu mà có một cách nói rằng, chỉ cần trước khi chết nhịn được một hơi thở không tắt thì sẽ thấy được một vị bác sĩ có cái miệng kì lạ. Bác sĩ đó sẽ trị khỏi bệnh của anh, thậm chí nếu may hơn, bác sĩ còn có thể đổi cho anh một cơ thể trẻ trung hơn.”

“Chồng của Lý Bình vốn suýt chết đấy, nhưng sau khi tim ngừng đập một phút, ông ta bỗng sống lại.”

“Sống lại từ cõi chết ư?” Giang Từ tròn mắt, ngạc nhiên hỏi.

“Cũng gần như thế. Dù sao thì bây giờ tình trạng sức khỏe của chồng bà ta vẫn rất tệ, nhưng đúng là vẫn còn giữ được hơi thở, chưa chết hẳn.”

Tôn Tư thở dài một hơi một cách sầu bi, sau đó lại nói tiếp: “Tôi thấy đó là kết quả khi được bác sĩ cấp cứu cho… Phù, anh không biết là sau khi chồng bà ta sống lại, nhiều người đã cùng bà ta đi tìm bác sĩ ‘Ngân’ gì đó, khiến chúng tôi phải tuyên truyền chống mê tín dị đoan bên ngoài mỗi ngày.”

Dì Trần ở bên cạnh nghe xong, cảm thám một câu: “Mấy con đáng thương thật đấy.”

Giang Từ hỏi tiếp: “Vậy bây giờ họ còn ở bệnh viện không?”

“Không, cưỡng chế xuất viện rồi. Ôi trời, tôi đi đây, vẫn còn một con đường chưa được tuyên truyền.”

Giang Từ vẫy tay với cô ấy, nói: “Cô làm việc đi.”

Sau khi Tôn Tư đi, anh lột hết vỏ tỏi còn lại giúp dì Trần. Chiều tối, khi người đến ăn cơm đông lên, Giang Từ cũng rút về tiệm của mình.

Đợi đến khi anh chăm chút xong mấy chậu hoa cỏ bên trong, anh thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Giữa lúc bận rộn, dì Trần vẫn không quên ghé qua dúi cho anh một túi bánh bao, dặn đem về cất đông, hôm nào lười nấu thì chỉ cần hâm nóng lên là ăn được ngay.

Trên đường về, anh còn rẽ qua chợ mua ít cà chua với rau xà lách, hôm nay anh định tự nấu bữa cơm cho mình.

Khi anh xách một túi thức ăn và về trễ hơn thường ngày một chút, anh lại gặp được Phan tiên sinh ở trước cửa.

Giang Từ thấy Phan tiên sinh trông bình thường nhưng cũng đẹp mã, bình thường nhưng quái dị, giống con người nhưng lại tựa như sinh vật tà ác, có một khí chất mâu thuẫn.

Nhưng cảm giác này chỉ lướt qua một chút, đến khi anh chớp mắt hay nghĩ đến chuyện khác, cảm giác kì lạ này sẽ biến mất, Phan tiên sinh sẽ trở thành một người đàn ông trung niên trông đẹp trai thôi.Truyện được Team T he  Calantha edit và được đ ăng tải mi ễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Hôm nay Phan tiên sinh cũng rất thân thiện, anh ta chỉ túi xách trong tay Giang Từ, hỏi: “Cậu chỉ ăn nhiêu đây thôi sao? Ăn thế này sẽ không đủ đâu đấy.”

“Cám ơn anh, tôi còn có một ít bánh bao nữa.”

“Không, thứ cậu cần là… Và…”

Giang Từ không nghe hiểu được hai thứ anh ta nói, anh còn tưởng anh ta đang nói tiếng nước ngoài nên hỏi lại: “Cái gì thế?”

“… Và… ”

Giang Từ vẫn không hiểu được : “...”

“Tôi không hiểu anh nói gì nhưng cám ơn anh đã quan tâm.”

Phan tiên sinh nhìn bụng của anh một lúc, không nói gì mà đi mất.

Khi Giang Từ nấu bữa tối, vì bây giờ anh không thích thịt nên món ăn toàn là món chay, trứng xào cà chua, rau xào dầu hào, cùng một đĩa kim chi nhỏ để khai vị.

Kim chi chua cay đậm đà, lúc muối anh đã cho khá nhiều ớt hiểm, thời điểm mở hũ vừa đúng, hương vị lúc này chính là khẩu vị mà anh thích nhất.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Từ xem email một lát, bên Trần Hi vẫn không có tin gì, anh tắm rửa trước rồi đi hóng gió ở ban công. Ai ngờ đâu vừa đứng một lát, anh đã thấy có một người đàn ông đứng ở tòa nhà đối diện, người đó lõa thể đứng trên ban công, cầm cơ quan sinh dục của mình nhìn về phía này.

Giang Từ đang muốn báo cảnh sát thì người phụ nữ sống ở lầu trên đã phát ra tiếng hét thất thanh, sau đó là tiếng mắng chửi bực tức của một người đàn ông.

Anh âm thầm cất điện thoại, xem tình hình này chắc không cần anh nữa rồi.

Đến buổi tối, khi anh chuẩn bị ngủ, cuối cùng Trần Hi cũng nhắn tin, nhưng đó không phải là tin về bộ phận đặc biệt mà anh muốn, cô ấy báo với anh rằng, dường như đang có người tìm anh, anh hãy cẩn thận.

[Thần Hi: Tiểu Từ, nhớ chú ý an toàn.]

[Từ: Tôi biết rồi, cám ơn cậu.]

Đêm đó, anh thiếp đi và nằm mơ một lần nữa.

Lần này địa điểm xuất hiện là bờ biển, anh lại biến thành sinh vật linh thể có dáng vẻ mờ ảo, trong trẻo như lần du hành vũ trụ trước kia.

Đưa mắt nhìn quanh, anh phát hiện nơi mình đang đứng là bên bờ biển, chứ không phải thị trấn nhỏ với mái nhà nhọn, lối đi lát đá cuội và đầy mèo như trước. Trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng, nếu là thị trấn cũ, anh vẫn còn cơ hội gặp lại bọn Hoàng Vô Ác, nhưng giờ xem ra điều đó không thể xảy ra nữa.

Tuy vậy, đã không gặp được thì anh cũng chẳng cưỡng cầu. Anh khéo léo trà trộn vào đoàn sinh vật bên bờ biển, những cá thể có hình dạng giống hệt như anh, thuộc cùng một chủng loài.

Những sinh vật linh thể trông như âm hồn này giao tiếp với nhau bằng những tiếng kêu dài, vùng đất ảo mộng không có hạn chế ngôn ngữ, nên Giang Từ có thể dễ dàng hiểu được bọn chúng đang nói gì.

“Hàng lần này, tơ của nhện lạnh chỉ bằng một phần ba so với trước.”

“Chúng không dễ chiều đâu, lần trước Ca Lý đã chọc tức chúng.”

“Số lượng của rượu nhựa cây trăng giống với bình thường, những con sâu to đó sẽ thích chúng.”

“Đương nhiên, tôi cũng rất thích.”

Giang Từ nhìn những hàng hóa chất đầy trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, nghe xong một lát mới nhận ra rằng thân phận của chủng loài này là thương nhân lữ hành.

Khi những sinh vật đó đã nói một lúc về chuyện hàng hóa, một bóng người màu trắng bỗng u sầu, nói:

“Hôm nay vẫn đi tuyến đường cố định đó sao? Dường như sự tồn tại vĩ đại đó đã tỉnh dậy rồi.”

“Ngài ấy tỉnh giấc rồi.”

“Nhưng ngài ấy rất lười biếng.”

“Ngài ấy là ai?” Giang Từ hỏi xen vào nhưng ẩn giấu trong những lời nói đó.

“Ngài ấy là Chúa Tể Của Linh Hồn Vạn Vật, Người Rơi Vào Cõi Chết vạn vật, Tiếng Chim Hót Cuối Cùng Trước Khi Chết, chính cái chết... Ngài ấy được tôn xưng là &%&*#· Lords.”

“Đúng rồi, cậu là ai? Sao tôi chưa từng thấy cậu?”

Đối diện với những gương mặt trắng bệch đang nhìn chằm chằm mình, Giang Từ bình tĩnh đáp: “Tôi là người mới đến.”

Lúc này, ngoài biển bỗng xuất hiện một con thuyền trắng to lớn, nó sắp cập bến, mang theo những đợt sóng lớn cuộn trào, khiến chiếc thuyền gỗ nhỏ của bọn họ chao đảo dữ dội giữa làn nước dậy sóng.

Bọn chúng lập tức không suy nghĩ về lai lịch của Giang Từ nữa, chúng ồ ạt lên thuyền, Giang Từ cũng chọn đại một chiếc để trà trộn vào, anh đã ra khơi cùng chúng.

Ban đầu chiếc thuyền nhỏ vẫn đi theo tuyến đường biển thường, nhưng khi đến tận cùng của biển, chúng không dừng ở cái bến màu đen trên mặt trăng mà thuận theo làn sóng đang dâng cao trượt vào trong bầu trời sao, con thuyền nhỏ lúc này đã lật ngược lại.

Bọn chúng bắt đầu ra khơi trong những vì sao.

Dọc đường, họ gặp phải một con sâu xấu xí đến mức gần bằng cả một hành tinh. Nó đã mua sạch rượu nhựa cây trăng mà họ mang theo. Hình dạng nó quá đỗi gớm ghiếc, đến mức Giang Từ cũng không nỡ nhìn kỹ, thứ nó dùng để trả tiền là một cái xúc tu lạ lùng, thò ra từ giữa hai mảnh giáp lưng.

Nó cuộn mấy khối tinh thể màu xám mờ đục lại, đưa cho họ. Từ những tinh thể đó, Giang Từ nghe thấy những tiếng thét đau đớn, tiếng gào than và những lời nguyền độc ác nhất. Chúng mang một cảm giác chẳng lành.

Nhưng tất cả những điều ấy đều chẳng liên quan gì đến anh. Anh thu mình lại ở một góc thuyền nhỏ.

Chẳng bao lâu, anh lại nhìn thấy hành tinh đen mà họ từng đi ngang qua lúc trước.

Giang Từ kinh ngạc nhận ra rằng nó dường như đã sống dậy. Không còn vẻ chết chóc như trước, toàn bộ bề mặt hành tinh giờ đây lấp lánh ánh sáng li ti, xung quanh còn quấn lấy những dải tinh vân rực rỡ sắc màu. Giờ đây, nó đẹp đến nao lòng.

Thế nhưng, khi anh còn đang mải nhìn, những linh thể trắng bên cạnh bỗng như thể nhìn thấy điều gì đó vô cùng khủng khiếp, đồng loạt thét lên kinh hoàng. Thân thể chúng bị kéo dài ra đến bốn, năm mét, ngũ quan vốn dĩ rõ ràng giờ biến thành những hốc sâu trống rỗng.

Chúng không ngừng phát ra những tiếng ngân dài cao vút, rồi trôi khỏi con thuyền gỗ, hòa tan vào những tinh vân bảy sắc ngoài kia.

Giang Từ sững lại một thoáng, rồi chăm chú nhìn kỹ hơn, lúc này anh mới nhận ra, cái gọi là tinh vân bảy sắc kia, thực ra chẳng phải gì khác ngoài một dòng lũ khổng lồ được tạo nên từ vô số linh hồn.

Những linh thể còn giữ được dáng vẻ bình thường cũng đang chịu sự va đập dữ dội. Cơ thể chúng không ngừng vặn vẹo, cố gắng chịu đựng để thoát khỏi vùng không gian kinh hoàng ấy. Nhưng Giang Từ không đi theo. Anh lặng lẽ tách ra, trôi về phía hành tinh ấy rồi rơi thẳng xuống.

Khi xuyên qua tinh vân rực rỡ sắc màu kia, anh còn đưa tay ra chạm thử — nhìn thì mơ hồ như sương khói, nhưng chạm vào lại dày đặc, dính nhớp như thể một loại chất lỏng đặc quánh, lạnh lẽo và nặng nề.

Hành tinh dần lớn lên trong tầm mắt, rồi cuối cùng, anh đáp xuống một con sông màu bạc chảy dài trên bề mặt nó. Thảo nào từ xa lại thấy hành tinh đen kia lấp lánh ánh bạc. Thì ra, toàn bộ mặt đất đều là những con sông bạc đan chéo nhau.

Dòng sông nông và rộng, nước trông như thủy ngân, nhưng khi anh đứng trong đó lại cảm thấy như đang ngâm mình trong suối nước nóng, ấm áp dịu dàng.

Không có sinh vật nào khác xung quanh. Nhìn ra xa, chỉ thấy một công trình trắng toát như tổ ong treo lơ lửng trên trời.

Giang Từ ước lượng khoảng cách giữa mình và tòa kiến trúc ấy, rồi nhanh chóng từ bỏ ý định, xa quá, trôi đến đó thì chắc mệt chết mất.

Dựa vào việc bản thân chẳng phải cơ thể thật, anh thản nhiên ngồi luôn xuống dòng sông, giả vờ như mình đang đi nghỉ dưỡng, ngâm suối nước nóng.

Không biết đã bao lâu trôi qua, có lẽ vì “suối nước nóng” này quá dễ chịu, mà đầu óc anh bắt đầu mơ màng. Dù bên tai vang lên tiếng chim vỗ cánh sột soạt, anh cũng không buồn mở mắt. Trong mơ, anh lại ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, những gì xảy ra trong giấc mơ ấy anh đã quên gần hết. Anh chỉ còn nhớ mang máng, mình từng thấy một hành tinh vô cùng xinh đẹp, huyền ảo như cổ tích, trên đó có những con sông ánh bạc như thủy ngân, còn mình thì ngâm mình trong đó như đang đi tắm suối nước nóng. Chỉ là hình như có loài chim to nào đó bay qua bay lại quá ồn.

Giang Từ chép miệng, cảm thấy trong miệng dường như vẫn còn vương chút vị ngọt, anh nghĩ: “Hình như là một giấc mơ đẹp.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Từ: “Tuy không nhớ đã xảy ra chuyện gì trong mơ nhưng chắc là một giấc mơ đẹp.”

Lords chưa hoàn toàn tỉnh hẳn: “Âm thầm dựa vào vợ, vui quá đi~”

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play