Trong căn phòng có rèm cửa sổ dày không một tia nắng len lỏi vào, ở giữa là một cái giường đôi lớn, bỗng nhiên, trong cái mền màu xám nhạt ấy, một cái tay tinh xảo đột nhiên đưa ra, cái tay đó tìm kiếm ở bên cạnh gối một lúc mới tìm thấy chiếc điện thoại đang vang lên mãi bên gối.

Đầu của Giang Từ vẫn còn bên trong mền, nhưng dựa theo thói quen của mình, ngón tay của anh lướt nhẹ trên màn hình là báo thức đã tắt.

Sau khi tắt điện thoại, cái tay trắng dài đó cũng chẳng rút về lại, mà cầm điện thoại rồi nằm im.

Vài phút sau, cái đầu cuối cùng cũng đưa ra khỏi mền, làn da trắng, gương mặt đỏ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, ánh nhìn mơ màng, trông như chưa tỉnh ngủ.

Ngơ ra một lúc, Giang Từ mới xoa mắt, tỉnh hẳn, anh cầm điện thoại lên xem, bây giờ đã là tám giờ rưỡi, mở khóa, anh thấy sáng nay Trần Hi đã gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình của anh.

Trần Hi là người bạn duy nhất của anh, cũng là một sinh viên nữ cùng lớp với anh thời đại học, hiện đang là một nhân viên quản lý ở thư viện.

Hầu như những bạn nam bạn nữ khác đều sẽ vì lòng tốt giữa bạn bè của anh mà yêu anh, tình yêu đó điên cuồng, không màng tất cả đến mức ngọc nát đá tan.

Nhưng cô ấy thì khác, lúc nhỏ, cô ấy mắc chứng tự kỷ, tuy về sau đã tốt hơn nhưng vẫn không giống người bình thường lắm, cô ấy có một thế giới quan đặc biệt cho chính mình, và khái niệm đối với cái xấu cũng khác với người bình thường, nên cô ấy vẫn có thể tiếp nhận được vẻ ngoài của Giang Từ.

Người khác thấy cô ấy rất kỳ lạ, nhưng cũng vì điều kỳ lạ này mà cô ấy mới có thể trở thành bạn với Giang Từ.

Vào lúc tám giờ, cũng là thời gian mà Giang Từ dậy vào thường ngày, Trần Hi đã nhắn cho anh.

[Thần Hi: Tiểu Từ, chào buổi sáng, bệnh bao tử của cậu đã ổn chưa?]

[Thần Hi: Khoảng thời gian này cậu lại nằm mơ rồi sao?]

Vào tám giờ mười phút, bên đó lại hỏi thêm một câu.

[Thần Hi: Tiểu Từ, cậu đã dậy chưa?]

Giang Từ nằm trên giường, hai tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn của cô ấy.

[Từ: Chào buổi sáng, bao tử của tôi vẫn không khỏe nhưng tôi đã mua thuốc rồi.]

[Thần Hi: Nếu trong ba ngày mà vẫn chưa khỏe hơn, Tiểu Từ bắt buộc phải đi bệnh viện đấy.]

[Từ: Tôi biết rồi.]

[Từ: Đúng rồi, hôm qua tôi lại nằm mơ nữa, ở vùng đất ảo mộng đó tôi đã gặp ba người, bọn họ nói mình là người Hoa Quốc, là thành viên của bộ phận đặc biệt, và gọi vùng đất ảo mộng là vùng đất ảo mộng, bọn họ vào đó để có được sức mạnh của thần linh… Tôi không chắc họ có phải con người thực sự tồn tại không, hay chỉ là nhân vật hư cấu trong mơ.]

[Thần Hi: Chuyện này có ảnh hưởng đến cậu không?]

[Từ: Có, nếu họ là người trong hiện thực, vậy chứng minh rằng thế giới trong mơ là một thế giới tồn tại thật sự, có thể vào bằng một cách đặc biệt.] Truyện được Team T he  Calantha edit và được đ ăng tải mi ễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.

[Thần Hi: Được, tôi sẽ điều tra giúp cậu, Tiểu Từ còn tin khác không?]

[Từ: Tôi biết tên của họ, Hoàng Vô Ác, Ngô Tư Vũ, Kỳ Kha Kha.]

[Thần Hi: Hãy đợi tin của tôi.]

Sau khi Giang Từ kết thúc cuộc trò chuyện với Thần Hi, anh tắt điện thoại, ngồi dậy rửa mặt rồi chuẩn bị mở tiệm hoa.

Khi ra ngoài, anh còn chú ý xem cửa nhà kế bên của Phan tiên sinh, vẫn yên tĩnh như mọi ngày.

Giang Từ nghĩ, nếu đặt một tiêu chuẩn cho một hàng xóm tốt, Phan tiên sinh chắc chắn sẽ đạt chuẩn.

Anh ta chưa từng phát ra âm thanh ồn ào, lịch sự, không vứt rác khắp nơi, nhưng lại rất ít giao lưu với người khác, trông rất bí ẩn, hoặc có thể nói là bí ẩn đến kỳ lạ.

Giang Từ cũng nghi ngờ thân phận của anh ta, nhưng trong một ngày ở vườn hoa của khu dân cư, anh đã nghe được về một Phan tiên sinh khác hoàn toàn từ miệng của người khác.

Những ông bà đấy nói anh ta đối đãi rất nhiệt tình với người khác, còn là một bậc thầy nổi danh khắp vùng về việc giáo dục trẻ em, kinh nghiệm nuôi con rất phong phú, nhà  ai sinh con là sẽ tìm anh ta tư vấn, anh ta luôn sẵn sàng để truyền tải kinh nghiệm, hơn nữa anh ta còn không thu tiền.

Nhớ về giọng nói gợi cảm trầm thấp hôm qua của Phan tiên sinh, Giang Từ thì thầm một câu, đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, sau đó xoay người rời đi.

Khi anh đến tiệm, đã là chín giờ rưỡi rồi.

Tiệm của dì Trần nhà bên cạnh đã mở cửa lâu rồi, vì họ không chỉ kinh doanh vào buổi trưa với tối, mà buổi sáng cũng bán những thực phẩm bột mì như cháo, bánh bao và màn thầu, bánh cuộn hấp. ( app truyện TᎽT )

Cuối con đường này là một trường tiểu học, nên kinh doanh buổi sáng khá ổn.

Thấy Giang Từ đến, dì Trần mới thở phào một hơi, bà nói với Giang Từ: “Nếu con còn không đến thì dì đã gọi điện thoại sang rồi đấy, con đã ăn sáng chưa?”

Giang Từ mở khóa cửa thủy tinh của tiệm, trả lời: “Con chưa ăn.”

“Thằng này đúng là, con đợi chút, dì để dành tiểu long bao với màn thầu cho con rồi đấy.”

Nói xong, dì Trần sang bên cạnh để lấy bữa sáng.

“Dì biết khẩu vị của con không tốt, nên đã đặc biệt để dành nhân cải chua cho con.”

Giang Từ cười với bà, nói: “Cám ơn dì Trần, mấy hôm trước con vừa mua hai thùng vải, chắc hôm nay sẽ đến, lát nữa con đem qua cho dì thử nhé.”

“Ôi trời ạ, con mua nhiều thế? Bây giờ vải đắt lắm đấy, tiền của con còn phải để dành để cưới vợ nữa mà, đừng lãng phí thế chứ…”

Giang Từ kiên nhẫn nghe hết những lời căn dặn của trưởng bối, sau khi dì Trần nói xong, anh mới bắt đầu ăn bữa sáng bà mang đến.

Bánh bao cải chua ăn rất vừa miệng, cuối cùng anh đã không còn cảm giác buồn nôn nữa, nhưng khi ăn một miếng bánh bao thịt, anh lại cảm thấy dạ dày mình bắt đầu khó chịu, đi kèm với cảm giác buồn nôn.

“Ghê thịt à?”

Giang Từ sờ bụng mình, anh thấy khá kì lạ, mới ngửi thấy mùi thôi, sao đã muốn nôn rồi? Không giống như bệnh bao tử lắm.

Suy nghĩ một lát, anh vẫn đặt lịch vào ngày mốt ở bệnh viện gần nhà mình, nếu lúc đó vẫn chưa thấy khá hơn, anh phải đi bệnh viện xem thử.

Còn về lời nói của Lý Bình, tuy anh hơi nghi ngờ, nhưng không đến mức đã bệnh rồi mà không đến bệnh viện.

Sau khi ăn xong, Giang Từ bắt đầu một ngày thư thả, khi không có khách, anh cũng lên mạng tìm kiếm tài liệu về bộ phận đặc biệt.

Gần đến giữa trưa, ở một nghĩa địa hoang sơ nào đó của vùng ngoại ô tỉnh A, Hoàng Vô Ác dẫn theo Ngô Tư Vũ, Kỳ Kha Kha rơi từ một cái cây bẹo hình bẹo dạng xuống, người đang đợi kế bên lập tức sang đỡ họ dậy, dẫn họ lên xe.

Có rất nhiều cách để vào vùng đất ảo mộng, một cách là nằm mơ, chỉ cần có linh cảm đủ cao, và có thể chấp nhận được tính hợp lý của giấc mơ, vậy người đó có thể vào vùng đất ảo mộng, người đó được gọi là người dệt mộng.

Còn có một cách đơn giản khác là thông qua kẽ nứt giữa hiện thực và giấc mơ, cách này có thể dẫn thêm người khác vào cùng.

Nghĩa địa này thực chất là hang ổ của một loài quái vật nào đó, có hình dáng rất giống con người, nhưng lại ghê tởm gấp vạn lần những xác chết đang phân hủy.

Xung quanh tổ của chúng thường xuất hiện những kẽ nứt dẫn vào vùng đất ảo mộng. Muốn tiến vào đó, trước tiên nhất định phải tìm cách đánh lạc hướng lũ quái vật này.

Bây giờ xe đã đón được người nên dứt khoát chở họ ra khỏi nghĩa địa.

Trên xe, ngoại trừ người lái xe và bọn Hoàng Vô Ác vừa rời khỏi, thì chỉ có một người đàn ông trung niên đeo kính, mặt anh ta vô cảm, trông như một người máy không có tình cảm.

“Đã thành công chưa?”

Hoàng Vô Ác rất kính trọng người đàn ông này, anh ta dựng thẳng lưng, đáp: “Đã thành công rồi, Kỳ Kha Kha đã thành đầy tớ cấp thấp của thần mèo.”

“Nhưng…”

Đái Lam Sơn: “Nhưng thế nào?”

“Chúng tôi đã gặp một người dệt mộng trong đó, cậu ta trông rất xinh đẹp nhưng cũng rất kỳ lạ, cậu ta đã là đầy tờ cấp cao của thần mèo rồi, nhưng cậu ta chẳng biết gì về thần mèo cả, và cậu ta có thể di chuyển tự do trong vùng đất ảo mộng.”

Họ thường sẽ phân mức độ có được sức mạnh của tà thần thành đầy tờ cấp thấp, đầy tớ trung cấp, đầy tờ cấp cao và người thân.

Đầy tớ cấp thấp của thần mèo sẽ có tai mèo và đuôi mèo, trung cấp là trên cánh tay và chân sẽ mọc lông mèo, móng tay sẽ trở thành móng nhọn của mèo, cấp cao thì sẽ giống như hình dáng của Giang Từ trong mơ, cánh tay và chân trở thành chân mèo, mà đa số người thân sẽ là một con quái vật có đầu người, thân hình kỳ dị như mèo.

Họ thường sẽ tránh mình trở thành cấp độ như người thân, vì người thân đã không tính là người nữa rồi.

Đó là một loại sinh vật khác không có lý trí.

“Có thông tin của cậu ta không?”

Hoàng Vô Ác hổ thẹn, nói: “Không có, tôi chưa kịp hỏi thì cậu ta đã biến mất khỏi vùng đất ảo mộng rồi.”

Lúc này, Kỳ Kha Kha giơ tay, hưng phấn nói: “Tôi nhớ rõ cậu ta trông thế nào, tôi có thể vẽ lại!”

Ngô Tư Vũ sờ đầu cậu: “Không ngờ thằng nhóc cậu khá vậy đấy.”

“He he.”

Bộ phận đặc biệt của tỉnh X trong một khu dân cư bình thường, họ đã mua cả khu dân cư, kết hợp cả nơi ở với phòng làm việc thành một.

Một số phòng là ký túc xá của nhân viên, một số phòng còn phong ấn một số sinh vật và vật phẩm liên quan đến tà thần.

Trong tầng cao nhất của một tòa nhà nào đó đã được cải tạo thành phòng hội nghị, bây giờ đang có nhiều người ngồi ở đó, họ mặc quần áo có màu sắc khác nhau, nhưng chủ yếu là màu đỏ, màu đen, và màu trắng.

Đái Lam Sơn ngồi ở đầu, Hoàng Vô Ác ngồi ở cuối báo cáo chi tiết lại cả quá trình gặp được Giang Từ.

Sau khi anh ta nói xong, những người khác lần lượt nói ra ý kiến của mình.

Người phụ nữ trung niên mặc quần áo màu trắng đã nói ra suy nghĩ của mình: “Tôi cho rằng thân phận của cậu ta có thể là hóa thân của tà thần, khi người dệt mộng vào vùng đất ảo mộng, thông thường sẽ có hiện tượng điên cuồng như ước mơ thành thật chứ không bình tĩnh như cậu ta.”

Hoàng Vô Ác giật mình, khả năng này khiến mồ hôi lạnh của anh ta rơi xuống ngay.

“Nhưng con mèo ở vùng đất ảo mộng rất thích cậu ta.”

“Cậu ta rất hiểu biết về con người.”

“Rất có khả năng cậu ta sống ở thế giới hiện thực, có thể là cậu ta có cơ thể con người, hoặc là người lai giữa người thân của tà thần với con người.”

“Tìm cậu ta.” Cuối cùng, một người đàn ông có đôi mắt mèo đỏ thẫm ra lệnh cho Hoàng Vô Ác.

Hắn ta mặc đồ màu đỏ, nơi lộ ra bên ngoài đã bắt đầu mọc lông mèo có màu sắc tối tăm.

Hoàng Vô Ác ngửi thấy mùi trên người hắn ta, cảm giác như đang hít phải thứ mùi phát ra từ một môi trường nuôi cấy đầy vi khuẩn, hoặc từ đống rác đã lên men suốt mấy tháng trời.

Anh ta khẽ ngây người trong thoáng chốc, trước mắt như hiện lên thân hình to lớn của thần mèo với cái đầu mèo và cái xác đang ngậm trong miệng. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, cúi đầu đáp: “Tôi sẽ lập tức đi kiểm tra, chắc chắn sẽ sớm có tin.”

Đái Lam Sơn cũng nhìn người đàn ông áo đỏ ấy, rồi lạnh lùng ném về phía hắn ta một khối chóp tam giác màu bạc, nghiêm giọng quát:

“Cầm lấy nó.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Quái vật ở nghĩa địa: Quỷ ăn xác

Thân phận của Phan tiên sinh đã rất rõ ràng rồi! Anh ta là hóa thân, về sau anh ta sẽ còn có một cuộc giao lưu về kinh nghiệm nuôi trẻ với Tiểu Từ (không phải).

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play