"Cậu có biết bác sĩ ‘Ngân’ không? Người đó có y thuật thần kỳ, có thể khiến người chết sống lại..."
Mười hai giờ trưa, Giang Từ vừa từ tiệm ăn kế bên mua một bát tàu hủ nóng, vừa bước ra khỏi cửa thì bị một người phụ nữ trung niên gầy gò thấp bé chặn lại.
Bà ta như từ hư không hiện ra, vừa xuất hiện đã túm chặt lấy cánh tay của anh, khiến bát tàu hủ trong tay Giang Từ lắc lư dữ dội, mấy giọt nước nóng hổi văng ra ngoài.
Anh vội vàng giữ lại bát, hấp tấp nói: "Cẩn thận!"
Thế nhưng người phụ nữ kia hoàn toàn không để ý. Bàn tay gầy guộc, nổi gân xanh của bà ta siết chặt lấy cánh tay Giang Từ, miệng thì liên tục lẩm bẩm những lời kỳ quái như "Bác sĩ ‘Ngân’... Người sắp chết... Sống lại... Tế lễ...", trông chẳng khác gì kẻ điên.
Giang Từ một tay còn đang cầm bát và chén nước đường, sợ làm bà ta bị thương nên không dám vùng mạnh. Cứ thế, hai người lâm vào thế giằng co cứng ngắc.
May mà dì Trần bán hàng ở quán ăn nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền chạy ra xem thử. Nhìn thấy Giang Từ bị người phụ nữ kia bám lấy, bà lập tức đưa tay kéo anh thoát ra.
Dì Trần rất nhanh nhẹn, vòng tay ôm lấy eo người phụ nữ kia, lôi bà ta ra khỏi Giang Từ, rồi lo lắng hỏi: "Tiểu Từ, con không sao chứ?"
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trên mặt Giang Từ đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, khiến gương mặt vốn đã xinh đẹp của anh càng thêm rực rỡ đến chói mắt. Một cậu trai từ tiệm bánh mì đối diện vừa bước ra, vừa nhìn thấy gương mặt ấy thì lập tức như bị hút hồn, chân mềm nhũn, đầu đâm thẳng vào gốc cây gần đó.
Anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng kiêu sa, trông có phần xa cách và khó gần. Thế nhưng lời nói thốt ra lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài, giọng điệu dịu dàng và bình thản: "Dì Trần, dì giữ bà ấy giúp con một lát, để con mang đồ vào trong trước đã."
"Ừ, con cứ đi đi, để dì bảo lão Chung gọi điện báo cảnh sát."
Lão Chung là chồng của dì Trần, hai người cùng nhau mở một quán nhỏ tên Tàu Hủ Trần Tập, ngay bên cạnh tiệm hoa của Giang Từ. Vì bố mẹ Giang Từ mất sớm, anh lại vừa đẹp trai vừa lễ phép nên dì Trần rất quý anh, hai nhà vẫn thường xuyên qua lại thân thiết.
Giang Từ khẽ đáp một tiếng “Vâng”, rồi quay người trở lại tiệm hoa của mình.
Chỉ một lát sau, anh đã quay lại.
Khi anh bước ra, người phụ nữ kỳ lạ lúc nãy đã yên lặng hẳn, chỉ ngơ ngác đứng yên một chỗ trong vòng tay dì Trần.
Mãi đến khi Giang Từ đến gần, đôi mắt trước đó vẫn nhìn thẳng vô hồn của bà ta mới bắt đầu chuyển động.
Bà ta quá thấp bé, muốn nhìn rõ mặt Giang Từ cũng phải cố gắng đảo mắt lên, dường như đã quên mất rằng mình có thể ngẩng đầu. Hai con ngươi đảo lên kịch liệt, trắng dã, trợn trừng, khiến bà ta trông lại càng thêm kỳ quái, chẳng khác nào một bệnh nhân tâm thần thực thụ.Truyện được Team T he Calantha edit và được đ ăng tải mi ễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Giang Từ nhìn thấy trong ánh mắt bà ta có một thứ cuồng nhiệt kỳ dị, xen lẫn cả niềm vui mừng mãnh liệt như thể anh chính là cứu tinh duy nhất có thể cứu mạng bà.
“Bà đừng đến đây nữa.”
“Tôi không biết bác sĩ ‘Ngân’ mà bà nói là ai cả.”
Giang Từ lạnh giọng nói, rồi mím môi nhìn chằm chằm vào bà ta.
Anh biết, bà ta nghe hiểu.
Người phụ nữ này cũng không phải mới đến lần đầu.
Từ cuối tháng trước, bà ta đã từng xuất hiện một lần, rồi sau đó thỉnh thoảng lại đến quấy rầy anh. Mỗi lần tới đều thao thao bất tuyệt kể về bác sĩ “Ngân” — nào là y thuật cao siêu có thể cứu sống người sắp chết, nào là có thể thay cho người chết một thân xác mới, trẻ trung và khỏe mạnh hơn.
Thời nay, giới trẻ hầu như chẳng còn ai tin vào mấy chuyện thần linh tín ngưỡng nữa nên lần đầu bà ta xuất hiện, Giang Từ nghĩ ngay đến chuyện lừa đảo.
Nhưng nhìn gương mặt hốc hác và những lời lẽ kỳ dị của bà ta khi ấy, anh lại cảm thấy có lẽ bà ta bị lôi kéo vào một tà giáo hoặc mạng lưới đa cấp nào đó.
Hồi đó anh đã báo cảnh sát. Cảnh sát tới đưa bà ta đi. Chỉ vài ngày sau, khi cảnh sát gọi điện lại để xác minh tình hình, họ nói với anh rằng người phụ nữ này tên là Lý Bình, năm nay 45 tuổi. Gia đình chỉ có bà ta và chồng, từng có một đứa con trai — nhưng cậu bé đã chết đuối năm mười tuổi.
Vào năm ngoái, chồng bà ta bị phát hiện mắc ung thư dạ dày. Ban đầu còn ổn, nhưng từ tháng trước, bệnh tình của ông ta đột ngột chuyển biến xấu. Hiện ông ta đang được điều trị tại bệnh viện Nhân Dân thành phố, có thể chẳng sống được bao lâu nữa.
Sau khi biết chuyện, Lý Bình có lẽ không thể chấp nhận được sự thật nên đã tự bịa ra một bác sĩ không hề tồn tại, nói rằng người đó có thể cứu được chồng bà ta. Từ đó, bà ta chẳng thèm chăm sóc chồng mình ở bệnh viện nữa, mà ngày ngày lang thang ngoài đường, tìm kiếm bác sĩ "Ngân" mà bà ta nói đến.
Cảnh sát cũng nói thêm, hiện tại tình trạng tinh thần của bà ta khá bình thường, suy nghĩ rõ ràng, biết mình đang làm gì, nhưng bà ta vẫn nhất quyết tin rằng có một bác sĩ thần kỳ tồn tại trên đời.
Việc bà ta tìm đến Giang Từ có lẽ chỉ là một sự tình cờ. Cảnh sát ở đồn có quen với anh, còn đùa vui rằng: “Chắc là do cậu đẹp trai quá, bà ấy nghĩ cậu không phải người phàm.”
Lần đầu tiên Giang Từ cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Nhưng sau lần đó, ba ngày sau, Lý Bình lại xuất hiện. Lần này, bà ta bị cảnh sát ép đi tham gia tư vấn tâm lý.
Đến hôm nay đã là lần thứ bảy bà ta đến tìm Giang Từ.
Vẫn những câu nói cũ, Giang Từ cũng lặp lại cho bà ta nghe bảy lần. Anh tưởng rằng bà ta sẽ giả vờ không nghe thấy như mọi lần, nhưng hôm nay lại khác. Nghe xong lời Giang Từ, bà ta thực sự im lặng, khép mắt lại, cũng không còn lên tiếng nữa.
Một lúc lâu sau, bà ta mới mở mắt ra. Đôi mắt trông đã bình thường hơn rất nhiều, nhưng miệng lại đổi sang một câu nói khác rồi bắt đầu lặp lại không ngừng.
"Đừng đi bệnh viện..."
"Giang Từ, đừng đi bệnh viện."
"Giang Từ..."
Dì Trần ôm bà ta, nghe thấy cái tên Giang Từ từ miệng bà ta, giật mình sợ hãi đến mức liên tục phun ra mấy tiếng "Phì phì phì!" rồi mắng: "Này này, nói bậy bạ gì vậy? Tiểu Từ làm sao mà đi bệnh viện được! Đừng có điên mà nguyền rủa Tiểu Từ, cảnh sát đã nói rồi, giờ bà tỉnh táo lắm mà."
Nhưng Lý Bình như thể chẳng nghe thấy gì, miệng vẫn lặp đi lặp lại câu nói đó.
Giang Từ nhìn bà ta vẫn còn khá bình tĩnh, anh liền bảo dì Trần buông bà ta ra.
Đôi mắt của Lý Bình vẫn cứ đảo lên trên, miệng bà ta vẫn lặp lại câu nói đó, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào Giang Từ, lần này lại là ánh mắt đầy mong đợi.
"Giang Từ, cậu không thể đi bệnh viện."
Giang Từ nghĩ một lúc, rồi đáp lại theo lời bà ta: "Tôi biết rồi."
Câu nói ấy như một lời chú, quả nhiên Lý Bình không còn nhìn anh nữa, lời nói trong miệng cũng ngừng lại. Bà ta quay người, từ từ bước đi.
Nhìn bóng dáng thấp bé của bà ta, Giang Từ bất giác nhớ đến bó hoa hồng đã vứt đi hôm qua, những đóa hoa chưa kịp bán, giờ đã gần héo úa đượm buồn.
Dì Trần nhìn theo bóng dáng bà ta, không khỏi thở dài: "Con nói xem, một người bình thường như vậy sao lại trở thành thế này?"
"Dì Trần, hôm nay cảm ơn dì nhiều."
Giang Từ cảm ơn dì Trần, dì Trần lập tức xua tay, tươi cười nói: "Không có gì đâu, đi ăn đi, dạo này con ăn không ngon miệng đúng không? Lần này dì làm tương ớt mới, vừa thơm vừa cay, rất ngon miệng, kích thích vị giác đấy, thử ngay đi!"
"Vâng."
Bây giờ là giờ ăn, quán tàu hủ của dì Trần rất nổi tiếng, đông khách lắm, lão Chung chỉ có một mình loay hoay không xuể, đã thúc giục mấy lần rồi.
"Đến đây, đến đây, đừng có giục nữa."
Dì Trần về quán của mình, Giang Từ cũng quay trở về.
Anh mở một tiệm hoa, là tiệm mà bố mẹ anh để lại. Công việc kinh doanh của tiệm hoa bình thường, nhưng vì không phải trả tiền thuê nhà nên doanh thu cũng đủ ổn định.
Trong tiệm hoa, hoa cắt sẵn không nhiều, bởi vì thành phố Vân chỉ là một thành phố nhỏ, dân cư thưa thớt, giới trẻ ít nên nhu cầu về hoa tươi không cao, do đó phần lớn các mặt hàng trong tiệm là cây cảnh, ngoài ra còn bán thêm hạt giống, đất trồng, chậu cây và các đồ vật liên quan đến làm vườn.
Tiệm không lớn, một bên bày những loại cây xanh phổ biến như dành dành, hoa hồng nguyệt quý, lan, trúc phú quý; bên còn lại là những chậu sen đá nhỏ xinh đáng yêu. Giang Từ chăm sóc rất tỉ mỉ, lá cây bóng mượt, trông rất khỏe mạnh và tươi tốt.
Trong cùng của cửa tiệm là một quầy thu ngân bằng kính, phía dưới quầy đặt những bó hoa khô đã được gói sẵn, phía trên trải khăn bàn màu vàng nhạt, đồ vật không nhiều, ngoài một lọ hoa thủy tinh tròn trĩnh cắm một bó hoa cúc vàng nhỏ xinh, còn lại chỉ là mấy đĩa rau và một bát cơm trắng.
Bên cạnh là một bát tàu hủ trắng nõn mềm mịn, nhìn cực kỳ hấp dẫn. Cạnh đó là một đĩa chấm hình móng mèo, bên trong là sốt ớt làm từ ớt xanh giã nhuyễn, trộn với tỏi băm và dầu mè, ăn kèm với tàu hủ thì đúng là hoàn hảo.
Ở giữa là một đĩa thịt ba chỉ xào cay, chính là món Giang Từ tự nấu. Khẩu vị của anh thiên về cay, trong món thịt xào có khá nhiều ớt, thịt được xào khô trông không hề ngấy dầu. Nhưng khi Giang Từ vừa bưng bát cơm lên, liếc nhìn đĩa thịt đó, sắc mặt vốn bình thường của anh lập tức tái nhợt, trong mắt cũng dâng lên nước mắt sinh lý.
"Ọe!"
Anh cảm thấy dạ dày như đảo lộn, có chút buồn nôn.
Anh lập tức cầm lấy ly nước mơ lạnh bên cạnh, nốc một ngụm lớn, lúc đó mới cảm thấy cái dạ dày như muốn lật tung lên kia từ từ bình ổn lại.
"Bệnh dạ dày sao?"
Giang Từ đặt đũa xuống, xoa xoa bụng, bây giờ anh hoàn toàn không còn cảm giác thèm ăn, dự định lát nữa sẽ sang tiệm thuốc đối diện mua chút thuốc đau dạ dày uống.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, người của đồn cảnh sát cũng đến. Người chưa tới mà tiếng đã vang lên trước, Giang Từ còn chưa nhìn thấy bóng dáng cảnh sát đâu thì đã nghe có người gọi:
"Anh Giang có ở đó không?"
Cửa kính được đẩy ra, hai cảnh sát trẻ mặc đồng phục bước vào, một nam một nữ. Khi nhìn thấy Giang Từ, sắc mặt cả hai người đều hơi đỏ, cũng không rõ là vì nóng hay vì lý do nào khác.
"Sao giờ lại tới đây?"
Giang Từ đứng dậy hỏi, giờ này vốn là giờ ăn trưa, anh còn tưởng họ sẽ đến muộn hơn một chút.
Lâm Lâm hơi cúi mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đa tình của người nam sinh trước mặt. Anh ấy ngốc nghếch gãi đầu một cái rồi lúng túng nói:
"Sợ anh gặp chuyện gì... Người đàn ông theo dõi anh mấy hôm trước vẫn chưa bắt được mà."
Giang Từ có mối quan hệ khá thân thiết với đồn cảnh sát, dù sao thì, là một người cứ ba hôm lại nhận được thư tỏ tình dính máu, thỉnh thoảng còn bị biến thái bám theo thì muốn không thân với cảnh sát cũng khó.
"Ngồi nghỉ một lát đi."
Giang Từ rót cho mỗi người một ly nước mơ lạnh, rồi nói: "Hôm nay có thể là hai người đến uổng công rồi, Lý Bình đã tự mình rời đi rồi."
Lâm Lâm uống cạn một hơi ly nước mơ, rồi nói: "Vậy thì tốt, có lẽ là bà ta đã nghĩ thông suốt rồi."
Nói xong, anh ấy lại quay sang nhìn Giang Từ với vẻ mặt như đang tranh công mà bổ sung thêm: "À đúng rồi, bọn tôi đã điều tra được bà ta biết đến bác sĩ ‘Ngân' từ đâu rồi đấy!"
Giang Từ lập tức hứng thú: "Điều tra ra rồi à? Chuyện gì thế?"
"Chuyện là như thế này, chồng của Lý Bình sau khi bị ung thư dạ dày di căn không lâu, bệnh viện đã đưa ra thông báo nguy kịch. Bà ta cảm thấy nếu bệnh viện không cứu được chồng mình thì phải tự tìm cách, thế là bắt đầu đi khắp nơi tìm các phương thuốc dân gian chữa ung thư. Sau đó không biết bằng cách nào, bà ta gặp được một người đồng hương.”
“Người đồng hương đó nói với bà ta rằng, ở quê của họ có một người bị ung thư mấy chục năm mà vẫn chưa chết, là vì đã từng tìm đến một vị bác sĩ nào đó. Rồi khuyên bà ta cũng nên đi tìm thử xem sao.”
“Thế là bà ta quay về quê để tìm người đó, nhưng không may, ngay khi vừa đến làng, người bị ung thư mấy chục năm đó đã qua đời rồi.”