Đợi đến khi bóng lưng của Phan tiên sinh hoàn toàn khuất hẳn, Giang Từ mới xách đồ mở cửa bước vào nhà. Bên trong là một căn hộ không lớn lắm, gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, phong cách trang trí rất tao nhã, sử dụng nhiều đồ nội thất bằng gỗ, cùng đủ loại cây xanh. Những loại cây trồng lâu ngày không bán được, anh đều mang về nhà nuôi dưỡng.
Ở các góc nhà và trên tủ đều dễ dàng thấy những cành lá xanh tươi, ngay cả trên bàn ăn cũng đặt một chậu cây dương xỉ mát mắt.
Anh đặt canh mà dì Trần đưa lên bàn, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng mới mang theo hơi nước đầy người ngồi xuống trước bàn ăn.
Mở hộp giữ nhiệt ra, canh bên trong vẫn còn âm ấm. Anh cũng lười nấu thêm món gì khác, liền lấy từ tủ lạnh một bịch bánh mì cắt lát, vừa ăn vừa húp canh sườn hầm khoai từ, kết thúc một bữa tối kiểu "Âu - Á kết hợp".
Sau khi ăn xong, anh tưới nước cho những chậu cây trong nhà cần được chăm sóc, dọn dẹp gọn gàng mọi thứ, rồi ngồi xuống mở tivi xem bản tin buổi tối.
Bản tin địa phương vẫn là những chuyện vụn vặt trong gia đình, hàng xóm, những việc lặt vặt không đáng kể. Nhưng đến gần cuối chương trình, bất ngờ có một bản tin đặc biệt được phát sóng: Chủ yếu là khuyên mọi người nếu bị bệnh thì đừng giấu bệnh sợ chữa, nhất định phải đến bệnh viện, đồng thời thông báo sắp triển khai các đợt kiểm tra tại vùng nông thôn, xử lý nghiêm tình trạng sử dụng phương thuốc dân gian không rõ nguồn gốc và hành nghề y không giấy phép.
Giang Từ tắt tivi, khẽ nói một câu: “Không ngờ hành động nhanh thật.”
Xem tivi xong thì cũng đã khá muộn, anh vào phòng ngủ, trước tiên đốt một que hương giúp ngủ ngon, sau đó lên giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không biết đã qua bao lâu, anh lại bị đánh thức bởi một tràng tiếng mèo kêu.
"Meo ~"
"Méo!"
"Meooooo!"
Lại mơ rồi sao?
Giang Từ bình tĩnh mở mắt. Là một người thường xuyên tỉnh táo trong giấc mơ, anh đã rất quen thuộc với trạng thái này.
Không biết bắt đầu từ khi nào, anh thường xuyên bước vào giấc mơ dưới nhiều thân phận khác nhau. Mỗi lần tỉnh dậy là ở một nơi hoàn toàn khác biệt, nhưng sau nhiều lần như vậy, anh dần nhận ra rằng những nơi đó trong mơ dường như lại được nối liền với nhau, thực chất là cùng nằm trên một vùng đại lục bằng phẳng.
Trên đại lục đó có rất nhiều chủng tộc kỳ lạ, thực vật thần kỳ, những thành phố nguy nga tráng lệ và con người, cùng với… Vị thần ngự trên đỉnh núi mà sinh vật nơi đó luôn cố tránh nhắc tới.
Trong một giấc mơ hồi tháng trước, thân phận của anh là một linh thể thuần khiết mờ ảo, theo một con thuyền gỗ lật ngửa tiến vào vũ trụ, một vũ trụ trong giấc mơ.
Trên hành trình ấy, anh đã thấy vô số hành tinh: Mặt trăng giống như một chiếc đĩa sáng phát quang, có hành tinh phủ đầy đá nhọn, có nơi mọc đầy dây leo rủ xuống, cũng có những hành tinh chi chít các tòa tháp cao vút… Cho đến khi anh nhìn thấy một hành tinh khổng lồ, đen thẫm, sâu thẳm, nơi ấy phát ra một lực hấp dẫn kỳ lạ khiến anh không thể cưỡng lại, và anh đã từ bỏ con thuyền, lặng lẽ trôi về phía nó.
Những chuyện xảy ra sau đó, anh không còn nhớ rõ. Chỉ cảm thấy bản thân như bị thứ gì đó bao phủ, lúc đó ý thức hỗn loạn rồi đến khi tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau.
Vậy thì hôm nay... Thân phận của mình sẽ là gì đây?
Giang Từ cúi đầu nhìn một lúc, phát hiện ra tay mình đã biến thành một bàn chân mèo, móng vuốt nhọn hoắt, dưới sự điều khiển của anh, móng vuốt có thể vươn ra rồi thu lại. Đệm thịt dưới bàn tay vẫn là màu hồng, nhìn xuống chân, anh cũng thấy đã biến thành bàn chân mèo.
Anh sờ vào cơ thể của mình, phát hiện cơ thể vẫn là hình dạng của con người, trên người vẫn mặc một chiếc áo choàng trắng kỳ lạ, nhưng tay chân đã thành bàn chân mèo, trên đầu có một đôi tai mèo, phía sau lưng cũng mọc ra một cái đuôi.Truyện được Team T he Calantha edit và được đ ăng tải mi ễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Nhìn quanh một vòng, anh nhận ra mình đang ở một nông trại, vì xung quanh là những cánh đồng đất được canh tác ngay ngắn, trong ruộng có cải bắp và cà rốt, và cơ thể anh có rất nhiều loại mèo khác nhau, từ mèo đen, mèo trắng, mèo ba màu, đủ các màu sắc khác nhau, mỗi con đều bóng loáng, khỏe mạnh linh hoạt.
Giang Từ đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, cảm thấy thân phận lần này của mình có lẽ là một con mèo, hoặc là một dị chủng giống mèo.
Những con mèo đối xử với anh rất thân thiện, thậm chí một con mèo nhỏ đen đáng yêu còn mang cho anh một con cá khô. ( truyện trên app t.y.t )
Giang Từ khom người xuống, không quá thành thạo dùng móng vuốt gãi cằm con mèo đen nhỏ, nó kêu chuỗi tiếng rừ rừ trầm thấp.
“Nhóc con đáng yêu, đưa anh rời khỏi đây được không?”
Con mèo nhỏ cọ cọ vào chân anh, rồi quay người đi, mỗi bước lại ngoảnh lại nhìn anh.
Giang Từ đi theo, ra khỏi nông trại, anh nhìn thấy một trấn nhỏ ở không xa.
Trấn nhỏ trông thực sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu, mái nhà nhọn là phong cách kiến trúc mà Giang Từ chưa từng thấy, chưa kể đến những ống khói cao vút mà anh cũng chưa từng gặp bao giờ.
Vào trong trấn nhỏ, Giang Từ mới phát hiện mặt đường đều được lát đầy sỏi cuội, người dân ở đây có đủ màu da, trang phục và các vật dụng cũng không giống như ở thời hiện đại.
Khi Giang Từ dẫn theo một đám mèo bước vào, dân thị trấn đều nhìn anh bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa tôn kính một cách khó hiểu.
Có lẽ vì đang trong mơ, nên dù là chuyện kỳ lạ đến đâu anh cũng có thể chấp nhận được. Hơn nữa, anh còn có một sự tự tin mơ hồ, tin chắc rằng những sinh vật ở nơi này không thể làm hại anh, vì vậy, tất cả những ánh mắt nhìn về phía mình, anh đều thản nhiên đáp lại.
Lũ mèo cũng rất chiều chuộng anh, dù anh thỉnh thoảng dừng lại để ngắm nhìn phong cảnh xa lạ, chúng cũng kiên nhẫn đứng chờ anh một cách yên tĩnh.
Khi anh men theo một con đường nhỏ lát sỏi hẹp dẫn vào cuối một con hẻm, anh nghe thấy một ngôn ngữ quen thuộc.
“Em đã nói là con mèo vàng hồi nãy cũng ổn mà, anh cứ khăng khăng chọn con mèo vằn, giờ thấy chưa?”
“Mèo vàng sau này thế nào cũng béo ú, còn mèo vằn nhìn là biết đánh nhau giỏi rồi!”
“Nhưng rõ ràng con mèo vằn đó không thích anh!”
“Kha Kha, mèo đen thì sao? Mèo đen mới là hiện thân của thần mèo đấy! Là loài đánh nhau giỏi nhất luôn!”
“Không! Em muốn mèo vằn!”
Hiện tại Giang Từ đang có chân mèo, đệm thịt mềm mại phía dưới khiến anh bước đi không phát ra chút âm thanh nào, cứ thế mà lặng lẽ tiến đến gần ba người. Mặc dù trong thế giới mộng ảo, các ngôn ngữ khác nhau có thể hiểu lẫn nhau, nhưng khi nghe thấy chất giọng quen thuộc, anh vẫn không khỏi có chút xúc động.
“Các người là người Hoa sao?”
Anh đã đứng đó nhìn một lúc rồi, vậy mà ba người, hai nam một nữ trước mặt vẫn cứ ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng dùng một túi hương để dụ dỗ con mèo vằn đang nằm dưới đất, hoàn toàn không phát hiện ra sự hiện diện của anh. Bất đắc dĩ, anh đành phải lên tiếng trước.
“Anh là ai?”
Ngô Tư Vũ khẽ rung đôi tai mèo màu xám, cảnh giác nhìn người đàn ông kỳ lạ có gương mặt rất đẹp trước mặt. Anh trông giống như cư dân của vùng đất ảo mộng, nhưng đồng thời cũng giống như một con người bình thường lạc vào nơi này qua giấc mơ.
“Người phàm lạc đường sao?”
Hoàng Vô Ác ngửi thấy mùi người rất rõ trên người Giang Từ, liền hỏi: “Anh là vô tình bước vào đây à?”
Đây là lần đầu tiên Giang Từ gặp những con người khác cũng đến từ thế giới thực tại trong giấc mơ này. Anh lùi lại hai bước rồi nói: “Tôi không có ác ý, chỉ là... Hơi ngạc nhiên một chút.”
Hoàng Vô Ác nhìn phần cơ thể đã biến thành mèo của anh, nói: “Lần đầu tiên vào à? Không có người dẫn dắt mà vẫn có thể nhận được sức mạnh của thần mèo, linh cảm của anh hẳn là rất cao.”
“Có thể lắm.”
Giang Từ cũng không rõ cái gọi là “linh cảm” mà anh ta nói là gì, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc anh nói tiếp: “Còn các người thì sao? Các người là ai? Lẽ nào ai cũng có thể vào được thế giới này sao?”
Ngô Tư Vũ lập tức kêu lên: “Làm gì có chuyện đó! Vùng đất ảo mộng siêu khó vào đấy biết không!”
Hoàng Vô Ác quay sang nói với Giang Từ: “Nghe giọng thì có vẻ chúng ta là đồng hương, hay là chuyển sang chỗ khác nói chuyện?”
Giang Từ gật đầu.
Cuối cùng, mấy người họ tìm được một quán nhỏ bán cá rồi ngồi xuống.
Một chiếc bàn tròn mang phong cách cổ điển, mấy cái ghế tròn, ông chủ tiệm có mái tóc đỏ và sống mũi cao mang lên cho họ một đĩa cá phi lê trắng nõn, một dĩa cá khô nhỏ và mấy ly đồ uống màu xanh có mùi tanh tanh của cá.
Đám mèo con thì chạy tới chạy lui trên người Giang Từ, thỉnh thoảng lại nhảy lên bàn tha cá khô đi, vừa chơi vừa xé cá chia nhau.
Hoàng Vô Ác là người mở lời trước: “Tôi tên là Hoàng Vô Ác, cô ấy là Ngô Tư Vũ, còn thằng nhóc này tên là Kỳ Kha Kha. Bọn tôi đều là người của Cục quản lý đặc biệt của Hoa Quốc, chuyên xử lý các vụ án liên quan đến tà thần. Lần này vào đây là để làm lễ nhập đội cho thành viên mới.”
“Tà thần?”
“Đúng vậy, nói đơn giản thì là một đám sinh vật kỳ quái có sức mạnh khủng khiếp mà con người không thể nào hiểu nổi. Bởi vì sức mạnh của tà thần con người không thể chống lại được, nên bọn tôi sẽ tìm kiếm những vị thần khác nhau trong vùng đất ảo mộng, trở thành tín đồ của họ để nhận được sự giúp đỡ.”
Giang Từ khẽ vẫy vẫy cái đuôi, hỏi: “Ví dụ như ‘thần mèo’ mà các người nhắc đến?”
“Đúng thế. Hôm nay bọn tôi vào đây là để người này trở thành người làm hạ cấp của thần mèo — nếu như cậu ta có thể nhận được sự ưu ái của một con mèo nơi đây.”
Cậu nhóc trông có vẻ chưa trưởng thành tên là Kỳ Kha Kha liền kêu to: “Dĩ nhiên là em có thể! Em sắp thành công rồi mà!”
Ngô Tư Vũ xoa đầu cậu: “Đổi con mèo khác cũng được, con mèo vằn đó không hợp với em đâu.”
Kết quả là lời của Ngô Tư Vũ vừa dứt, con mèo vằn trên bàn đã bị chiếc túi thơm đầy màu sắc trên người Kỳ Kha Kha thu hút, liền nhảy phốc lên người cậu.
Giang Từ cau mày lại, anh nhìn thấy cơ thể của Kỳ Kha Kha bắt đầu biến đổi liên tục trong vài phút tiếp theo.
Cơ thể của cậu trở nên cực kỳ mềm mại, đầu tiên là mọc ra một cái đầu mèo ở trước ngực, rồi sau lưng cũng mọc ra một cái chân mèo, trông cứ như có một con mèo đang vùng vẫy điên cuồng chui vào trong người cậu.
May mà quá trình biến đổi đó nhanh chóng ổn định lại, cuối cùng cơ thể của Kỳ Kha Kha biến thành hình dạng có tai mèo trên đầu và một cái đuôi mèo phía sau, nhìn màu lông thì đúng là con mèo vằn lúc nãy.
Gương mặt căng thẳng của Hoàng Vô Ác cuối cùng cũng dịu lại, anh ta thở phào một hơi rồi nói: “Thành công rồi.”
“Vậy nếu thất bại thì sẽ như thế nào?”
Ngô Tư Vũ dọa dẫm anh: “Sẽ nổ tung như một quả bóng bay, rồi biến thành thức ăn cho bọn nó.”
Giang Từ: “…”
“Ở thế giới thực thì cậu ta sẽ chết sao?”
“Dĩ nhiên.” Hoàng Vô Ác đáp.
Giang Từ lại hỏi: “Tỉ lệ tử vong thông thường là bao nhiêu…”
Anh còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng bên tai đã vang lên tiếng chuông báo thức ngoài đời thực, trước mắt tối sầm lại, anh lập tức tỉnh dậy.
Lúc đó Hoàng Vô Ác vốn đang định nhân cơ hội lôi kéo anh bằng những phúc lợi hậu hĩnh của bộ phận mình, ai ngờ còn chưa kịp nói ra, thì người trước mặt có thể tự mình trở thành người hầu thượng cấp của thần mèo mà không cần dẫn dắt đã biến mất ngay trước mắt anh ta, hoàn toàn không gặp trở ngại nào mà quay về thế giới thực.
“?”
Ngô Tư Vũ ngơ ngác một chút, rồi la lên: “Wtf, quên hỏi tên mất rồi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Thần mèo: Chỉ nữ thần mèo Bastet.
Mèo: Lấy từ Mèo của Ussa.
Vùng đất ảo mộng: Chỉ Huyễn Mộng Cảnh, lấy từ Mộng Tầm Bí Cảnh Cát Đặc Sư.
Phan tiên sinh không phải thuộc hạ~