"Chết rồi?" Giang Từ lặp lại câu nói cuối cùng của anh ấy, sau đó lại hỏi: "Nguyên nhân cái chết là gì? Ung thư à?"
Lần này là nữ cảnh sát Tôn Tư bên cạnh Lâm Lâm trả lời. Cô ấy liếc nhìn khuôn mặt của Giang Từ một cái, rồi nhanh chóng tránh ánh mắt đi. Mặc dù đã từng tiếp xúc với Giang Từ vài lần, nhưng dù bao nhiêu lần đi nữa thì cô ấy vẫn không thể miễn dịch được với vẻ đẹp này.
"Đúng vậy, là ung thư, ung thư thực quản."
"Vì chuyện này có dính líu đến tà giáo nên chúng tôi điều tra khá kỹ. Người đó tên là Triệu Chí Cường, sống ở một cái thôn hẻo lánh tên là Thùy Duyên, thuộc quyền quản lý của thành phố Vân. Năm nay bảy mươi lăm tuổi, hồ sơ khám bệnh đã lâu nên chúng tôi chưa tra ra được, nhưng mấy năm trước ông ta từng có một bản ghi chép kiểm tra sức khỏe chứng minh bị ung thư thực quản, lúc đó đã ở giai đoạn nặng rồi."
"Ngoài ra còn một điểm kỳ lạ nữa, đó là sau khi biết mình mắc ung thư thực quản, ông ta không hề đến bệnh viện điều trị mà trực tiếp trở về nhà. Cho đến ngày Lý Bình đến tìm ông ta thì ông ta đã chết rồi."
Giang Từ cảm thấy điều đó không bình thường. Dù anh không học y, nhưng dựa vào những kiến thức cơ bản thì anh cũng biết rằng một người mắc ung thư thực quản giai đoạn nặng nếu không dùng thuốc, không hóa trị thì không thể nào sống lâu được như vậy.
"Còn gì nữa không?"
Tôn Tư nói tiếp: "Chúng tôi đã hỏi thăm dân cư ở đó, họ đều nói không rõ là Triệu Chí Cường có thờ phụng thứ gì kỳ lạ hay không, chỉ biết ông ta luôn bệnh tật, ăn uống cũng chỉ uống cháo vì nuốt cơm không nổi. Mọi người trong thôn cũng tỏ ra ngạc nhiên vì ông ta có thể sống được lâu đến vậy."
"Ngoài ra, còn một chuyện nữa, nói là trùng hợp thì cũng không biết có phải là trùng hợp hay không. Họ nói vào đúng ngày Triệu Chí Cường qua đời, trong thôn bỗng nhiên xuất hiện một đám côn trùng nhỏ cỡ đầu ngón tay, không biết từ đâu bay đến. Và trong sân nhà ông ta cũng vang lên tiếng kêu của chim báo tang."
"Lúc Lý Bình đến tìm ông ta, vừa bước vào sân nhà Triệu Chí Cường thì đụng ngay phải một con chim báo tang cánh đen, mắt đỏ."
"Người dân trong thôn chứng kiến chuyện đó kể lại như thế này, Lý Bình đứng ngây ra nhìn con chim đó thật lâu, cuối cùng khẽ gật đầu, rồi lại quay sang nhìn thi thể của Triệu Chí Cường một lúc, sau đó xoay người rời đi, không nói một lời."
"Sau đó bà ta quay về thành phố Vân, trước tiên đến bệnh viện thăm chồng, rồi mới ra ngoài tìm anh. Chuyện sau đó thì anh đã biết rồi." Tôn Tư nói xong, cũng uống cạn chén nước mơ trong tay, lặng lẽ ngồi yên.
Giang Từ rơi vào trầm tư, vô thức dùng ngón tay khẽ bóp nhẹ nhụy hoa cúc mềm mại trước mặt.
Hai người ngồi đối diện anh đều tỏ vẻ nghiêm nghị, cả hai ánh mắt đều dán chặt vào tay anh, những ngón tay thon dài trắng trẻo đặt cạnh bông hoa tạo nên một vẻ đẹp đặc biệt khó diễn tả, khiến người ta không thể rời mắt.Truyện được Team T he Calantha edit và được đ ăng tải mi ễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Đến khi Giang Từ hoàn hồn lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hai người đối diện thì bất chợt bật cười. Lông mày cong cong, đôi mắt long lanh, bờ môi mang sắc hồng tự nhiên khẽ nhếch lên một cách hoàn hảo, trông quyến rũ vô cùng.
"Sao vậy? Hai người nghĩ bà ta bị trúng tà à? Hay là đã thấy thứ gì không nên thấy?"
Mỹ nhân vừa cười, khiến cả Lâm Lâm và Tôn Tư đều ngẩn người. Trái tim thiếu niên của Lâm Lâm bắt đầu đập loạn, còn Tôn Tư thì cố gắng ổn định nhịp tim đang bất ngờ tăng vọt của mình.
"Không phải là trúng tà... Nhưng mà... Haiz, khó nói lắm."
"Ông chủ Giang, dạo này nếu anh thấy thứ gì kỳ lạ, bất kể là gì, dù quái dị đến đâu thì nhất định đừng chạm vào, cũng đừng nhìn, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt."
Đầu óc Lâm Lâm như bị treo mạng một hồi, cuối cùng cũng chỉ ấp úng nói ra được vài câu mơ hồ khó hiểu.
"Tại sao?"
"Chuyện này đã được giao cho bộ phận khác tiếp quản rồi, chúng tôi cũng không rõ lắm. Dù sao thì biết càng ít càng tốt."
Giang Từ gật đầu, vốn dĩ anh cũng không phải loại người thích mạo hiểm hay tìm đường chết.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận."
Cảnh sát cũng bận, nói xong, Lâm Lâm và Tôn Tư đứng dậy chào tạm biệt anh rồi quay người rời đi.
Ra đến cửa, Tôn Tư lập tức thúc cùi chỏ vào Lâm Lâm một cái, vẻ mặt chán ghét nói: "Nhìn anh kìa, đúng là chẳng có tí bản lĩnh nào, đến nói chuyện cũng không dám."
"Thế cô dám nói à?"
"Tôi không dám."
"Thế sao cô còn chê tôi? Chính cô cũng chẳng khá hơn mà."
Giang Từ nhìn hai người đang làm những động tác đầy vẻ chán ghét với nhau, không khỏi mỉm cười, cảm thấy thật đáng yêu.
Lâm Lâm và Tôn Tư là cảnh sát mới đến thành phố Vân từ năm ngoái, còn rất trẻ, tràn đầy sức sống. Vì mới ra trường chưa lâu nên rất có trách nhiệm, đối với công việc của mình cũng rất nhiệt huyết.
Hôm nay không phải là cuối tuần, cũng không phải ngày lễ, buổi chiều tiệm hoa vẫn làm ăn bình thường, chỉ có vài học sinh tan học sớm đi qua mua mấy chậu cây xương rồng dễ thương.
Giang Từ trông tiệm hoa cũng chẳng có việc gì làm, tiện thể lên mạng tìm thông tin về chim báo tang. Kết quả là thông tin tràn ngập, có người nói đó là cú, có người lại bảo là chim cúc cu, nhưng hình như hình ảnh của chim cúc cu lại phù hợp với miêu tả của Tôn Tư hơn.
Lông đen và đôi mắt đỏ rực nhìn đâu cũng thấy điềm gở, tiếng kêu của nó cũng rất thê lương, không có gì lạ khi nó được gọi là chim báo tang.
“Đúng là có chim báo tang, nhưng mà… Thật sự là trùng hợp sao?”
Suy nghĩ mãi mà không có manh mối gì, Giang Từ ghi lại những từ khóa như chim báo tang, côn trùng màu đen, ung thư, bác sĩ "Ngân", và bệnh viện vào ghi chú, rồi bước ra ngoài.
Anh đi qua bên cạnh nói với dì Trần trước, nhờ dì giúp trông coi tiệm hoa, nói anh đi mua thuốc ở tiệm thuốc bên đối diện rồi sẽ quay lại ngay.
Dì Trần đồng ý ngay lập tức, bảo anh cứ đi, có người đến thì sẽ gọi điện cho anh.
Tiệm thuốc dù chỉ ở đối diện, nhưng vì ở đây không có vỉa hè, phải đi lên một đoạn, qua cầu vượt mới sang được bên kia.
Đây là khu phố cổ của thành phố Vân, những ngôi nhà đều có bóng dáng của thời gian, ngay cả cây xanh ven đường cũng đã lớn lên cao vút, tươi tốt, mang lại bóng râm mát mẻ.
Khoảng cách cũng không xa, vừa xuống cầu vượt đi vài bước là đến tiệm thuốc. Giang Từ nhìn vào qua cửa kính của tiệm thuốc, không thấy chủ tiệm đâu, chỉ có một cô gái nhỏ ngồi ở quầy chơi điện thoại.
"Chào cô, cho tôi một hộp Omeprazole."
Cô gái nhỏ giật mình vì giọng nói của Giang Từ, nhưng khi thấy là anh, cô liền cười tươi.
"À, là ông chủ Giang à? Bị đau dạ dày hả?"
"Đúng vậy."
Lộ Khê vừa lấy thuốc cho Giang Từ, vừa quan tâm nói: "Vẫn phải ăn uống đều đặn nhé ông chủ Giang, chỉ uống thuốc thì không đủ đâu."
Nói xong, cô lại bất chợt than thở với Giang Từ: "Dạo gần đây không hiểu sao thuốc giảm đau đột nhiên không nhập được hàng nữa."
"Thuốc giảm đau?"
Lộ Khê đặt thuốc dạ dày lên quầy, rồi trả lời: "Đúng vậy, như ibuprofen ấy, đại loại là tất cả các loại thuốc giảm đau giờ chúng tôi đều không có hàng."
"Nghĩ cái gì vậy, ông chủ Giang, 36 tệ."
"Không có gì đâu."
Giang Từ quét mã thanh toán, lấy thuốc rồi rời đi. Lộ Khê còn muốn giữ anh lại nói chuyện thêm, nhưng anh chỉ tay về phía tiệm hoa của mình ở đối diện, Lộ Khê bĩu môi, bất đắc dĩ để anh đi.
Trước khi quay lại tiệm hoa, anh đã thông báo với dì Trần rằng mình đã về, dì Trần cũng đáp lại một câu "biết rồi". Không lâu sau, dì mang một bát canh sườn củ mài đến.
"Tiểu Từ, canh này con uống đi, bệnh dạ dày ba phần chữa trị bảy phần phụ thuộc vào ăn uống. Cứ nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian, chắc chắn sẽ không sao."
Giang Từ vội vàng nhận lấy, nhìn bát canh đầy ắp, trong lòng cảm thấy xúc động. Kể từ khi bố mẹ anh qua đời, người duy nhất khiến anh cảm nhận được sự quan tâm của gia đình chính là dì Trần.
"Nhiều thế này sao, cảm ơn dì Trần."
"Con chốc nữa nhớ đóng cửa sớm nhé, buổi trưa hôm nay Tiểu Lâm còn nói với dì là tên đàn ông theo dõi con vẫn chưa bị bắt, tối nay không an toàn đâu."
"Con biết rồi, dì Trần."
Giang Từ lấy một bó hoa cẩm chướng bên cạnh đưa cho dì Trần, nói: "Cái này dì mang về để ở nhà cho đẹp."
Dì Trần liên tục lắc đầu: "Con lấy hoa này bán mà, đưa cho dì thì phí quá."
"Dì vui thì không phí đâu, huống chi con lấy hoa này sỉ, giá rẻ mà."
Nghe anh nói vậy, dì Trần quả nhiên không từ chối nữa, một bó hoa đẹp thế này đặt ở nhà cũng khiến dì vui vẻ.
Chờ đến khi mặt trời hoàn toàn lặn, Giang Từ nghe theo lời dì Trần, trực tiếp đóng cửa tiệm và định về nhà.
Trước đây, Giang Từ sống trong một khu chung cư cũ cách tiệm hoa của mình chỉ vài phút đi bộ. Tuy nhiên, khu chung cư đó không có bảo vệ và hệ thống camera cũng không đầy đủ. Sau khi suýt bị kẻ xấu lẻn vào nhà giữa đêm bằng cách bẻ khóa, Giang Từ quyết định chuyển nhà.
Anh chuyển đến một khu chung cư mới xây ở phía bên kia thành phố Vân, giá cả khá cao, nhưng điều kiện ở đây xứng đáng với mức giá đó. Bảo vệ ở cổng rất tận tâm, hầu như không có người lạ nào có thể đi theo anh vào.
Khi Giang Từ mang bình giữ nhiệt về nhà, bảo vệ còn nhiệt tình chào anh, thân hình vạm vỡ của anh ta mang lại cảm giác an toàn.
Giang Từ rất hài lòng với khu chung cư này, vì vậy dù giá cao, anh vẫn quyết định mua, thậm chí còn dùng một phần tài sản thừa kế từ bố mẹ.
Khi về đến nhà, đúng lúc gặp hàng xóm bên cạnh đi ra, đó là một người đàn ông trung niên rất đẹp trai, họ Phan.
Hai người chưa có nhiều giao tiếp với nhau, vì lý do về thể chất, Giang Từ không muốn tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông lạ nào. Anh chỉ biết họ của hàng xóm là vì lần trước khi nhân viên quản lý tòa nhà đến, họ có hỏi về Phan tiên sinh vì anh ta thường không có nhà.
Tuy nhiên, hôm nay khi Giang Từ mở cửa, Phan tiên sinh lại chủ động chào anh.
"Giang Từ, cậu...&a$p ục ục, chào cậu."
Giang Từ chỉ nghe được tên mình và lời chào, còn câu giữa thì anh không nghe rõ. Anh quay lại nhìn và phát hiện Phan tiên sinh vẫn đứng ngay sau lưng mình chưa rời đi. Anh lễ phép gật đầu và đáp lại một câu chào.
Nhưng sau đó, Phan tiên sinh lại không nói gì thêm, chỉ nhìn chăm chú vào bụng của Giang Từ.
Giang Từ nhìn Phan tiên sinh một cách kỳ lạ, nhận thấy ánh mắt của anh ta có chút không giống người bình thường, con ngươi có vẻ hơi vàng, khiến anh cảm thấy như anh ta không phải là người mà là một sinh vật tà ác nào đó. Anh rùng mình một cái, rồi hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Không có gì."
Giọng nói của Phan tiên sinh rất có ma lực, giống như giọng của người dẫn chương trình radio vào giữa đêm khuya, mang theo một sự quyến rũ kỳ lạ.
Giang Từ cảm thấy một cảm giác sợ hãi mơ hồ, da đầu anh tê dại, tay nắm chặt tay nắm cửa nhà mình. Tuy nhiên, may mắn là Phan tiên sinh nói xong thì quay người bước đi.
Nhìn bóng lưng của anh ta, Giang Từ trong phút chốc như thấy Phan tiên sinh đột ngột mọc ra một đôi tai nhọn và chiếc sừng giống như dê.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, dường như đó chỉ là một ảo giác. Bóng lưng của Phan tiên sinh lại trở về hình dáng cơ bắp vạm vỡ, thân hình hoàn hảo, như thể được tạc ra theo tỷ lệ vàng.
"Thật kỳ quái."
Tác giả có điều muốn nói:
Phan tiên sinh cũng không phải là công ~
Vậy Phan tiên sinh là ai?