Lý Lan đóng sầm cửa đi ra từ gian nhà Nam, mặt mày cau có giận dữ.
Tô Đường ôm nửa cái bánh quỳ hoa, ngồi ở cửa phòng ung dung cắn hạt dưa, đối diện với Lý Lan, cô mỉm cười dịu dàng: “Chị dâu rảnh rỗi thật, suốt ngày chạy hết phòng này đến phòng khác. Đợi mẹ về, em sẽ mách mẹ.”
“Mách gì chứ? Chị không làm việc là do mẹ đồng ý.” Lý Lan nhìn thấy Tô Đường là bốc hỏa.
Chẳng phải chỉ là xinh đẹp thôi sao? Lừa được thằng ba ngốc nghếch kia thì chớ, đằng này còn mê hoặc cả vợ thằng hai cũng đứng về phía cô.
“Là chị dâu mà lại đi chia rẽ tình cảm của các em dâu.”
“Chị, chị chia rẽ các em lúc nào?” Lý Lan chối bay chối biến.
“Vừa nãy.” Không biết Dư Miểu Miểu đã ra ngoài từ lúc nào, cô ấy dựa vào khung cửa ngáp, với bộ dạng lờ đờ như thiếu ngủ kinh niên: “Em ba, vừa nãy chị dâu đến phòng chị nói xấu em rất nhiều.”
Lý Lan: !!!
Có ai đâm sau lưng người khác như vậy không? Điên rồi sao!
Chị ta còn tốt bụng vá lại rèm cửa sổ cơ mà!
“Ôi, dâu mới vừa về nhà, bố mẹ chồng còn chưa nói gì, chị dâu đã không thể chứa chấp được em rồi. Cuộc sống này không thể nào sống nổi, em muốn ly hôn…” Tô Đường mếu máo, nhưng trên mặt lại chẳng có lấy một giọt nước mắt.
Lý Lan nhớ lại vừa nãy ở trong phòng Dư Miểu Miểu, cũng nghe thấy Dư Miểu Miểu nửa tỉnh nửa mê nói gì đó về chuyện ly hôn.
Bây giờ Tô Đường lại nhắc đến, chị ta lập tức cảnh giác.
Hai người này đang lừa tiền sính lễ của nhà họ Mục đấy à?
Nếu vì chuyện này mà ly hôn thật, chị ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Mục mất!
Không đợi Lý Lan nghĩ ra cách đối phó, hai cái đầu đã ló ra từ trên bức tường bên trái: “Vợ thằng ba, cháu sao thế?”
Đó chính là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Mục: Bà Cao và con gái thứ hai của bà ta, Cao Xuân Yến.
Nhà hai người sát vách, cùng chung một bức tường. Nhưng lúc xây nhà, ai cũng muốn bỏ ra ít công sức, ít vật liệu hơn. Vì chuyện nhà nào có thể xây ít đi nửa thước tường sân mà suýt nữa đã đánh nhau.
Chiều hôm nay, hai kẻ ham ăn biếng làm này cũng không đi làm, nghe thấy nhà họ Mục có chuyện hóng hớt, lập tức hăng hái hẳn lên.
“Không có gì, không có gì, ba chị em cháu đang đùa nhau thôi!” Lý Lan vội vàng nở nụ cười, sau đó còn ra hiệu bằng mắt với Tô Đường: “Đừng nói nữa!”
Tô Đường coi như không nhìn thấy, tiếp tục phát huy sở trường của sinh viên khoa biểu diễn chuyên nghiệp, khóc lóc như thật: “Chị dâu nói xấu em, đau lòng quá…”
Lý Lan chưa từng thấy ai giỏi giả vờ như vậy!
Nhưng cũng không làm gì được Tô Đường, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Chị xin lỗi! Được chưa?”
Sao Tô Đường có thể bỏ qua cho chị ta dễ dàng được?
Cái gọi là dằn mặt, chính là lúc người khác ra oai thì phải phản đòn một cách tàn nhẫn.
“Miệng lưỡi không xương, nói sao cũng được. Thật ra trong lòng, chẳng có chút chân thành nào.” Tô Đường nói.
“Vậy em muốn thế nào?”
“Trong lòng thấy đắng, miệng cũng thấy đắng theo, muốn ăn đường…”
Lý Lan bị cái đồ đáng ghét Tô Đường này chọc cho đau cả tim, định không thèm để ý đến cô nữa.
Bà Cao lại vô cùng thân thiết hỏi: “Vợ thằng ba, rốt cuộc nó làm gì cháu? Nói ra đi, thím làm chủ cho cháu!”
“Đúng vậy! Chúng tôi đều sẽ giúp cô.” Cao Xuân Yến hùa theo.
“Vậy thì cháu nói đây.” Tô Đường uống một ngụm nước hắng giọng, thật sự chuẩn bị nói.
Lý Lan vội bịt miệng cô lại: “Nửa miếng đường đỏ!”
“Được!”
Tô Đường thấy tốt thì nhận, cười với bà Cao: “Thím ơi, chị dâu của cháu muốn cho cháu nửa miếng đường đỏ, cháu không muốn, chị ấy đang giận đấy ạ!”
“Ờ…”
Bà Cao và Cao Xuân Yến nhìn nhau.
Đường đỏ quý như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới cho người khác. Chỉ có kẻ ngốc mới không cần.
Hóa ra là hai đứa ngốc, phí công trèo tường.
Lý Lan quay người vào nhà tìm đường đỏ, lại nghe thấy Dư Miểu Miểu cất lời: “Thím ơi, chị dâu nhà cháu hào phóng lắm, cũng muốn cho cháu nửa miếng đường đỏ đấy ạ!”
Lý Lan: …
Chị ta nghiến răng nghiến lợi tìm một miếng đường đỏ trong tủ, bẻ thành hai miếng mang ra, đưa cho Tô Đường và Dư Miểu Miểu.
“Cảm ơn chị dâu!”
“Chị dâu tốt quá.”
Lý Lan đã đau lòng đến mức không nói nên lời.
Vốn định chia rẽ mối quan hệ của họ, không ngờ lại bị họ liên thủ lừa một vố!
Đợi bà Cao và Cao Xuân Yến đi về, chị ta mới nói nhỏ: “Chuyện chị cho hai đứa đường đỏ đừng nói cho mẹ biết. Nếu không, liệu hồn đấy!”
“Biết rồi ạ.”
Tô Đường trả lời rất ngoan ngoãn.
Lý Lan lại cảm thấy huyết áp tăng vọt, lẩm bẩm chửi rủa rồi quay về phòng.
Dư Miểu Miểu đi qua sân đến trước mặt Tô Đường, đưa nửa miếng đường đỏ của mình cho cô: “Cậu ăn đi, tớ không thích.”
“Cảm ơn cậu!”
Nguyên chủ bị hạ đường huyết, trong truyện mấy lần làm việc đều ngất xỉu. Kết quả là Lý Lan đi rêu rao khắp thôn rằng cô giả bệnh lười biếng, phá hoại danh tiếng của cô.
Mà miếng đường đỏ này, vẫn là do nguyên chủ cống hiến.
Để gả cho Mục Cảnh Châu, nguyên chủ không chỉ bám riết Mục Cảnh Châu, mà còn lấy lòng Lý Lan. Tặng đường đỏ, tặng vải, chỉ để Lý Lan có thể nói vài câu tốt đẹp giúp cô.
Kết quả thì sao?
Lý Lan nhận đồ xong liền đi khắp nơi chê bai cô: “Ngày nào cũng chạy đến nhà tôi, con gái nhà ai lại sốt sắng đi lấy chồng như vậy chứ?”
“E là không còn trong sạch nữa rồi… nhà họ Mục chúng tôi không coi trọng loại người như vậy đâu…”
Có thể nói, danh tiếng của Tô Đường, quá nửa là do Lý Lan phá hoại.
Tô Đường bẻ miếng đường đỏ thành từng viên nhỏ, ngậm một viên trong miệng, phần còn lại dùng giấy gói thành hai gói. Gói lớn để trong phòng, gói nhỏ cất trong túi cho tiện ăn.
Tuy cô không làm việc, nhưng vẫn nên phòng bị trước một chút. Đừng để ngất xỉu một cái lại làm mặt bị rách, ảnh hưởng đến việc cô gây dựng sự nghiệp sau khi ly hôn.
“Tớ thấy cậu thiếu dinh dưỡng thì có, ngày mai tớ đưa cậu vào thành phố ăn thịt.” Dư Miểu Miểu nói.
Tô Đường trợn mắt: “Bạn ơi, giăng mồi nhiều quá là không còn thơm nữa đâu.”
“Thật mà. Tớ có tiền.” Dư Miểu Miểu móc 5 tệ từ trong túi quần ra: “Cậu xem này.”
“Oa! 5 đồng lận!” Mắt Tô Đường sáng rực.
“Nhìn cái vẻ không có tiền đồ của cậu kìa, cứ như trúng số độc đắc 500 đồng vậy.” Dư Miểu Miểu cười.
“Cậu lấy tiền ở đâu ra vậy?”
“Sáng nay Mục Cảnh Vân đưa cho.”
Tô Đường ghen tị: “Anh ấy cho cậu quản tài chính rồi à?”
“Tớ là thế thân, sao anh ấy có thể giao toàn bộ gia sản cho tớ được? Chỉ là cho 5 đồng tiền tiêu vặt thôi.” Dư Miểu Miểu nói.
“Cũng tốt hơn cái kẻ yêu đương mù quáng này. Haizz! Tên khốn Mục Cảnh Châu kia sắp ngủ với tớ thành bỏng ngô rồi, một đồng cũng không cho.” Tô Đường thấy lòng mình tắc nghẽn.
Dư Miểu Miểu vỗ vai cô, an ủi: “Của tớ cũng là của cậu.”
“Ừm ừm.”
Tô Đường cười nhưng trong lòng âm thầm thề: Tối nay tuyệt đối không cho Mục Cảnh Châu ngủ cùng!
Trên đời này, không có chuyện ngủ không với vợ!
Anh không thể vừa ngủ với cô, vừa dành dụm tiền cho người tình trong mộng được.
Có dành dụm thì cũng là dành dụm cho cô!
Lý Lan vá rèm cửa sổ không công, còn mất một miếng đường đỏ, tức tối trong phòng nửa ngày, định mở cửa sổ cho thoáng khí.
Vừa mở cửa sổ đã bị hai người đang ngồi cùng nhau cắn hạt dưa trò chuyện ở phía đối diện làm chói mắt, chị ta lập tức đóng mạnh cửa sổ.
Rầm! Bụi bặm trên khe cửa sổ bay lên mù mịt.
Tô Đường quá giỏi giả vờ giả vịt.
Trước kia đến nhà họ Mục, chị dâu này chị dâu nọ, gọi ngọt xớt. Lại tặng đường, tặng vải, rất biết điều.
Mới cưới xong đã lừa lại miếng đường đỏ đã tặng chị ta. Quả nhiên là nô lệ biến thành nữ hoàng! E rằng, còn muốn lấy lại cả mảnh vải đã tặng chị ta nữa.
Không được!
Lý Lan lấy mảnh vải giấu vào trong quần áo, lén lút ra ngoài.
Tô Đường liếc thấy một đoạn vải hoa mới tinh lộ ra dưới lớp áo cũ của chị ta, bèn ra hiệu bằng mắt với Dư Miểu Miểu.