Vải hoa cotton vừa thoáng khí lại bền, còn đẹp nữa. Ở thời đại này là mặt hàng khan hiếm.

Giá thị trường của một thước vải hoa khoảng 2 đồng 5 hào, may một bộ quần áo vải hoa cần sáu thước, tính ra là 15 đồng.

Còn phải có phiếu vải mới mua được!

Lý Lan không nỡ lấy vải may đồ mới cho mình mà bán cho thợ may duy nhất trong thôn là Vương Quế Anh.

Thứ nhất, chị ta không nỡ tiêu xài phung phí như vậy. Thứ hai, chị ta sợ may thành quần áo rồi Tô Đường cũng sẽ đòi. Thà đổi thành tiền, lén lút giấu đi thì ai mà biết được?

Vương Quế Anh biết Lý Lan sợ mẹ chồng, thậm thụt mang vải đi bán chắc chắn có khuất tất nên ra sức ép giá.

Sau N hiệp đại chiến, hai người chốt giá 10 đồng.

Lý Lan đút túi những 10 đồng, tâm trạng cực tốt. Chị ta bỏ ra 1 hào 2 xu mua sáu que kem mang ra đồng.

Bà Mục và mọi người làm việc nóng nực, hai vợ chồng cộng thêm bốn anh em vừa hay có kem que ăn giải nhiệt.

Dân làng làm việc cùng đều tỏ ra ghen tị.

"Con dâu cả hiếu thảo thật, còn mua kem que cho mọi người ăn."

"Không chỉ mua cho bố mẹ chồng và chồng, các em chồng cũng có phần. Đúng là người tốt mà!"

"..."

Lý Lan được khen mà lòng nở hoa: "Đâu có đâu có, đều là người một nhà cả mà."

Mục Cảnh Vân và Mục Cảnh Châu đều không lên tiếng.

Chị dâu cả có hiền thảo hay không, trong lòng họ tự biết. Hai năm nay cũng chỉ được ăn mỗi que kem này thôi.

"Thằng út, sau này tìm người phụ nữ hiền thảo như chị dâu cả của con ấy. Đừng tìm mấy đứa chỉ được cái mã." Bà Mục nói bóng nói gió.

Mục Cảnh Vinh vừa mút que kem sồn sột, trong lòng thầm nghĩ: Mình phải tìm người như chị dâu hai, nấu ăn ngon!

Mục Cảnh Nguyên xót tiền, lén hỏi Lý Lan: "Hôm nay em điên rồi à?"

"Em bán tấm vải hoa Tô Đường cho lúc trước rồi." Lý Lan giơ tay làm hình chữ thập.

Mục Cảnh Nguyên lập tức không còn xót tiền nữa.

Trong 10 đồng rút ra một hai hào thì có đáng là bao. Nhưng mà, sang năm con chào đời lại thêm một miệng ăn, vẫn nên tiết kiệm một chút.

"Sau này đừng mua nữa, cả nhà đều ăn của chúng ta thì không công bằng. Muốn ăn gì thì về phòng ăn vụng." Mục Cảnh Nguyên dặn dò.

Lý Lan gật đầu đồng ý.

"Ơ, mọi người đang ăn kem que à! Chị dâu mua ạ?" Tô Đường và Dư Miểu Miểu "thong thả đến muộn".

Một người bưng nồi sắt tráng men, một người ôm bát.

Hai cô con dâu mới xinh đẹp đoan trang, da dẻ trắng ngần, đi đường uyển chuyển thướt tha (do không quen đi bờ ruộng nên xiêu xiêu vẹo vẹo), trông vô cùng nổi bật.

Sự hiền thảo đứng trước nhan sắc, thực sự không đáng để so bì.

Đặc biệt là đám thanh niên chưa vợ trong thôn, ai nấy đều nhìn họ không chớp mắt.

Mục Cảnh Vân lập tức chạy lên bờ ruộng, tuyên bố chủ quyền: "Vợ ơi, sao em và em ba cũng đến đây?"

"Tụi em làm thạch, mang cho mọi người giải nhiệt." Dư Miểu Miểu đưa nồi sắt cho Mục Cảnh Vân.

Một nồi đầy ắp thạch pha nước đường đỏ, trong suốt lấp lánh. Giữa trời nóng nực nhìn thôi đã thèm.

Trong mắt Mục Cảnh Vân tràn đầy kinh ngạc và vui mừng: "Vợ ơi, em đảm đang quá."

"Tất nhiên rồi." Dư Miểu Miểu cũng cảm thấy mình rất giỏi, có thể tìm được hạt làm thạch trong thời đại vật chất cực kỳ thiếu thốn này.

Mục Cảnh Vân gọi người nhà đến ăn thạch. Mỗi người một bát, ăn xong vẫn còn để thêm.

Những người vừa khen Lý Lan hiền thảo lúc nãy lại ghen tị. Ai nấy đều bắt đầu tấm tắc khen Dư Miểu Miểu: "Ông Mục ơi, sao con dâu nhà ông đứa nào cũng hiểu chuyện thế nhỉ?"

"Vừa xinh đẹp lại vừa hiền thảo, nhà họ Mục các ông chắc là mồ mả tổ tiên bốc khói xanh rồi."

"..."

Trong lòng Lý Lan khó chịu muốn chết.

Chị ta thì hiền thảo, còn hai người kia là vừa xinh đẹp vừa hiền thảo.

Chị ta thua rồi...

Lúc ông Mục ra đồng còn tức giận vì hai cô con dâu không làm việc, giờ được khen thì cười tươi rói: "Con trai nhà họ Mục tôi có mắt nhìn người, biết chọn vợ."

"Gia phong tốt, đời đời nối tiếp." Bà Mục nói thêm.

Ngụ ý là: Do bà ta làm mẹ chồng dạy dỗ tốt.

Mọi người lại càng ngưỡng mộ hơn.

"Nếu biết chị dâu mua kem que thì đã để dành thạch mai ăn rồi." Tô Đường cười tủm tỉm, dáng vẻ vô hại.

Lý Lan vốn đã chột dạ, thấy bộ dạng này của cô thì sợ hãi, chuẩn bị chuồn.

"Chị dâu."

Quả nhiên, điểm danh muộn nhưng tuyệt đối không sót!

"Chị dâu, kem que của tụi em đâu ạ?" Tô Đường chìa bàn tay nhỏ trắng nõn ra.

Lý Lan chỉ muốn nhổ một bãi nước bọt vào tay cô!

Cả ngày chỉ biết ngửa tay xin đồ, không biết xấu hổ!

"Chị dâu không mua cho tụi em hả?" Dư Miểu Miểu cũng hỏi.

Cô ấy thuộc tuýp mỹ nữ lạnh lùng, nói chuyện không mềm mại như Tô Đường mà lạnh lùng "đóng băng" người khác.

Lý Lan đúng là không mua cho họ thật.

Họ đã hợp sức bắt nạt chị ta, còn muốn ăn kem que của chị ta sao?

Nhưng ngoài đồng có bao nhiêu người đang nhìn, chị ta cũng không tiện thừa nhận. Bèn nói: "Chị ra đồng trước, sợ kem que chảy mất. Đợi lúc về chị mua cho các em."

"Vậy lát nữa chúng ta cùng về." Ánh mắt Dư Miểu Miểu dời xuống, nhìn vào túi quần của Lý Lan.

Lý Lan căng thẳng, vô thức che túi lại.

Dư Miểu Miểu: Mục tiêu đã bị khóa...

Tô Đường nhận được tín hiệu của bạn thân, nở nụ cười ngọt ngào hỏi Mục Cảnh Châu: "Anh ba, có ngọt không?"

"Ngọt."

Mục Cảnh Châu nhìn cô mà lòng xao xuyến, tự dưng cũng không biết là nước ngọt hay người ngọt.

"Thạch và kem que, cái nào ngon hơn?"

"Thạch!"

Mục Cảnh Châu không hề do dự mà đưa ra lựa chọn.

Tô Đường rất hài lòng: "Anh ba, em và chị hai đã bàn rồi. Tuy tụi em không biết làm việc đồng áng nhưng có thể làm tốt công tác hậu cần. Sau này, ngày nào tụi em cũng nấu thạch cho mọi người giải nhiệt."

Mục Cảnh Châu độc thân hai mươi ba năm, nào đã được người con gái nào quan tâm như vậy?

Gương mặt tuấn tú vốn quen căng thẳng nay thoáng hiện lên vài nét cười nhàn nhạt: "Được."

"Đường đỏ để làm thạch hôm nay là do chị hai mua, anh hai đã cho chị ấy năm đồng." Đôi mắt long lanh của cô chớp chớp.

Mục Cảnh Châu bừng tỉnh: Cưới nhau hai ngày rồi mà anh còn chưa đưa tiền cho vợ!

Sờ túi quần, chỉ có hai hào, không nỡ đưa ra.

Thế là, anh nói: "Tiền của nhà chúng ta ở dưới gối, em dịch tấm ván gỗ ra là thấy."

Tô Đường mở to mắt, không dám tin Mục Cảnh Châu cứ thế giao hết gia tài cho cô!

Chắc chắn đó chỉ là nơi anh để tiền tiêu vặt thôi, tuyệt đối không thể là toàn bộ được.

Tim Tô Đường đập nhanh, cô nóng lòng muốn về nhà ngay để kiểm chứng suy nghĩ của mình!

"Con dâu nhà họ Mục, không làm việc thì về đi! Các cô vừa đến là mọi người chẳng ai muốn làm việc nữa."

Không biết ai đã than phiền, Mục Cảnh Châu quay đầu lại nhìn.

Đúng thật, tất cả đều nghỉ tay rồi! Cả đàn ông lẫn phụ nữ đều đang nhìn về phía họ.

Hơn nữa, có người còn đang nhìn vợ anh chằm chằm.

Trong lòng anh lập tức dâng lên cảm giác nguy cơ, dúi bát vào tay Tô Đường: "Về đi!"

"Vâng ạ!"

Tô Đường ôm bát, Dư Miểu Miểu xách ấm, Lý Lan tay không đi cuối cùng, lề mà lề mề.

Tô Đường và Dư Miểu Miểu đứng bên đường đợi một lúc mới thấy chị ta tới.

"Chị dâu, đi mua kem que thôi." Tô Đường gọi.

Lý Lan muốn đưa tiền cho họ tự đi mua, lại sợ họ thấy mình có bao nhiêu tiền nên đành đi cùng.

Không ngờ, Tô Đường lại lấy ngay que kem sữa đắt nhất!

Năm xu một que!

Lý Lan tiếc của: "Em ba, đổi vị gạo nếp đi, vị đó ngon."

"Không, em thích vị này." Tô Đường xé vỏ giấy, cắn một miếng thị phạm.

Dư Miểu Miểu thấy vậy liền nói: "Em cũng muốn kem sữa."

Lý Lan: ...

Đúng là tạo nghiệt mà, hai que kem đã hết một hào rồi!

"Chị dâu, trả tiền đi ạ!" Tô Đường vừa ăn vừa nói.

Lý Lan quay người đi, lén lút móc tiền.

Bỗng nhiên, khuỷu tay chị ta bị huých từ phía sau.

"Chị dâu cẩn thận!" Dư Miểu Miểu nhanh tay lẹ mắt níu lấy tay chị ta.

Xoảng... tiền trong túi quần gần như rơi vãi hết cả ra đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play