Mục Cảnh Châu xoay người ngủ ở mép giường, để lại một bóng lưng lạnh lùng cho Tô Đường.

Tô Đường: ???

Đúng là người đàn ông tính khí thất thường, thảo nào nguyên chủ simp đến cuối cùng lại chẳng có gì.

Anh ngủ, cô cũng ngủ.

Anh có giỏi thì tối nay cũng ngủ như vậy đi!

Mục Cảnh Châu đang nằm quay lưng: Cô ấy không dỗ mình sao?

Chẳng mấy chốc, sau lưng đã truyền đến hơi thở đều đều. Mục Cảnh Châu quay đầu lại, quả nhiên, Tô Đường đã ngủ rồi.

Trong lòng bực bội, không ngủ nữa!

Người cũng không ngủ được còn có bà Mục.

Vừa nghĩ đến hai cô con dâu mới nửa ngày đã phá hết dầu và thịt nửa tháng của cả nhà, bà ta lại đau lòng.

"Ngủ đi, ăn thì cũng ăn rồi. Con dâu hai nấu ăn thật sự rất ngon. Cả đời này tôi còn chưa được ăn món nào ngon như vậy." Ông Mục nói.

"Nhiều dầu nhiều thịt, sao mà không ngon được chứ? Chúng ta còn hai thằng con trai một đứa con gái chưa cưới gả, phải sống tiết kiệm chứ!" Bà Mục thở dài thườn thượt: "Thằng út nói học xong cấp ba còn muốn lên đại học, không biết phải tốn bao nhiêu tiền. Con dâu cả có thai rồi, cũng không thể đi làm kiếm công điểm..."

"Không phải vừa cưới thêm hai đứa sao? Đợi chúng nó về nhà mẹ đẻ xong thì cho cả hai ra đồng làm việc, còn nhiều hơn trước một người lao động đấy!" Ông Mục nói xong thì đi ngủ.

Bà Mục vẫn sầu não.

Bà ta luôn cảm thấy hai cô con dâu mới cưới này da dẻ mịn màng, trông không giống người biết làm việc.

Hơn nữa, chúng nó còn không sợ bà mẹ chồng này!

Không được, không thể đợi đến lúc về nhà mẹ đẻ được. Bà ta phải lấy lại uy phong của mẹ chồng. Phải cho chúng nó biết, cái nhà này ai là người có quyền quyết định!

Bà Mục lặng lẽ xuống giường đi ra ngoài, lại thấy Mục Cảnh Châu cũng đã dậy, bỗng thấy hài lòng.

"Thằng ba, vẫn là con biết tiết chế. Không như nhà thằng hai, ngày nào cũng giặt ga giường."

Mục Cảnh Châu: ...

Nhà anh cũng giặt ga giường suốt, chẳng qua anh có hai cái. Tối dùng xong thay ra ngay, lúc anh dậy sớm thì tiện tay giặt luôn, không để ai nhìn thấy.

"Thằng ba, lát nữa dẫn vợ con ra đồng làm quen một chút, bắt đầu kiếm công điểm." Bà Mục nói.

Mục Cảnh Châu ngỡ ngàng ngẩng đầu: "Mẹ, còn chưa về nhà mẹ đẻ mà!"

"Con nghĩ xem trưa nay ăn hết bao nhiêu gạo với thịt? Phải kiếm công điểm bù lại khoản thâm hụt đó chứ!" Bà Mục nghĩ đến là ruột gan lá lách đều đau.

"Chỉ ăn một bữa, cũng không đến nỗi thiếu chút đó." Mục Cảnh Châu lại cãi.

Bà Mục véo tay anh: "Có phải cưới vợ rồi quên mẹ không? Mẹ nói ra đồng là phải ra đồng!"

"Vâng, con sẽ nói với cô ấy."

Bà Mục giải quyết xong một đứa, trong lòng thoải mái hơn nhiều, lại ngồi xổm ngoài cửa phòng thằng hai đợi.

Kết quả vừa ngồi xuống liền nghe thấy âm thanh không nên nghe!

Bà Mục đỏ hết cả mặt, lúng túng bỏ đi.

Yêu tinh! Đúng là yêu tinh! Một ngày hai lần, chẳng phải sẽ rút cạn thằng hai sao?

Nhất định phải ra đồng!

Làm việc mệt rồi thì ngà đầu xuống là ngủ, sẽ không còn sức mà giày vò nữa.

...

Giờ nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua, mọi người lục tục dậy chuẩn bị đi làm.

Bà Mục đứng trong sân điểm danh, thiếu mất hai cô con dâu mới.

"Thằng ba, vợ con chuẩn bị xong chưa? Bảo nó nhanh lên."

Mục Cảnh Châu đang đi giày ở cửa phòng, Tô Đường ngồi bên mép giường đung đưa chân: "Anh ba, em thật sự phải ra đồng sao? Anh ba thấy em làm nổi không?"

Mục Cảnh Châu do dự.

Vợ vừa trắng trẻo mịn màng, mềm mại đến mức bấm ra nước, đúng là không giống người có thể làm việc đồng áng.

Nhưng ai cũng ra đồng, không thể nào nhà anh lại làm khác được.

Trừ khi...

Mục Cảnh Châu liếc mắt sang căn phòng đối diện.

Mục Cảnh Vân đã ra ngoài, tinh thần sảng khoái, mặt mày tươi tỉnh.

Nhưng lại không thấy Dư Miểu Miểu.

"Thằng hai, nhà thằng ba đang chuẩn bị rồi. Mau gọi vợ con cùng ra đồng đi." Bà Mục thừa thắng xông lên.

Nụ cười trên mặt Mục Cảnh Vân biến mất, khó xử nhìn vào trong phòng.

Vợ anh ấy mệt lử rồi, đang ngủ mà!

"Thằng hai!" Bà Mục cao giọng.

Một cô con dâu hiểu chuyện, nghe thấy tiếng này thì nên tự đi ra rồi!

Tiếc là Dư Miểu Miểu đang ngủ rất say, còn nhét bông gòn vào tai, hoàn toàn không nghe thấy.

"Mẹ, trước khi cưới con đã nói với vợ con rồi, cô ấy gả cho con không cần ra đồng làm việc." Mục Cảnh Vân nói.

"Cái gì cơ?" Mắt bà Mục trợn tròn như chuông đồng: "Con dâu nhà nào mà không làm việc chứ? Con nói linh tinh gì vậy? Mau gọi nó dậy đi làm."

"Mẹ, là con nói. Hơn nữa, con cũng có khả năng nuôi sống vợ mình." Mục Cảnh Vân không hề nhượng bộ trong chuyện này.

Đùa à, vợ mà bị phơi nắng đen đi, da dẻ thô ráp không còn xinh đẹp nữa, chẳng phải anh ấy lỗ to sao?

Đôi mắt Mục Cảnh Châu thoáng hiện sự vui vẻ: "Chị dâu không làm, vợ con cũng không làm."

Tô Đường vốn đang chuẩn bị ấm ức ra đồng lập tức vui mừng hớn hở, đột nhiên nếm được sự ấm áp khi được che chở!

"Hai anh em chúng mày muốn làm mẹ tức chết phải không?" Bà Mục không thể nào ngờ được, cửa ải đầu tiên để lập uy lại thất bại dưới tay con trai mình, tức đến run cả người.

Lý Lan ngồi trong phòng nghe thấy, tức xì khói, vịn vào khung cửa gỗ cũ kỹ nói mát: "Chú hai, chú ba, chị gả vào đây là bắt đầu làm việc ngay, mãi đến khi có thai mới được nghỉ. Hai đứa nó dựa vào cái gì mà không làm?"

"Có lẽ là anh cả không nuôi nổi chị." Mục Cảnh Châu không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng có thể làm người ta tức chết.

Mục Cảnh Nguyên trừng mắt nhìn anh: "Em ba, em nói cái gì vậy?"

"Mọi người muốn thấy con ly hôn thì cứ ép đi! Cô ấy chạy rồi, nhà mình phải bỏ tiền ra cho con cưới vợ mới." Lời này của Mục Cảnh Vân đúng là hơi trơ trẽn, nhưng lại có tác dụng!

Tô Đường ngồi trong phòng nghe mà khoan khoái, không nhịn được cảm thán: Thảo nào Miểu Miểu lại vui vẻ giặt ga giường như vậy!

"Đi thôi đi thôi, không đi làm là muộn đấy." Mục Cảnh Châu vác cuốc lên vai, đi trước.

Từ đầu đến cuối không hề gọi Tô Đường ra khỏi phòng một bước!

Bà Mục tức không chịu nổi, đành phải nói với Lý Lan: "Con dâu cả, tối con giám sát hai đứa nó nấu cơm. Không được cắt thịt muối, không được cho nhiều dầu!"

"Vâng ạ."

Lý Lan vẫy vẫy tay, mặt đầy vẻ đắc ý.

Chị ta cũng chuẩn bị ra oai chị dâu trưởng một phen.

Vừa đóng cổng, chị ta lập tức đi vào phòng Tô Đường: "Em ba dậy rồi à? Lời mẹ nói lúc nãy em nghe thấy rồi chứ? Không được cắt thịt muối, không được cho nhiều dầu."

"Đó là chuyện của chị hai. Em chỉ phụ trách nhóm lửa. Chị dâu mà thấy xót củi thì em cũng có thể không nhóm." Tô Đường nằm ườn ra giường, chuẩn bị ngủ tiếp.

Tối qua thật sự mệt muốn chết...

"Không nhóm lửa thì sao nấu cơm được?"

"Vậy chị dâu muốn em tiết kiệm cái gì?"

Trán Lý Lan giật giật, sa sầm mặt: "Em ba, trước đây em không như vậy. Hồi đó rất siêng năng, mỗi lần đến nhà họ Mục đều thích nói chuyện với chị, còn mang kẹo cho chị..."

"Ồ, trước khi cưới là nô lệ, sau khi cưới em thành nữ hoàng rồi." Tô Đường nhún vai.

Những hành vi lấy lòng đó là do nguyên chủ làm, không liên quan đến cô.

Bây giờ, cô chỉ cần dỗ dành Mục Cảnh Châu là đủ. Những người khác, đừng hòng ké được chút nào!

Lý Lan chỉ biết phụ nữ sau khi kết hôn phải càng chăm chỉ gấp bội, chứ chưa từng nghe nhà nào con gái lấy chồng rồi lại chẳng làm gì cả. Chị ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tô Đường, Tô Đường cũng mỉm cười nhìn lại chị ta.

Một lúc lâu sau, Lý Lan chịu thua.

Thôi, đi tìm nhà chú hai vậy.

Dư Miểu Miểu vẫn đang ngủ, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, tấm rèm cửa rách tung bay theo gió. Lý Lan cũng không làm phiền cô ấy ngủ, tìm ra kim chỉ, đứng dưới cửa sổ vá rèm giúp.

Lúc Dư Miểu Miểu tỉnh dậy, còn tưởng Tô Đường lại chạy vào phòng mình. Mí mắt khép hờ lẩm bẩm: "Đừng nhắc đến ly hôn, đã nói là không ly hôn được đâu."

"Em hai, em đang nói gì vậy?" Lý Lan giật mình.

"Chị dâu?"

Dư Miểu Miểu mở mắt, ôm chăn ngồi dậy.

Trên vai và xương quai xanh đều là hickey, khiến một người từng trải như Lý Lan cũng phải đỏ mặt: "Em hai, sao em ngủ không mặc quần áo? Mau, mau mặc vào đi."

"Chị dâu vào phòng em làm gì?" Dư Miểu Miểu hỏi.

"Chị... thấy rèm cửa của em rách, vá lại cho em." Lý Lan khoe thành quả của mình.

Tấm rèm này là tối qua lúc cùng Mục Cảnh Vân dựa vào cửa sổ kéo đẩy nhau vô tình làm rách, Dư Miểu Miểu không vá nó có hai lý do: Thứ nhất, cô ấy không biết may vá. Thứ hai, một miếng vải cũ nát như vậy vá làm gì?

"Cảm ơn chị dâu." Dư Miểu Miểu thờ ơ nói.

Lý Lan có cảm giác như mặt nóng áp vào mông lạnh, ngượng ngùng nói: "Chị nghe chú hai nói rồi, trước khi cưới hai đứa đã thỏa thuận không ra đồng kiếm công điểm, chú ấy nuôi nổi em."

"Vâng." Dư Miểu Miểu gật đầu.

"Vậy mà nhà thằng ba, lại cũng học theo em. Giờ này vẫn còn ngủ trong phòng, nhất định không đi làm. Mẹ chúng ta giận rồi đó..."

"Em nói xem, một đứa dùng thủ đoạn để được gả vào như nó, có mặt mũi nào mà không đi làm chứ? Nếu không phải nó dùng chiêu trò, chú ba mới không cưới nó!"

"Nó còn dám so sánh với em? Nó có xứng không? Em là người mà chú hai để ý, dùng sính lễ hậu hĩnh cưới về. Nó thì là cái thá gì?"

"..."

Lý Lan không ngừng nói xấu Tô Đường, Dư Miểu Miểu cũng không ngắt lời.

Nhưng cũng không hùa theo.

Lý Lan nói một lúc lâu không thấy ai đáp lại, cũng thấy vô vị, bèn dừng lại hỏi: "Em hai, em nói xem, có đúng không?"

"Không biết." Dư Miểu Miểu ngáp một cái: "Em mới gả vào đây, không rõ chị là người thế nào. Nhưng em biết một chuyện."

Lý Lan tưởng mình sắp được đồng tình, vui vẻ ngồi xuống mép giường hỏi: "Chuyện gì?"

"Người nói xấu sau lưng người khác không phải là người tốt."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play