“Ê cậu, ly hôn không?”
“Hôm nay ai không ly hôn là chó con!”
“…”
Sáng sớm tinh mơ, Tô Đường nén cơn đau mỏi lưng chạy vào phòng Dư Miểu Miểu.
Dư Miểu Miểu đang vò ga giường, gương mặt lạnh tanh vô cảm: “Tớ là thế thân, trước khi người tình trong mộng quay về thì không ly hôn được đâu.”
Tô Đường tụt hết cả mood.
Còn tận hai năm nữa ánh trăng sáng mới về!
“Dài đằng đẵng…” Tô Đường tuyệt vọng, uể oải dựa vào người Dư Miểu Miểu: “Này, tớ vì cậu nên mới tạm thời không ly hôn đấy, hôm nay cậu phải làm đồ ăn ngon cho tớ. Cái tên Mục Cảnh Châu kia hành tớ rã rời hết cả người.”
“Làm bánh đường nướng cho cậu nhé?” Dư Miểu Miểu phơi ga giường lên rồi nói.
Tô Đường lập tức phấn chấn hẳn lên: “Băm thêm chút tóp mỡ trộn vào nữa, thơm lắm luôn…”
“Nghe cậu hết, đi nhóm lửa đi.”
“Đi thôi!”
Tô Đường và Dư Miểu Miểu vốn là đôi bạn thân ở Học viện Điện ảnh, đang chuẩn bị cùng nhau thực hiện hoài bão lớn sau khi tốt nghiệp. Nào ngờ trong lúc nghiên cứu kịch bản mới nhận, cả hai lại cùng xuyên vào trong kịch bản, trở thành chị em dâu của những năm đầu thập niên 80.
Một kẻ yêu đơn phương, một người thế thân.
Trong kịch bản gốc, Tô Đường yêu Mục Cảnh Châu - cậu ba nhà họ Mục sâu đậm.
Để theo đuổi được Mục Cảnh Châu, ngày nào cô cũng chạy sang nhà họ Mục. Hôm nay thì tặng chút hoa quả rau dại, ngày mai thì giúp làm việc nhà… đủ cách lấy lòng, đủ kiểu thể hiện. Cách đây không lâu còn giả vờ bị côn đồ trêu ghẹo, rồi nhân lúc Mục Cảnh Châu anh hùng cứu mỹ nhân mà cố tình xé rách quần áo.
Mục Cảnh Châu không thể không cưới cô về nhà.
Không biết “giai thoại” này còn bị hàng xóm láng giềng bàn tán bao lâu nữa.
Tình hình của Dư Miểu Miểu thì đơn giản hơn, vì có ngoại hình giống với người trong mộng nên được cậu hai nhà họ Mục là Mục Cảnh Vân cưới về làm thế thân.
Bố mẹ Dư vốn đã muốn “bán con gái” để cưới vợ cho con trai. Nhà họ Mục tới hỏi cưới, bèn mặt dày ra giá tại chỗ, đòi 188 tệ tiền sính lễ! Xứng danh là cô dâu đắt giá nhất thôn Xá Hà.
Chủ đề bàn tán thường ngày số hai của hàng xóm láng giềng.
Nhưng thực ra trong lòng hai người chồng của họ đã sớm có bóng hình của crush: Thẩm Minh Châu, một thanh niên trí thức về quê mới rời khỏi thôn Xá Hà nửa năm trước.
Vị đó mới là nữ chính! Họ chỉ là nữ phụ độc ác làm nền cho sự lương thiện và hạnh phúc của nữ chính mà thôi.
Ví dụ như: Ghen tuông rồi liên thủ hãm hại Thẩm Minh Châu, bỏ rắn độc vào phòng cô ta, đẩy cô ta xuống vách núi, lừa vào hố bẫy lợn rừng… Lần nghiêm trọng nhất, Thẩm Minh Châu suýt nữa bị lưu manh cưỡng hiếp.
Đúng chuẩn hành vi của nữ phụ độc ác.
Cũng dẫn đến việc cuối cùng cả hai bị hai anh em nhà họ Mục căm hận đến tận xương tuỷ.
Mục Cảnh Vân cao 1m85, da trắng, trông tuấn tú nho nhã nhưng thực chất lại có ham muốn chiếm hữu cực mạnh, nội tâm cố chấp.
Chỉ một câu “Vợ anh bắt nạt em” của Thẩm Minh Châu là đủ để Mục Cảnh Vân tát thẳng mặt người vợ đang mang thai của mình ngã xuống dòng sông đóng băng vào mùa đông. Bị lạnh đến sảy thai, cả đời không thể sinh con được nữa.
Mục Cảnh Châu thì trầm tính, bình thường chẳng nói chẳng rằng, nhưng lúc tàn nhẫn thì còn kinh khủng hơn cả anh trai!
Tô Đường vác bụng bầu lăn xuống sườn núi, suýt nữa là một xác hai mạng, cuối cùng suýt bị đưa vào bệnh viện tâm thần cũng là do Mục Cảnh Châu ra tay để bảo vệ Thẩm Minh Châu.
Nhưng thực ra hai anh em Mục Cảnh Châu và Mục Cảnh Vân cũng chỉ là vai phụ, là công cụ trên con đường trưởng thành của Thẩm Minh Châu.
Khi người khác còn chỉ biết kiếm công điểm, hai anh em vừa có tài vừa có sắc này đã bắt đầu lặng lẽ làm những công việc khác.
Đến khi hoàn toàn mở cửa, hai người đã tích lũy được mấy trăm tệ tiền vốn. Sau đó lại dựa vào số tiền này, cưỡi theo ngọn gió đông mở cửa mà tiền đẻ ra tiền, trở thành hộ gia đình giàu có.
Tiếc là vai phụ cuối cùng cũng chỉ là vai phụ.
Ý nghĩa tồn tại của họ là để cung cấp giá trị kinh tế và tinh thần cho Thẩm Minh Châu. Đợi Thẩm Minh Châu học xong đại học, trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, họ lập tức bị đá.
Cuối cùng, Thẩm Minh Châu lại gả cho nam chính thực sự là chủ nhiệm Lục Kiến Dân của đoàn kịch, ôm bát cơm sắt sống một cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn.
Còn Mục Cảnh Châu và Mục Cảnh Vân thì đau lòng say rượu, một người sảy chân rơi xuống sông chết trẻ, một người công ty phá sản nhảy lầu tự tử.
Đến nam phụ tử tế còn có kết cục thê thảm, kẻ yêu đơn phương và người thế thân thì có thể có kết cục tốt đẹp gì chứ?
Hai người họ, một người theo đuổi đến cùng trắng tay, bị Mục Cảnh Châu đưa vào bệnh viện tâm thần. Một người làm thế thân đến cuối cùng trái tim tan nát, tự sát mà chết.
Cuộc hôn nhân kiểu này, không chạy thì còn đợi đến bao giờ?
Nhưng thời đại này tư tưởng bảo thủ, hôn nhân được xem là trách nhiệm của gia đình và xã hội. Bỏ trốn không phải là lựa chọn tốt nhất – còn chưa chạy ra khỏi huyện thì đã bị bắt về rồi.
Chỉ có thể ly hôn!
Sau đó đường đường chính chính rời khỏi cặp anh em xui xẻo kia.
Thế là vấn đề lại đến – ai lại mới cưới hai ngày đã ly hôn chứ?
Không chỉ phải trả lại tiền sính lễ, mà còn bị người ta chỉ vào cột sống mà mắng cả đời, làm sao còn có thể phát triển sự nghiệp diễn xuất của họ được nữa?
Nhà mẹ đẻ cũng không ngóc đầu lên được. E rằng người đầu tiên bắt được họ chính là người nhà mẹ đẻ!
Hiện tại hai người họ vừa không trả nổi tiền sính lễ, nhà mẹ đẻ cũng không chấp nhận trả hàng.
Quan trọng nhất là: Dư Miểu Miểu tình nguyện làm thế thân…
“Ôi, Miểu Miểu, cậu phải nhớ, tớ là vì cậu nên mới ở lại chịu khổ đấy nhé!” Tô Đường vừa nhóm lửa vừa than ngắn thở dài.
Dư Miểu Miểu dùng nước ấm nhào bột, rồi bắt đầu cạo đường đỏ: “Ráng nhịn thêm chút nữa, đợi Thẩm Minh Châu quay về, không cần chúng ta ra tay, hai anh em họ sẽ phải chủ động đề nghị ly hôn.”
“Đúng! Đến lúc đó, chúng ta học theo ông Dư nhà cậu ra giá ngay tại chỗ, đòi một khoản bồi thường ly hôn nghìn tệ gì đó, lên thành phố mua một căn hộ nhỏ ba phòng chờ tăng giá! Hai năm nữa giới giải trí sẽ bước vào giai đoạn phát triển, với trình độ chuyên môn của chúng ta, nổi tiếng trở thành siêu sao chỉ là chuyện trong phút chốc…”
“…”
Tô Đường bô lô ba la vạch ra một kế hoạch chi tiết, Dư Miểu Miểu dùng dao thành thạo cạo vụn đường vừa mịn vừa đều, trộn với tóp mỡ, nhìn thôi đã thấy thơm.
Thơm như cái bánh vẽ mà hai chị em vẽ cho nhau vậy.
Mùi thơm xèo xèo bay ra khỏi nhà bếp, bà Mục ngửi thấy mùi thơm mà đến.
Con dâu mới cưới hai ngày đã chủ động xuống bếp, bà Mục khá vui vẻ.
Vốn định xem là cô con dâu chăm chỉ nào, sau đó khen ngợi cho nở mày nở mặt. Kết quả thấy nửa miếng đường đỏ bị cạo đi, một muỗng lớn tóp mỡ trong chiếc cốc sứ tráng men của bà ta cũng vơi đi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
“Lũ phá của, các cô đang làm gì thế hả?”
“Đường đỏ này là để dành cho chị dâu cả các cô ở cữ, sao lại dùng mất một nửa rồi?”
“Tóp mỡ của tôi, đủ cho cả nhà ăn nửa tháng đấy, các cô làm một bữa đã chén sạch rồi!”
“…”
Dư Miểu Miểu lật mặt bánh, không quay đầu lại: “Mẹ, đường đỏ là của hồi môn của con.”
“Của con của mẹ gì chứ? Đã tách khẩu đâu, đương nhiên là tài sản chung rồi.” Bà Mục vừa xót của vừa mắng, vội vàng cất nửa miếng đường đỏ còn lại đi.
Cất trong tủ? Không an toàn.
Bà ta bê cả nửa cốc sứ tráng men tóp mỡ vào phòng mình.
“Keo thật. May mà chồng chúng ta không giống mẹ.” Tô Đường lắc đầu.
Mục Cảnh Châu và Mục Cảnh Vân đều là những người rất hào phóng.
Tuy cô ép cưới, nhưng Mục Cảnh Châu cũng đã đưa 88 tệ tiền sính lễ, sáu tấm vải mới cho nhà họ Tô.
Hiện tại đối với cô cũng không tệ, ngoại trừ nhu cầu sinh lý hơi lớn.
Nhưng cô cũng thích nên không tính là thiệt.
Tình hình bên Dư Miểu Miểu còn tốt hơn, Mục Cảnh Vân phụ trách chiều chuộng, cô ấy chỉ cần lạnh lùng phối hợp là được.
Hiện tại, cuộc sống của họ đều có thể tạm chấp nhận được.
“Bánh chín rồi, ăn đi!”
Dư Miểu Miểu chỉ nướng bốn cái bánh đường, hai người đứng bên cạnh bếp một loáng đã ăn hết.
Đợi bà Mục cất đồ xong quay lại, chỉ còn lại chiếc chảo trống không bóng dầu.
“Bánh đâu?”
“Con ăn rồi ạ.”
“!!!”
Bà Mục tức đến giậm chân: “Hai đứa ăn hết bốn cái bánh à? Bụng các cô là bụng voi à?”
Tô Đường và Dư Miểu Miểu không nói gì.
Im lặng chính là sự phản bác tốt nhất.
“Thôi, các cô là dâu mới, không biết phép tắc. Bây giờ tôi sẽ dạy các cô!”
“Sau này hai đứa và chị dâu cả thay phiên nấu cơm cho cả nhà. Trước khi người lớn chưa ngồi vào bàn, không được ăn vụng!”
“Lúc không nấu cơm thì ra đồng làm việc kiếm công điểm!”
“…”
Mắng nửa ngày, bụng bà Mục càng đói hơn: “Phạt các cô hôm nay nấu cơm rửa bát!”
“Vâng!”
Dư Miểu Miểu vui vẻ đồng ý.
Dù sao họ cũng phải ăn cơm, thuận tiện làm thêm một chút là được.
Tô Đường cũng vui vẻ.
Bởi vì, cả nhà này nấu ăn dở ẹc, nói giảm nói tránh thì cũng gần bằng lãng phí lương thực.
Cô thích ăn cơm Miểu Miểu nấu.
Hồi Dư Miểu Miểu học cấp hai đã biết xào tôm hùm đất, cấp ba còn tự học làm bánh, tay nghề rất tốt.
Hai năm nữa là bắt đầu cải cách mở cửa, sau khi ly hôn hai người có thể mở một tiệm bánh mì. Miểu Miểu lo phần bếp, cô lo bán hàng, thể nào cũng phát đạt.
Đợi có tiền rồi, sẽ mua thật nhiều nhà, chờ tăng giá! Tự do tài chính trong tầm tay.
Còn đàn ông…
Có tiền rồi còn lo không có cơ bụng tám múi để sờ sao?
Yêu đơn phương quần què, chị đây muốn làm nữ hoàng!