"Chị ba, chị sến súa quá đi!" Mục Cảnh Vinh, người nhỏ tuổi nhất, vừa và cơm vừa cười.

Năm nay cậu bé mới mười ba tuổi, vừa lên lớp 7, hôm nay là cuối tuần nên cũng theo ra đồng kiếm công điểm.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, đặt ở thời hiện đại vẫn còn là cục cưng trong lòng bố mẹ.

Tô Đường xót xa xoa đầu cậu bé, gắp hai miếng thịt cho cậu: "Đang là tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều vào."

"Cảm ơn chị ba."

Mục Cảnh Vinh bỗng cảm thấy chị ba sến súa một chút cũng chẳng sao.

Anh tư từng nói với cậu, phụ nữ thành phố đều như vậy. Mềm mại đáng yêu, nói chuyện rất dễ nghe.

Tương lai, cậu cũng muốn cưới một người vợ dịu dàng như chị ba, ngày nào cũng gọi cậu là ông xã.

Thịt có nhiều đến đâu cũng không chịu nổi nhiều người.

Mỗi người một miếng, chẳng mấy chốc đã thấy đáy. Bà Mục còn chưa được ăn!

Bà ta đổ thẳng cơm trong bát mình vào bát thịt, trộn đều lên rồi đưa cho ông Mục: "Ông ăn đi."

Ông Mục nhận lấy bát theo thói quen, ăn lấy ăn để.

Mỡ của thịt muối có vị mặn, trộn với cơm thì thơm vô cùng. Ông Mục ăn rất thỏa mãn.

Thậm chí không chia cho bà Mục một miếng nào.

Vừa nãy bà Mục đã không được ăn thịt, bây giờ đũa của bà ta lia rất nhanh, còn dùng thìa vớt nước canh trong đĩa đậu đũa và cà tím vào bát của mình.

Không ai dám giành với bà ta.

Lý Lan đang mang thai cũng không dám, ấm ức đưa mắt ra hiệu cho Mục Cảnh Nguyên.

Mục Cảnh Nguyên nhe hàm răng trắng bóng, khuôn mặt đen sạm nở nụ cười: "Mẹ, Lý Lan có thai rồi."

"Thật sao?"

Bà Mục vui mừng khôn xiết, lập tức nhìn chằm chằm vào bụng Lý Lan.

Lý Lan kiêu ngạo hếch cằm: "Thật ạ. Sáng nay con đã đến bệnh viện huyện khám rồi."

"A, vậy thì tốt quá. Nhà họ Mục ta có người nối dõi rồi!" Bà Mục vui đến mức vỗ đùi.

"Trai hay gái?" Ông Mục hỏi.

Lý Lan nói: "Bố, mới có thai thôi, còn chưa biết đâu ạ! Nhưng dạo này con toàn thèm ăn đồ chua, chắc là con trai."

"Chua trai cay gái, chắc chắn là con trai rồi!" Bà Mục càng vui hơn, chỉ vào Tô Đường và Dư Miểu Miểu nói: "Hai đứa con cũng nhanh lên."

Tô Đường: ...

Dư Miểu Miểu: ...

Mới cưới hai ngày ai mà có thai được? Nếu thật sự có thai, mới gọi là đáng sợ!

Hơn nữa, hai người họ chỉ là sống tạm bợ qua ngày, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mang thai sinh con.

Dù sao thì trong kịch bản, sau khi kẻ lụy tình và người thế thân mang thai đều không có kết cục tốt đẹp. Một người vì hãm hại Thẩm Minh Châu không thành, lăn từ sườn đồi xuống, sảy thai.

Một người vì Thẩm Minh Châu suýt bị cưỡng hiếp, bị tát ngã nhào xuống sông vào mùa đông, sau khi sảy thai thì cả đời không thể mang thai được nữa.

Chuyện mang thai, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ!

"Mẹ, không vội đâu." Mục Cảnh Châu bực bội nói.

"Con cũng không vội, con thích cuộc sống hiện tại." Mục Cảnh Vân hài lòng cười, không hề che giấu niềm hạnh phúc của cuộc sống tân hôn.

Trong căn phòng này ngoài Mục Cảnh Vinh, tất cả đều là "người từng trải", đều hiểu.

Dư Miểu Miểu và Tô Đường nhìn nhau: Đàn ông thô kệch đều thẳng thắn như vậy sao?

"Mẹ, bác sĩ nói con phải cẩn thận dưỡng thai. Từ hôm nay trở đi con không ra đồng nữa." Lý Lan nói.

Bà Mục im lặng một lúc rồi đồng ý: "Được! Con nhất định phải giữ gìn cháu trai của mẹ thật tốt."

"Mẹ yên tâm, con sẽ."

"Ăn no rồi thì đi nghỉ đi, chiều còn phải làm việc nữa!"

"Vâng."

Ông Mục rời bàn trước, đám đàn ông cũng lần lượt rời đi.

Tô Đường kéo Dư Miểu Miểu định đi thì bị Lý Lan chặn lại: "Em hai, em ba, bát đũa còn chưa dọn!"

"Ủa, đây là việc của chị dâu mà?" Tô Đường hỏi.

Lý Lan xoa cái bụng chưa lộ rõ, nói: "Chị có thai rồi, mẹ nói chị chỉ cần dưỡng thai là được."

"Không làm tí nào sao?" Dư Miểu Miểu nhíu mày.

Nấu cơm, cô ấy thích.

Nhưng cực kỳ ghét rửa bát.

"Em hai, hiện tại đành phải vất vả cho em và em ba rồi. Đợi sau này hai em có thai, chị cũng sẽ bao luôn việc nấu cơm rửa bát." Lý Lan nói.

"Cậu ấy có thai em sẽ làm thay." Dư Miểu Miểu nói.

Tô Đường vui vẻ cười: "Đúng vậy, nếu chị hai có thai, em cũng sẽ làm thay."

Trong lòng: Bọn tôi sẽ không có thai đâu, chị cứ yên tâm!

Trong lòng Lý Lan rất khó chịu.

Đều là người ngoài mang họ khác của nhà họ Mục, hai cô lập bè kết phái gì chứ?

"Vậy nếu hai người cùng có thai thì sao?" Lý Lan hỏi.

Tô Đường: "Chuyện chưa xảy ra, tạm thời không xem xét."

Dư Miểu Miểu: "Em nấu cơm, em ba nhóm lửa, việc rửa bát giao cho chị."

Lý Lan lại ưỡn bụng ra: "Chị đang mang cháu trai của nhà họ Mục!"

"Thì có liên quan gì đến chúng em?" Tô Đường hỏi.

Lý Lan nghẹn lời, nói lớn: "Của nhà họ Mục!"

"Em họ Tô, chị ấy họ Dư. Con trai chị cũng không có quan hệ huyết thống gì với chúng em. Nếu chị thật sự không muốn rửa, thì để anh cả rửa. Dù sao chị cũng sinh con cho anh ấy, anh ấy làm việc thay chị cũng là điều nên làm." Tô Đường nói.

Lý Lan: "Đàn ông thì sao có thể làm việc nhà?"

"Không thể sao? Đều là con người, sao lại không thể làm việc nhà?"

"Đây là việc của phụ nữ!"

"Vậy thì để mẹ chồng chị làm thay đi! Bà ấy có quan hệ huyết thống với đứa bé trong bụng chị."

"Không phải, ý chị là hai em rửa!"

"Bọn em không rửa."

Dư Miểu Miểu không có kiên nhẫn tốt như Tô Đường để đôi co với chị ta, quay người đi về phòng.

Tô Đường thấy cô ấy đi, cũng đi.

Lý Lan đứng ở cửa bếp thở hổn hển.

Hai người này, thật tức chết mà!

Vừa không có thai, vừa không ra đồng làm việc, rửa mấy cái bát thì có sao đâu?

Nhưng chị ta lại sợ mẹ chồng ngủ trưa dậy thấy bếp núc bừa bộn, đành phải đi rửa bát.

Ở gian Tây, Mục Cảnh Vân quấn lấy người Dư Miểu Miểu như bạch tuộc: "Vợ ơi, sao trước đây em không nói em nấu ăn ngon thế."

"Anh có hỏi đâu."

"Thảo nào lão già ở tiệm cơm quốc doanh huyện muốn cưới em. Với tay nghề này của em, lo gì không làm ăn phát đạt?"

Dư Miểu Miểu nhắm mắt, mặt vô cảm.

Lão Vương ở tiệm cơm quốc doanh là một người góa vợ, ba mươi tuổi, vừa đen vừa xấu, dắt theo ba đứa con trai chưa thành niên.

Bàn tính với ông Dư trọng nam khinh nữ, muốn "bán" cô ấy với giá 100 tệ tiền sính lễ.

Mục Cảnh Vân đột nhiên đến hỏi cưới với giá cao, đúng là một tia sáng trong những năm tháng u ám của cô ấy!

Lòng thầm trao gửi, mang theo những ảo mộng đẹp đẽ mà gả đi, coi anh ấy là sự cứu rỗi, là sinh mệnh mà yêu thương.

Sau này Thẩm Minh Châu trở về vạch trần sự thật, cô ấy lập tức sụp đổ rồi hắc hóa.

Nhưng cô ấy thì khác.

Biết trước cốt truyện rồi, cô ấy sẽ không cho phép mình đi vào vết xe đổ của nguyên chủ!

"Vợ ơi, em và trước khi cưới không giống nhau lắm." Mục Cảnh Vân gặm gặm cổ cô ấy, giống như một chú chó con, chẳng mấy chốc đã bắt đầu cởi quần áo của cô ấy.

Dư Miểu Miểu: ...

Đôi khi thật phiền phức! Suốt ngày chỉ biết no cơm ấm cật rồi nghĩ đến chuyện dâm dục.

Nhưng giữa việc giặt ga giường và ra đồng, cô ấy chọn giặt ga giường.

Ước mơ từ nhỏ của cô ấy là đóng phim, vất vả học hành nhiều năm, một sớm hóa thành bọt nước.

Tuy nhiên, ngành công nghiệp điện ảnh của thời đại này đang dần phát triển, con đường sau này sẽ ngày càng rộng mở. Đợi sau khi ly hôn, cô ấy và Tô Đường sẽ đi thử vai.

Gương mặt xinh như hoa như ngọc, không thể để phơi nắng cho đen, cho già đi được!

Tô Đường ở gian Nam cũng nghĩ vậy, nên cô rất vui vẻ lấy lòng Mục Cảnh Châu.

"Chồng ơi, anh có thích em gọi anh như vậy không?"

"... Thích."

Mục Cảnh Châu nhắm mắt, vành tai ửng đỏ: "Nhưng mà, sau này đừng gọi trước mặt người khác."

"Vậy em gọi anh là gì? Châu Châu? Anh ba? Lão Mục?"

"... Anh ba đi!"

"Vâng, anh ba!"

Tô Đường mềm mại nép vào bên cạnh Mục Cảnh Châu.

Mục Cảnh Châu bị cô chọc nổi hứng, muốn đè cô xuống người mà vần vò thêm lần nữa.

Nhưng lại không muốn nhanh như vậy đã chiều theo ý cô.

Thực ra, Tô Đường chỉ là lấy lòng thường ngày, chứ không có hành động gì thêm.

"Anh ba, ngủ đi! Tối em bảo chị hai nấu món ngon cho anh."

Nghĩ đến tay nghề của nhà anh hai, Mục Cảnh Châu hỏi: "Em không biết nấu cơm hả?"

"Không biết."

"..."

"Chị hai biết là được rồi ạ! Em nhóm lửa cho chị ấy, đây là việc chị ấy không biết làm."

Tô Đường còn khá tự hào.

Mục Cảnh Châu ngạc nhiên hỏi: "Em và chị hai rất thân thiết sao?"

"Vâng, em thích chị hai."

Mục Cảnh Châu: ...

Trước khi cưới, em nói chỉ thích một mình anh!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play