Tô Đường càng nghĩ càng hăng, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn trắng ngần của cô tràn ngập ánh sáng hy vọng.

Đôi môi đỏ dính vệt dầu sau khi ăn bánh đường, căng mọng quyến rũ.

Dư Miểu Miểu nhìn cô bạn của mình, thật lòng khuyên nhủ: “Cậu đừng làm thế trước mặt Mục Cảnh Châu.”

“Sao thế?”

“Quyến rũ quá.”

“…”

Tô Đường lè lưỡi liếm môi: “Thế này thì sao?”

“Phải đè ra thôi.”

“!!!”

Nguyên chủ là một mỹ nữ ngọt ngào, người theo đuổi không thiếu, ấy vậy mà cứ phải chạy theo lấy lòng Mục Cảnh Châu, cô thì có cách nào đâu chứ?

Đột nhiên cô lại ghen tị với Dư Miểu Miểu, ngày nào cũng có sức giặt ga giường.

Mục Cảnh Vân là người ưa nhìn nhất và hay cười nhất trong mấy anh em nhà họ Mục. Không giống như vị nhà cô, cả ngày cứ lạnh như tiền, như thể ai nợ tiền anh vậy.

“Ủa, em hai, em ba, hai đứa làm gì mà thơm khắp nhà thế?”

Ngay lúc này, chị dâu cả Lý Lan đến.

Tô Đường cong môi cười ngọt ngào: “Chị dâu, bọn em vừa ăn bánh đường xong, chị không đến kịp rồi.”

Lý Lan: …

Chị ta nghển cổ nhìn vào trong nồi, trống không! Chị ta về muộn rồi!

“Chị dâu, hôm nay hai đứa em nấu cơm, chị đi làm việc của chị đi.” Tô Đường lại nói.

“Chị không bận.” Lý Lan tay xoa bụng dưới, ưỡn người đầy tự hào: "Chị và anh cả của các em vừa từ bệnh viện huyện về, có rồi.”

“Hỏng rồi á?”

“Cái gì hỏng rồi?”

Xin hãy tha thứ cho hai cô bạn thân xuyên không không đủ kinh nghiệm, bỗng dưng không hiểu ý của Lý Lan.

Lý Lan lại kinh hoàng, chỉ vào mũi Tô Đường mắng: “Em nói cái gì thế? Có ai đi trù ẻo người khác như em không?”

“Chị là có thai! Không phải hỏng rồi!”

“Trong bụng chị bây giờ là cháu đích tôn của nhà họ Mục đấy! Miệng chó không mọc được ngà voi!”

“…”

Tại sao lại chỉ vào Tô Đường mà mắng? Bởi vì trông cô có vẻ dễ bắt nạt hơn. Trước đây để gả được cho Mục Cảnh Châu, cô đã tìm mọi cách lấy lòng nhà họ Mục, chị dâu cả này cũng đã được cho kẹo bánh mấy lần.

Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết cuộc hôn nhân này là do cô ăn vạ mà có!

Lý Lan coi thường Tô Đường từ tận đáy lòng.

Dư Miểu Miểu thì khác.

Cô ấy là do chú hai bỏ ra số tiền lớn để cưới về. Đừng thấy chú hai hay cười, chọc giận chú ấy thì còn đáng sợ hơn bất cứ ai.

Chị ta không dám trêu vào.

Thế nên, chị ta túm lấy Tô Đường mà vặt lông. Dù sao thì chú ba cũng sẽ không bênh vực Tô Đường.

Thấy Tô Đường không cãi lại, Lý Lan càng được đà lấn tới: “Đồ xui xẻo! Em phải đưa cho chị hai gói đường đỏ để xua đi vận rủi!”

“Chị dâu, có phải chị thấy em xinh đẹp nên dễ bắt nạt không ạ?” Tô Đường chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, nhẹ nhàng hỏi.

Lý Lan ngây ra, rồi cứng rắn nói: “Chị có lý thì đi khắp thiên hạ không sợ!”

“Chị ấy cũng nói chị mà, sao chị không mắng chị ấy?” Tô Đường đưa tay chỉ.

Dư Miểu Miểu: …

Bạn thân không chỉ cùng nhau ly hôn mà còn phải cùng nhau bị mắng nữa à?

Đúng là Tô Đường mà!

Dư Miểu Miểu có gương mặt lạnh lùng trời sinh, dùng lời của chủ nhiệm lớp Học viện Điện ảnh thì chính là: Gương mặt thanh y! Chỉ cần nghiêm túc một chút là ra dáng ngay.

*thanh y: diễn xuất thực lực, tác phẩm chất lượng, ít dựa danh tiếng và ngoại hình

Lúc này, khi cô ấy không vui nhìn chằm chằm vào Lý Lan, khí chất của nữ chính được thể hiện trọn vẹn.

Cảm giác cực kỳ áp bức.

Lý Lan nào đã trải nghiệm cảm giác này? Chị ta không khỏi nuốt nước bọt: “Vợ chú hai nói chị á? Sao chị không nghe thấy.”

“Em có nói.” Dư Miểu Miểu nói: "Chị dâu cũng muốn em đưa hai gói đường đỏ sao?”

Đường đỏ là thứ tốt mà!

Lúc thèm ăn cắn một miếng là có thể ngọt cả buổi. Có người chịu đưa, tại sao chị ta lại không cần chứ?

Lý Lan gượng gạo nói: “Nếu em muốn đưa thì cũng được…”

“Được, đợi Cảnh Vân về, em sẽ nói với anh ấy.”

Mặt Lý Lan cứng đờ: “Thôi, ngày nào em cũng nấu cơm vất vả rồi, không cần đâu.”

“Em còn ngày nào cũng nhóm lửa nữa này!” Tô Đường không phục: "Em không nhóm lửa thì chị ấy nấu cơm kiểu gì?”

Lý Lan: …

Cái miệng nhỏ này nhanh nhảu gớm! Chẳng trách có thể ăn vạ được chú ba.

“Cùng đền hoặc là không ai đền cả, không thể bên trọng bên khinh được.” Tô Đường quang quác nói.

“Em cũng có học ghê nhỉ?” Lý Lan bị chọc tức, nhưng lại không thể phản bác, bèn đóng sầm cửa bỏ đi.

Dư Miểu Miểu thong thả nói: “Nóng tính như vậy, không sợ động thai à?”

Lưng Lý Lan cứng đờ: “Phì!”

Hai con quỷ xui xẻo!

Nhưng nghĩ đến việc cả năm tới sẽ không cần mình nấu cơm làm việc, tâm trạng chị ta lại tốt lên, về phòng nằm chờ ăn cơm.

Thời đại này vật tư khan hiếm, đã chữa khỏi cả thói quen thích giảm cân của Dư Miểu Miểu và Tô Đường.

Có đồ ăn là may mắn lắm rồi!

Hai người lục tung tủ trong bếp, cuối cùng làm được món đậu que xào khô, cà tím om dầu, thịt heo muối xào ớt xanh.

Đến giờ tan làm, ông Mục và bà Mục về trước.

Sau đó là bốn anh em nhà họ Mục: Mục Cảnh Nguyên, Mục Cảnh Vân, Mục Cảnh Châu, Mục Cảnh Vinh.

Nhìn thấy các món ăn trên bàn, tất cả mọi người đều sững sờ.

Nhà ai mà ăn sang thế này?

Không chỉ có những miếng thịt heo muối to bản mà còn rất nhiều dầu mỡ, chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng đủ làm người ta mê mẩn!

Bốn anh em nuốt nước bọt, chuẩn bị động đũa.

Lý Lan vừa mới có thai lại càng không thể chờ đợi, chỉ ước gì gắp hết thịt heo muối vào bát của mình!

Bà Mục lại nặng nề đặt đũa xuống bàn: “Cạch…”

“Đứa nào lôi thịt heo muối tôi cất ra vậy? Đó là tôi để dành đến Tết Đoan Ngọ gói bánh ú đó!”

“Sao lại dùng nhiều dầu để xào rau thế? Nhà chỉ có chút dầu đó thôi, dùng hết mấy lần thì sau này lấy gì mà xào rau?”

Không khí bỗng trở nên nặng nề, nhưng mắt ai nấy vẫn dán chặt vào các món ăn.

Muốn ăn!

Đã lâu lắm rồi mọi người không được ăn món nhiều dầu mỡ thế này, ruột gan sắp rỉ sét cả rồi.

Nhưng bà già đang nổi giận, họ cũng không tiện động đũa.

“Mẹ, mẹ bảo bọn con ở nhà nấu cơm, cũng đâu có nói phải nấu thế nào. Chị hai tự do phát huy rất tốt mà, mẹ ngửi xem có thơm không!” Tô Đường bình thản nói.

Mục Cảnh Vân vừa nghe là vợ mình nấu thì cười khen: “Mẹ, mẹ đừng dọa vợ con.”

“Vợ con vợ con! Tốn bao nhiêu tiền, cưới về một con vợ phá của! Mẹ thấy nó giống hệt ông bố vợ tham lam của con, đều là đồ tham ăn!” Bà ta càng bực hơn.

Để cưới Dư Miểu Miểu, nhà họ Mục đã phải chi 188 tệ tiền sính lễ đấy!

Cô vợ mà nhà ông Vương hàng xóm mới bàn xong, chỉ cần 50 tệ tiền sính lễ thôi!

188 đồng, cưới ba người vợ vẫn còn dư tiền!

“Mẹ không ăn thì con ăn đây. Con đói lắm rồi.” Mục Cảnh Vân nói rồi thực sự động đũa, gắp một miếng thịt heo muối lớn dưới tám cặp mắt nhìn chằm chằm.

Nhai một miếng, dầu mỡ kêu xèo xèo.

Wow, thơm thật!

Mọi người thấy anh ấy ăn ngon lành như vậy thì cũng chẳng quan tâm nữa, vội vàng gắp thịt.

Lý Lan vội dùng cùi chỏ huých Mục Cảnh Nguyên, ra hiệu cho anh ta mau gắp mấy miếng thịt cho mình.

Bà ta thấy mọi người tranh nhau ăn thịt thì càng điên hơn: “Dừng hết tay lại! Còn có phép tắc không hả?”

“Mẹ, không phải mẹ chê sao?” Mục Cảnh Vân thỏa mãn nheo mắt, nhìn Dư Miểu Miểu với ánh mắt thâm tình: "Vợ à, tay nghề của em giỏi thật.”

Tô Đường: Khụ, bị cơm chó làm nghẹn rồi.

Đột nhiên, trong bát cô có thêm một miếng thịt.

Mục Cảnh Châu vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh: “Ăn đi.”

“Cảm ơn ông xã!” Tô Đường cười ngọt ngào.

Đã là simp lỏ thì phải có ý thức của simp lỏ. Bốn năm học diễn xuất không phải là vô ích, kinh nghiệm dỗ dành đàn ông, cô có!

“Khụ khụ…”

Ngoại trừ Mục Cảnh Châu, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Người ở quê vợ chồng toàn gọi thẳng tên. Người lớn tuổi có thể gọi là ông nhà tôi, có con rồi thì gọi là bố nó, đó đã là cách xưng hô rất thân mật rồi.

Tô Đường vừa gọi là gì? Ông xã?

Chỉ có phụ nữ thành phố trên phim mới gọi như vậy!

Trên gương mặt lạnh như băng của Mục Cảnh Châu thoáng ửng hồng, anh nhìn cô vợ nhỏ ăn vạ mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play