【Kí chủ, tạo thành công bầu không khí mập mờ với Chu Lẫm. Khen thưởng thêm +1 tiếng đồng hồ.】

【Hệ thống xin lưu ý: Lần học kèm tiếp theo, sẽ có “đạo cụ hỗ trợ bất ngờ” giúp đỡ kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, xin kí chủ vui lòng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.】

Trên đường trở về nhà, Lâm Sơ nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống mà cảm xúc chẳng thấy nhẹ nhõm hơn vì chỉ số sinh mệnh được gia tăng. Ngược lại càng thêm thấp thỏm không yên hơn vì cái gọi là “đạo cụ hỗ trợ bất ngờ”. Hệ thống không đáng tin này, lại muốn giở trò gì nữa đây?

Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh chiều tà còn sót lại đã nhuộm chân trời thành màu đỏ quýt.

Về đến nhà, Lâm Sơ ăn một bữa tối đơn giản xong liền nhốt mình trong phòng. Cậu nằm trên giường, nhớ lại hết thảy những gì diễn ra ở thư viện vào hôm nay. Mỗi một biểu cảm, mỗi một câu nói, mỗi một động tác nhỏ của Chu Lẫm đều chiếu đi chiếu lại trong đầu cậu.

Lâm Sơ phát hiện, cách nhìn của mình với Chu Lẫm hình như đã có sự thay đổi vi diệu trong bất tri bất giác. Mới đầu, Chu Lẫm với cậu mà nói chỉ là một mục tiêu của nhiệm vụ hệ thống, một người công cụ liên quan đến tính mạng của mình. Nhưng hiện tại, Lâm Sơ chợt thấy Chu Lẫm tựa một xoáy nước sâu không thấy đáy, thu hút cậu không ngừng đến gần nhưng cũng khiến cậu thấy sợ hãi.

Cảm giác bị nhìn thấu hết thảy đó, làm Lâm Sơ rất bất an. Cậu tựa một diễn viên mới chập chững vào nghề, đang gắng sức biểu diễn thứ diễn xuất tệ hại trước mặt một đạo diễn đầy kinh nghiệm, và vị đạo diễn ấy chỉ mỉm cười, mặc cậu tự do phát huy, đôi lúc còn đưa một vài “đạo cụ” để phần biểu diễn này thêm phần “đặc sắc”.

Lâm Sơ bực dọc cào tóc. Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, binh đến tướng chặn và nước đến thì đất ngăn thôi. Điều quan trọng nhất hiện giờ là thả lỏng tinh thần, đối phó lần dạy kèm sau đó, cùng “đạo cụ hỗ trợ bất ngờ” chưa biết kia.

Cậu nhắm mắt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Từng dòng nước ấm còn đang nhẹ nhàng di chuyển khắp người, đó là cảm giác thư thả do chỉ số sinh mệnh mang lại. Vì thứ cảm giác này, vì được sống tiếp, cậu buộc phải kiên trì.

Màn đêm ngoài cửa sổ dần tối đặc, Lâm Sơ chậm rãi chìm vào giấc ngủ trong mớ suy tư rối loạn. Trong giấc mơ, cậu dường như đã về lại thư viện yên tĩnh kia, Chu Lẫm thì ngồi ở đối diện cậu, lẳng lặng nhìn cậu bằng đôi mắt sâu hút, khoé môi vương ý cười như có như không. Còn tay cậu thì đang mất kiểm soát, lần nữa vươn về phía Chu Lẫm…

Lâm Sơ đã canh cánh trong lòng suốt mấy ngày nay với câu đánh giá “cách giảng bài của cậu rất đặc biệt” của Chu Lẫm, cùng với “đạo cụ hỗ trợ đặc biệt” mà hệ thống nhắc đến. Cậu luôn có cảm giác trong lời nói của Chu Lẫm có ý gì đó, và cái gọi là “bất ngờ” kia hẳn hết chín phần sẽ làm cậu phải kinh hãi. Nhưng mỗi lần nghĩ đến chỉ số sinh mệnh được tăng thêm, và chút sung sướng thoải mái mà cơ thể nhận được kia, cậu không thể không lấy lại tinh thần, chuẩn bị chào đón “thử thách” tiếp theo.

Đã đến thời gian dạy kèm đã hẹn. Lần này, Chu Lẫm đề xuất đổi chỗ, đến phòng tự học của trường. Phòng tự học thường rất ít người, hơn nữa lại có rất nhiều vách ngăn nhỏ độc lập, yên tĩnh hơn thư viện, cũng để họ thực hiện một số “động tác nhỏ” mà hệ thống yêu cầu càng thêm “thuận tiện”.

Lâm Sơ ôm nỗi lòng lo sợ bất an theo Chu Lẫm đến một vách ngăn tự học còn trống. Vách ngăn không lớn, một chiếc bàn dài cùng hai chiếc ghế, bóng điện compact trên đỉnh đầu đang tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.

Hai người lần lượt ngồi xuống, Lâm Sơ hít một hơi thật sâu, ra sức để bản thân trông thật tự nhiên.

“Chu Lẫm nè, hôm nay chúng ta tiếp tục ôn đại số nhe? Lần trước đã giảng đến dãy số, hôm nay vừa hay có thể giảng luôn hai phần cấp số cộng và dãy số tỉ lệ.”

Chu Lẫm lấy sách và đồ dùng học tập ra, gật đầu.

“Được.”

Lâm Sơ mở sách toán, bắt đầu giảng giải. Cậu cố gắng hết sức thả chậm tốc độ nói, phát âm rõ ràng, cực lực biểu hiện hệt một “thầy giáo nhỏ” mẫu mực. Nhưng sức chú ý của cậu lại đặt hết nửa vào động tĩnh của hệ thống. Cậu không biết “đạo cụ hỗ trợ bất ngờ” kia sẽ xuất hiện lúc nào, và xuất hiện bằng cách như nào.

Giảng giải được một lúc, âm thanh máy móc đúng hẹn lại đến.

【Kích hoạt nhiệm vụ giai đoạn: Kí chủ khi giảng bài vui lòng thử chạm nhẹ phần đùi trong ở dưới bàn của bạn Chu Lẫm bằng đầu gối, giữ ít nhất 10 giây. Khen thưởng: chỉ số sinh mệnh +3. Nhắc nhở thêm: hoàn thành nhiệm vụ này có xác suất kích hoạt sự xuất hiện của “đạo cụ hỗ trợ bất ngờ”.】

Lâm Sơ nhìn nhắc nhở hệ thống mà suýt thì không thở nổi. Ma sát đùi trong bằng đầu gối? Hệ thống này sao ngày càng không đứng đắn vậy hả! Hơn nữa còn là ở dưới gầm bàn, động tác mang tính kín đáo này, thực sự… thực sự kích thích quá mà.

Sườn mặt Lâm Sơ thoáng nóng bừng, cậu lén nhìn Chu Lẫm ở đối diện. Y đang cúi đầu đọc sách, tập trung vô cùng tựa như chẳng hề nhận ra sự khác thường của Lâm Sơ.

Lâm Sơ cắn răng, vì mạng sống, liều thôi!

Cậu vờ như không khỏe mà thay đổi tư thế ngồi, chân phải lặng lẽ thò sang bên Chu Lẫm. Không gian dưới gầm bàn có giới hạn, đầu gối cậu dễ dàng chạm phải đùi của y.

Cơ thể của Chu Lẫm thoáng khựng lại nhưng không ngẩng đầu, vẫn đọc sách như trước.

Lâm Sơ thầm mừng, tưởng Chu Lẫm không để ý. Cậu lấy hết can đảm, đầu gối bắt đầu nhẹ nhàng, mang ý thăm dò mà chà xát tới lui phần đùi trong của Chu Lẫm.

Cách hai lớp quần mỏng tanh, Lâm Sơ cảm nhận được rõ sự săn chắc và độ ấm của cơ bắp đùi Chu Lẫm. Xúc cảm đó khiến tim cậu đập nhanh, hơi thở cũng dần dà gấp gáp. Cậu thậm chí còn tưởng tượng được, nếu đi lên thêm chút nữa…

Lâm Sơ vội vã đánh tan suy nghĩ không lành mạnh trong đầu mình, hết sức tập trung chấp hành nhiệm vụ của hệ thống.

Thân hình Chu Lẫm hình như ngày càng cứng đờ, cả hành động lật sách cũng dừng hẳn. Lâm Sơ thấp tha thấp thỏm, lo sợ giây tiếp theo Chu Lẫm sẽ đập bàn đứng dậy, chỉ trích hành vi lưu manh của mình.

Ngay lúc Lâm Sơ cho rằng mình sắp xong đời, Chu Lẫm đột nhiên khép sách ngẩng đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt sáng rỡ.

Lâm Sơ bị Chu Lẫm nhìn mà lòng rợn gáy, đầu gối cũng ngừng lại, muốn rút chân về với vẻ ngượng ngập.

“Chu, Chu Lẫm, sao, sao thế? Tôi giảng sai gì sao?”

Chu Lẫm không trả lời, chỉ nhếch miệng thành một đường cong cười như không cười. Y từ tốn khom lưng, lấy một chiếc hộp nhung màu đen được đóng gói chỉn chu ra từ cặp sách dưới chân.

Lâm Sơ nhìn chiếc hộp mà lòng lộp bộp. Đến rồi, “đạo cụ hỗ trợ bất ngờ” kia đã đến! Cậu nín thở, không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm động tác của Chu Lẫm.

Chu Lẫm không nhanh không chậm mà mở hộp ra, cho thấy món đồ bên trong —— một còng tay đồ chơi bằng kim loại sáng lấp lánh, còn được nối với sợi dây xích mảnh nhỏ.

Lâm Sơ mắt chữ A mồm chữ O nhìn còng tay, đầu óc nháy mắt chết máy. Chuyện, chuyện gì đang xảy ra? Chu Lẫm vậy mà mang theo bên mình thứ này? Y muốn làm gì?

Chu Lẫm cầm còng tay chơi đùa, phát ra tiếng lách cách thanh thúy. Y nhìn Lâm Sơ đang hoảng hốt mà cất giọng bình đạm nhưng xen lẫn đôi chút ý không thể chen vào.

“Thầy Lâm, em thấy lúc thầy giảng bài, động tác nhỏ hơi nhiều đấy. Để thầy tập trung hơn trong việc ‘hướng dẫn’ em, món đồ chơi này hẳn có thể giúp được."

Lâm Sơ còn chưa kịp bình tĩnh từ trong cơn sốc, Chu Lẫm đã đứng dậy vòng qua chiếc bàn, bước đến cạnh cậu.

Lâm Sơ theo bản năng muốn trốn về sau nhưng lại bị Chu Lẫm tóm chặt cổ tay phải. Sức lực của Chu Lẫm rất mạnh, Lâm Sơ căn bản giãy không thoát.

“Chu Lẫm! Cậu, cậu định làm gì?”

Giọng của Lâm Sơ xen lẫn chút run rẩy, cậu thực sự hơi sợ rồi.

Chu Lẫm không lên tiếng, chỉ dùng tay khác cầm còng tay, thuần thục mở một bên còng, theo tiếng “cùm cụp” vang lên đã khóa lấy cổ tay phải của Lâm Sơ. Kế đến, y kéo đầu còn lại của còng tay đi, chuẩn xác mà còng vào chân bàn vững chãi.

Xúc cảm kim loại lạnh lẽo của còng tay khiến Lâm Sơ giật nẩy mình. Cậu nhúc nhích cổ tay, chiếc còng liền cất tiếng loảng xoảng, nhắc nhở hoàn cảnh của cậu lúc này đây —— một tay của cậu đã bị khóa chặt vào chân bàn.

Sườn mặt Lâm Sơ nháy mắt đỏ gay gắt, vừa xấu hổ vừa tức.

“Chu Lẫm! Cậu mau thả tôi ra! Ý cậu vậy là sao hả!”

Chu Lẫm dù bận vẫn nhàn mà xem bộ dáng xù lông của Lâm Sơ, khoé môi nhếch thành một đường cong vui vẻ. Y vươn tay vỗ nhẹ vào sườn mặt Lâm Sơ, hành động ấy mang nghĩa vỗ về.

“Đừng kích động mà, thầy Lâm. Chỉ là một món đồ chơi hỗ trợ mà thôi, có thể giúp thầy tập trung tốt hơn. Được rồi, chúng ta có thể học tiếp rồi.”

Dứt lời, Chu Lẫm bèn quay người về lại chỗ ngồi, mở sách ra lại tựa như chưa từng xảy chuyện gì.

Lâm Sơ nhìn tay phải bị còng của mình, rồi lại nhìn Chu Lẫm với vẻ điềm nhiên ở đối diện, tức tối suýt không thể nói thành lời. Tên khốn kiếp này! Vậy mà lại dùng cách này để “giúp” mình tập trung? Căn bản là biến tướng của trừng phạt và làm nhục!

【"Đạo cụ hỗ trợ bất ngờ" đã kích hoạt và sử dụng thành công. Kí chủ hiện đang trong “chế độ tập trung”. Khen thưởng: chỉ số sinh mệnh +5. Kí chủ vui lòng hãy tiếp tục giảng bài với bạn Chu Lẫm trong “chế độ tập trung” này, giữ vững ít nhất 30 phút đồng hồ. Khen thưởng: chỉ số sinh mệnh +10.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play