Vài ngày sau khi kết thúc kỳ thi mô phỏng, cuộc sống của Lâm Sơ trôi qua chẳng yên ổn tí nào. Ánh mắt sâu xa ở chỗ thi đó của Chu Lẫm tựa cái móc câu nhỏ mảnh, không lúc nào không xuất hiện móc lấy đầu tim cậu phải run rẩy. Lâm Sơ nằm ở trên giường, trằn trọc tới lui, trong đầu không ngừng nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó. Chu Lẫm phải chăng đã phát hiện ra điều gì? Y thông minh đến thế, những động tác nhỏ của mình thực sự có thể qua mặt được y?

Cảm giác đau âm ỉ quen thuộc nơi lồng ngực lần nữa hiện hồn về quấy phá, Lâm Sơ vươn tay ra đè ngực, thở gấp khẽ khàng. Từ lúc ràng buộc với “hệ thống kéo dài sinh mạng” này, tình hình cơ thể cậu lúc tốt lúc xấu, liên tục theo dõi tiến độ hoàn thành nhiệm vụ và chỉ số sinh mệnh có được.

【Kí chủ, dao động thành tích gần đây của bạn Chu Lẫm chưa đạt đến ngưỡng kỳ vọng.】Âm thanh máy móc vang lên trong đầu, không mang bất kỳ cảm xúc nào. 【Để đạt được mục tiêu quấy nhiễu thêm hiệu quả, hiện tại sẽ công bố nhiệm vụ giai đoạn mới: Chủ động đưa ra yêu cầu học kèm với Chu Lẫm, đồng thời tạo bầu không khí mập mờ trong lúc học kèm. Khen thưởng: +10 tiếng cơ bản, dựa vào mức độ tạo bầu không khí mập mờ mà sẽ nhận được thêm khen thưởng ngoài định mức.】

Lâm Sơ nghe thấy lời nhắc nhở đó của hệ thống mà thấy đau đầu chóng mặt. Chủ động đề nghị học kèm với Chu Lẫm? Thế chẳng phải hệt như chồn đi chúc Tết gà ư? Còn phải tạo bầu không khí mập mờ? Lâm Sơ thoáng tưởng tượng hình ảnh khi ấy, mình đá mắt với Chu Lẫm hoặc nói mấy lời sến súa, da gà da vịt nháy mắt sởn hết lên trên.

Nhưng chỉ số sinh mệnh nhận được từ nhiệm vụ lại là miếng mồi thơm ngon khiến cậu không tài nào từ chối dễ dàng được. Vì sống tiếp dường như có nhục nhã hơn nữa, cậu cũng có thể gắng gượng cắn răng xông lên. Lâm Sơ thở dài, leo xuống giường, quyết định đến trường thăm dò tình hình trước.

Thời gian nghỉ giữa tiết, số người đi lại ở hành lang rất đông, tiếng nói chuyện ồn ào sôi nổi. Lâm Sơ liếc mắt thôi đã trông thấy Chu Lẫm tựa người cạnh cửa sổ đọc sách. Chu Lẫm mặc bộ đồng phục gọn gàng, dáng điệu thẳng tắp, ánh nắng xuyên qua cửa kính rọi vào người y, phác họa nên đường nét nhu hòa. Dù cho chỉ là góc nghiêng, cũng đủ thu hút ánh mắt kẻ khác.

Lâm Sơ hít một hơi thật sâu, tựa một dũng sĩ lao tới pháp trường, bước từng bước một về phía Chu Lẫm. Càng đến gần, tim cậu đập ngày càng nhanh, lòng bàn tay cũng dần dà đổ mồ hôi.

“Chu, Chu Lẫm."

Giọng của Lâm Sơ hơi khô khốc, xen lẫn chút căng thẳng mà chính cậu cũng chưa nhận ra.

Chu Lẫm nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên, ánh mắt đáp vào người Lâm Sơ với vẻ điềm tĩnh. Bị đôi con ngươi sâu hút ấy nhìn chăm chú, Lâm Sơ cảm tưởng sườn mặt mình hơi nóng bừng, câu từ đã soạn sẵn thoáng chốc kẹt trong cổ họng.

Lâm Sơ đằng hắng, cố gắng khiến biểu cảm của mình trông có vẻ chân thành.

“Ừm, Chu Lẫm này, mấy bài kiểm tra gần đây hình như thành tích của cậu… hơi không ổn định. Tôi nghĩ, chúng ta sắp thi đại học rồi, không nên lơ là trong việc học tập. Nếu, nếu cậu không ngại, tôi muốn tận dụng thời gian sau giờ học, học cùng với cậu, hai ta có thể thảo luận cùng nhau, làm đôi bạn cùng tiến… tôi cũng có thể, giúp cậu sắp xếp lại điểm kiến thức."

Lâm Sơ nói hết trong một hơi, lo sợ bản thân sẽ co vòi ngay giữa chừng. Cậu cúi đầu, không dám trông ánh mắt của Chu Lẫm, cõi lòng thấp tha thấp thỏm, chờ đợi phản ứng của y. Cậu thậm chí đã chuẩn bị được nghe một tràng mỉa mai châm chọc từ Chu Lẫm. Với sự thông minh và kiêu ngạo của y, sao có thể cần một kẻ có thành tích bình bình như mình “dạy kèm” cơ chứ?

Bầu không khí xung quanh yên tĩnh trong giây lát.

“Được đó.”

Giọng của Chu Lẫm vang lên, giọng điệu bình đạm, không nghe ra được cảm xúc nào khác.

Lâm Sơ ngẩng phắt đầu, hơi không dám tin vào lỗ tai mình. Chu Lẫm thì cứ thế nhìn cậu, khuôn mặt chẳng có biểu cảm đặc biệt khác nhưng Lâm Sơ lại cảm thấy, trong ánh mắt của đối phương thoáng hiện hàm ý mà cậu không hiểu.

Chu Lẫm khép sách lại, kẹp ở khuỷu tay.

“Thế thì làm phiền cậu rồi. Lúc nào thì bắt đầu?"

Lâm Sơ chẳng ngờ chuyện lại thuận lợi đến thế, nhất thời không kịp phản ứng.

“Hả? À, chiều, chiều nay tan học có thể bắt đầu, được không? Ở… ở thư viện?”

“Được.”

Chu Lẫm gật đầu, khoé môi dường như hơi nhếch lên, nhưng nhanh đến mức làm Lâm Sơ cho rằng đó là ảo giác.

Dứt lời, Chu Lẫm liền xoay người rời khỏi, để lại mình Lâm Sơ đứng yên tại chỗ với tâm trạng phức tạp. Đồng ý nhanh gọn lẹ thế, rốt cuộc Chu Lẫm đang nghĩ gì? Lâm Sơ lắc đầu, không quan tâm được nhiều đến thế, bước đầu tiên của nhiệm vụ xem như đã hoàn thành.

Khi tiếng chuông tan học vừa reo vang, Lâm Sơ liền ôm vài quyển tài liệu ôn tập, cuống cuồng chạy đến thư viện. Bước tới trước cửa thư viện, cậu hít một hơi thật sâu, xoa dịu bớt cảm xúc đang thấp thỏm, lúc này mới đẩy cửa bước vào.

Thư viện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên và tiếng sột soạt của đầu bút lướt trên mặt giấy. Lâm Sơ liếc mắt đã thấy Chu Lẫm ngồi tựa ở góc cửa sổ. Trước mặt Chu Lẫm có đặt một quyển bài tập, đang cúi đầu nghiêm túc làm đề, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi nên một bóng râm mờ nhạt dưới hàng mi dày rậm.

Lâm Sơ khẽ khàng bước tới, ngồi ở đối diện Chu Lẫm.

Nghe thấy tiếng động, Chu Lẫm liền ngẩng đầu dậy mà liếc mắt nhìn Lâm Sơ, không lên tiếng mà tiếp tục cúi đầu làm đề.

Lâm Sơ lấy tài liệu ôn tập mà mình mang theo ra, đặt ở trên bàn. Cậu hắng giọng, bắt đầu thực hiện chức trách “ thầy giáo nhỏ” của mình.

“Chu Lẫm nè, hôm nay tụi mình ôn tập lại phần hàm số trước đi ha? Điểm kiến thức của phần này khá nhiều, cũng rất dễ làm sai.”

Chu Lẫm “ừm” tiếng, xem như đồng ý.

Lâm Sơ cầm bút lên, bắt đầu ghi ghi chép chép trên tờ nháp, giảng giải định nghĩa, tính chất và hình ảnh của hàm số. Cậu cố hết sức để giọng được đều đều, nhưng trong lòng lại có hơi chột dạ. Suy cho cùng, chuyện giảng bài cho học sinh xuất sắc của khối nghĩ sao cũng thấy hơi buồn cười.

Chu Lẫm đôi lúc sẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ, ánh mắt rất tập trung tựa như đang nghiêm túc nghe giảng thật. Nhưng Lâm Sơ lại cứ có cảm giác, ánh nhìn của Chu Lẫm dường như có thể xuyên thấu lớp ngụy trang của cậu, thấy rõ suy nghĩ thực sự trong lòng.

Đang giảng giải được một nửa thì âm thanh máy móc lại vang lên trong đầu Lâm Sơ.

【Kích hoạt nhiệm vụ giai đoạn: Vui lòng hãy tựa vô ý mà để tay kí chủ đến gần tay của bạn Chu Lẫm, đồng thời ngừng ở đó khoảng ba giây trong lúc giảng bài. Khen thưởng: chỉ số sinh mệnh +2.】

Bàn tay đang cầm bút của Lâm Sơ thoáng siết chặt. Hệ thống này, đúng biết tận dụng hết thảy mà công bố nhiệm vụ thật mà. Giở trò ngay dưới mí mắt Chu Lẫm, lỡ đâu bị phát hiện thì phải làm sao?

Ánh mắt của Lâm Sơ lén liếc nhìn bàn tay đặt ở trên bàn của Chu Lẫm. Ngón tay y thon dài, khớp xương rõ rệt, là một đôi tay rất đẹp. Lúc này đây, bàn tay đó đang đặt để trên sách bài tập, đầu ngón tay khẽ gõ vào mặt bàn.

Lâm Sơ nuốt nước bọt, nhịp tim đập nhanh liên hồi đầy bẽ mặt. Làm, hay không làm? Chỉ số sinh mệnh tuy không nhiều nhưng muỗi có bé thì cũng là thịt.

Lâm Sơ hít sâu một hơi, vờ như đang suy tư cách giải đề trên tờ nháp mà cơ thể bất giác nghiêng mình về phía Chu Lẫm. Tay cậu cũng theo cơ thể mà dần dà, từng chút một nhích đến tay Chu Lẫm.

Khoảng cách ngày càng gần, Lâm Sơ thậm chí cảm nhận được nhiệt độ như có như không từ tay y. Đầu ngón tay cậu hơi run rẩy, lòng bàn tay cũng bắt đầu ứa từng giọt mồ hôi.

Ngay lúc tay Lâm Sơ sắp chạm đến mu bàn tay Chu Lẫm thì thình lình Chu Lẫm nhúc nhích, cầm bút khoanh một vòng trên sách bài tập.

“Bạn Lâm nè, tôi không hiểu lắm cách giải ở chỗ này.”

Giọng của Chu Lẫm cắt ngang hành động của Lâm Sơ, cũng khiến thần kinh kéo căng của cậu được thả lỏng. Lâm Sơ vội vã rụt tay về, vờ điềm tĩnh mà nhìn vào chỗ Chu Lẫm chỉ.

“À, cái đó á hả, là vậy nè…"

Lâm Sơ ép bản thân tập trung tinh thần giảng đề bài này. Nhưng khóe mắt cậu lại vẫn luôn để ý đến tay của Chu Lẫm. Thời cơ, cậu đang chờ đợi một thời cơ thích hợp.

Rất nhanh, thời cơ lại đến. Lâm Sơ chỉ vào một công thức trên tờ nháp, nói với Chu Lẫm.

“Cậu xem công thức này, thay thế vào đây…”

Trong lúc nói chuyện, tay của Lâm Sơ lần nữa nhích dần đến tay Chu Lẫm. Lần này, động tác của cậu cẩn thận hơn trước, cũng từ tốn hơn trước.

Sau tất cả, đầu ngón tay của Lâm Sơ đã chạm nhẹ vào mu bàn tay Chu Lẫm. Da dẻ nơi mu bàn tay y mịn màng, xen lẫn chút hơi lạnh. Nhịp tim Lâm Sơ đập điên cuồng nhưng cậu không rụt tay về ngay, mà dựa theo chỉ thị của hệ thống phủ tay mình lên mu bàn tay của Chu Lẫm một cách nhẹ nhàng.

Một giây, hai giây, ba giây…

Thời gian dường như bị kéo dài trong khoảnh khắc này. Lâm Sơ cảm nhận được rõ đường nét và nhiệt độ mu bàn tay Chu Lẫm dưới lòng bàn tay mình. Ngón tay y thoáng động đậy, nhưng không rút ra. Tiếng tim Lâm Sơ đập đặc biệt rõ rệt trong thư viện yên tĩnh, cậu thậm chí lo lắng sẽ bị Chu Lẫm nghe thấy.

Sườn mặt của Lâm Sơ dần nóng bừng trong cơn mất kiểm soát, kéo dài một mạch từ mang tai đến cổ. Cậu ngửi được mùi hương thơm mát nhàn nhạt của xà cừ từ người Chu Lẫm, trộn với mùi mực in của giấy mà tạo nên một luồng hơi kỳ lạ khiến ruột gan người ta phải rối bời.

Ba giây cuối cùng cũng trôi qua, Lâm Sơ tựa bị giật điện mà rụt tay về gấp, cơ thể cũng theo bản năng mà ngửa về sau.

Chu Lẫm nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống vành tai đỏ lựng của Lâm Sơ, khoé môi liền nhếch thành một đường cong nhạt nông, âm lượng không cao nhưng lại truyền rõ vào trong tai Lâm Sơ.

“Bạn Lâm này, hình như cậu còn căng thẳng hơn tôi.”

Gương mặt cậu thoáng chốc đỏ gay, tựa trái cà chua chín. Cậu hé miệng, muốn nói gì đó để che giấu sự quẫn bách của chính mình, nhưng rồi phát hiện đầu óc trống rỗng, không thể thốt nên lời. Chỉ đành cúi đầu, vờ như đang nghiên cứu bài tập trên vở, lấy đó tránh né ánh mắt mang vẻ trêu chọc của Chu Lẫm.

【Nhiệm vụ hoàn thành. Chỉ số sinh mệnh +2.】

Âm thanh máy móc vang lên đúng lúc, Lâm Sơ cảm nhận được một dòng nước ấm áp nhỏ bé chạy xuôi khắp toàn thân, cảm giác đau âm ỉ nơi lồng ngực dường như cũng đã giảm bớt ít nhiều. Cảm giác này khiến cậu thoáng yên tâm, nhưng đồng thời cũng làm cậu càng thêm kiêng kỵ Chu Lẫm. Con người này, nhạy bén quá.

Thời gian học kèm tiếp sau đó, tâm hồn Lâm Sơ tựa như đang treo ngược trên cành cây. Cậu cố gắng muốn tập trung sức chú ý vào bài tập nhưng câu nói “hình như cậu còn căng thẳng hơn tôi” của Chu Lẫm cứ quanh quẩn trong đầu cậu tựa lời nguyền. Cậu thậm chí không dám liếc nhìn Chu Lẫm, lo sợ đối phương sẽ nhìn ra được thêm nhiều sơ hở.

Chu Lẫm trái lại trông rất ung dung, gặp vấn đề không hiểu vẫn luôn hỏi han Lâm Sơ, giọng điệu chẳng khác gì trước đó. Tựa như tình tiết chen ngang nho nhỏ vừa rồi, vốn chưa từng xảy ra vậy.

Sau cùng, thời gian học kèm đã kết thúc. Lâm Sơ như được ân xá, vội vàng thu dọn đồ đạc của mình.

Chu Lẫm khép vở, nhìn Lâm Sơ luống cuống tay chân mà từ tốn lên tiếng.

“Hôm nay thực cảm ơn cậu, cách giảng bài của cậu… rất đặc biệt.”

Lâm Sơ đang thu dọn đồ mà thoáng khựng lại, tiếng chuông cảnh giác trong lòng kêu inh ỏi. Đặc biệt? Ý nói cậu giảng dở vô cùng, hay nhắc tới chuyện cậu giở trò vừa rồi? Lâm Sơ ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Lẫm đầy cẩn thận, định nhìn ra được điều gì đó từ trong biểu cảm của đối phương.

Gương mặt y vẫn mang theo nụ cười nhạt làm người ta khó hiểu thấu, ánh mắt sâu hút, không nhìn ra cảm xúc.

Lâm Sơ cười gượng vài tiếng.

“Không, không có chi, giúp được cậu là tôi vui rồi.”

Dứt lời, Lâm Sơ liền ôm tập sách của mình, rời khỏi thư viện mà tựa chạy trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play