Âm thanh máy móc vang lên lần nữa, Lâm Sơ thực sự khóc không ra nước mắt. Hệ thống rác rưởi này, quả nhiên cùng một giuộc với Chu Lẫm mà!

Nhưng sức hấp dẫn của chỉ số sinh mệnh vẫn khiến cậu không thể không dằn lại cơn tức tối và cảm giác nhục nhã trong lòng. Cậu hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh.

“Chu Lẫm, cậu chắc chắn muốn làm thế?”

Giọng của Lâm Sơ hơi không ổn định.

Chu Lẫm ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ, ánh mắt vô tội.

“Có vấn đề gì sao, thầy Lâm? Em thấy như vậy tốt đấy chứ, ít nhất mấy động tác nhỏ của thầy bớt đi thiệt.”

Lâm Sơ bị Chu Lẫm làm cho nghẹn họng. Cậu cắn răng cầm bút lên, bắt đầu giảng bài tiếp.

Một tay bị trói, tư thế kỳ cục không tưởng. Lâm Sơ buộc phải nghiêng mình mới có thể miễn cưỡng viết chữ lên tờ nháp. Với lại, xúc cảm kim loại lạnh lẽo từ cổ tay và âm vang khe khẽ do còng tay chốc chốc phát ra đều đang không ngừng nhắc nhở hoàn cảnh khốn khó hiện giờ của cậu.

Sườn mặt Lâm Sơ đỏ lựng đến tận mang tai, cậu cảm nhận được ánh mắt của Chu Lẫm cứ chốc chốc rơi vào người mình, ánh nhìn mang theo vẻ xem xét và trêu đùa kia khiến cậu như ngồi trên thảm gai.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lâm Sơ cảm tưởng bản thân tựa đang bị xiên trên đống lửa rực cháy. Cậu giảng bài đến độ miệng lưỡi khô khát, cổ tay cũng vì bị buộc trong một thời gian dài mà hơi tê nhức.

Chu Lẫm ngược lại nghe rất tập trung, thỉnh thoảng còn đưa ra vài vấn đề khiến Lâm Sơ không thể không lấy lại tinh thần mà ứng phó.

Lâm Sơ đã mắng chửi thứ hệ thống rác rưởi và Chu Lẫm ở trong lòng hơn trăm nghìn lần, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục giảng đề. Cảm giác ấy đúng thực còn khó chịu hơn giết cậu.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Lâm Sơ cuối cùng cũng giảng xong hết nội dung của phần dãy số. Cậu đặt bút xuống, thở một hơi dài nhẹ nhõm, mệt lử như thể bản thân mới đánh một trận ác liệt.

“Chu Lẫm nè, giờ có thể thả ra chưa?”

Lâm Sơ nhìn Chu Lẫm, ngữ khí mang vẻ cầu xin.

Chu Lẫm khép sách lại đứng dậy, từ tốn bước lại gần Lâm Sơ. Y khom lưng, xem xét tỉ mỉ dấu đỏ nhàn nhạt trên cổ tay Lâm Sơ, ánh mắt tối sầm.

Lâm Sơ bị Chu Lẫm nhìn đến độ hơi mất tự nhiên, theo bản năng muốn giấu tay đi.

Chu Lẫm vươn tay, nhẹ nhàng cầm chặt cổ tay bị còng của Lâm Sơ, khẽ ma sát với dấu đỏ ấy bằng bụng ngón tay. Động tác của y rất dịu dàng, mang chút ấm áp kỳ lạ làm nhịp tim Lâm Sơ không khỏi đập hẫng.

“Hiệu quả rất được, lần sau tiếp tục.”

Chu Lẫm nói nhỏ, giọng điệu xen lẫn chút ý cười hài lòng.

Dứt lời, y lấy chìa khóa ra mở khóa còng tay cho Lâm Sơ.

Vào khoảnh khắc cổ tay được tự do trở lại, Lâm Sơ cảm tưởng như đã vứt bỏ được tay nải nặng nề. Cậu hoạt động phần cổ tay có hơi tê cứng, nhìn vết đỏ thấy rõ kia mà trong lòng trăm mối ngổn ngang.

【Nhiệm vụ “chế độ tập trung” đã hoàn thành. Chỉ số sinh mệnh +10.】

【Chúc mừng kí chủ, tương tác với bạn Chu Lẫm đã bước vào giai đoạn mới. Công bố nhiệm vụ mới: “Tìm kiếm ‘điểm yếu’ trên người bạn Chu Lẫm đồng thời tận dụng, khiến mục tiêu ‘lòng loạn ý mê’ một lần vì kí chủ.” Khen thưởng: chỉ số sinh mệnh +15.】

Âm thanh máy móc vang lên. Lâm Sơ nhìn nhiệm vụ mới mà trước mặt tối mịt, suýt nữa đã ngất xỉu. “Tìm điểm yếu”, “lòng loạn ý mê”? Hệ thống này muốn ép mình vào đường cùng hả!

Lâm Sơ đau đầu suốt mấy ngày nay bởi nhiệm vụ “tìm kiếm điểm yếu của Chu Lẫm, khiến y phải lòng loạn ý mê". Chu Lẫm là một kẻ lạnh lùng biết giữ mình, cẩn thận không chút sơ hở, đâu có giống như người có “điểm yếu” cơ chứ? Về phần “lòng loạn ý mê”, Lâm Sơ chỉ tưởng tượng hình ảnh đó thôi cũng thấy cả mặt nóng bừng. Căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Thế nhưng, khen thưởng đến tận 15 tiếng đồng hồ hệt như một tảng đá nam châm cực lớn hút lấy cậu. Chỉ số sinh mệnh hiện giờ của cậu tuy đã nhiều hơn lúc đầu nhưng cách việc hoàn toàn thoát khỏi sự uy hiếp của bệnh tật, vẫn còn xa xôi vô cùng.

Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, Lâm Sơ cuối cùng vẫn đưa ra quyết định, vì mạng sống mà quyết chiến thêm lần.

Địa điểm học kèm lần này, Chu Lẫm chọn học ở nhà của chính mình. Nói một cách mỹ miều là học ở nhà sẽ có không gian yên tĩnh hơn, tài liệu cũng đầy đủ hơn. Lâm Sơ nghe thế, cõ lòng liền lộp bộp. Ở địa bàn của Chu Lẫm, há chẳng phải sẽ càng mặc người ta xâu xé hơn sao?

Nhưng chuyện đã đến nước này, cậu cũng chỉ có thể bấm bụng đến đúng hẹn.

Nhà của Chu Lẫm rất rộng rãi, cách trang trí đơn sơ mà có phong cách. Lâm Sơ được Chu Lẫm dẫn vào phòng sách. Nơi đây rất to, một mặt tường là kệ sách hỡi ơi là sách, xếp đầy đủ thể loại sách. Một mặt tường khác thì đặt một chiếc bàn học to tướng, trên mặt bàn được dọn dẹp rất ngay ngắn.

“Cứ tự nhiên.”

Chu Lẫm chỉ vào chiếc ghế cạnh bàn, kế đó quay người đi rót nước cho Lâm Sơ.

Lâm Sơ câu nệ mà ngồi xuống, ánh mắt không khỏi đánh giá căn phòng này. Đây là lần đầu tiên cậu bước vào không gian cá nhân của Chu Lẫm, cảm giác thật kỳ diệu. Trong không khí lan tỏa mùi sách nhàn nhạt, rất tương đồng với mùi hương xà cừ thơm ngát quanh thân y.

Chu Lẫm bưng nước vào, đặt ở trước mặt Lâm Sơ.

“Uống nước.”

“Cảm ơn.”

Lâm Sơ nhận ly nước, nhấp một ngụm nhỏ.

“Hôm nay muốn ôn tập cái gì?”

Chu Lẫm ngồi vào chiếc ghế cạnh Lâm Sơ, hỏi.

“Ừm… chúng ta ôn tập phần Điện học của môn Vật lý đi?”

Lâm Sơ nói đoạn, nhưng trong lòng lại đang cân nhắc làm sao mới có thể tìm được “điểm yếu” của Chu Lẫm.

“Được.”

Chu Lẫm gật đầu, rút sách Vật lý và tài liệu phụ đạo liên quan từ kệ sách.

Giờ dạy kèm bắt đầu. Lâm Sơ vừa giảng giải công thức và sơ đồ mạch điện với vẻ mất tập trung, vừa lén lút quan sát Chu Lẫm. Cậu định tìm ra chút đầu mối từ trong hành động và biểu cảm của Chu Lẫm.

Sợ nhột? Đột nhiên trong đầu Lâm Sơ hiện ra suy nghĩ này. Rất nhiều người đều sợ nhột, đặc biệt là những nơi khá nhạy cảm như hông, nách. Nếu Chu Lẫm cũng sợ nhột, có phải cũng được tính là một “điểm yếu” của y?

Nghĩ tới đây, tư duy của Lâm Sơ dần dà mạch lạc hơn. Cậu vờ như gặp phải khó khăn trong lúc giảng đề, cơ thể thì bất giác nhích lại gần Chu Lẫm.

“Chu Lẫm, cậu xem thử đề này với, tôi có hơi không hiểu lắm phân bố dòng điện trong mạch song song…”

Lâm Sơ vừa nói vừa vươn tay ra, vờ như chỉ vào sơ đồ mạch điện trên sách. Ngón tay cậu “vô tình” cạ vào phía dưới xương sườn Chu Lẫm.

Thân hình Chu Lẫm thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã về lại trạng thái bình thường, chỉ là phần mày nhíu lại gần như không thể thấy.

“Ở đây nên dùng công thức chia luồng để tính, cậu xem…”

Lâm Sơ thấy Chu Lẫm không có phản ứng gì đặc biệt mà thoáng thấy thất vọng. Chẳng lẽ Chu Lẫm không sợ nhột? Hay là vừa rồi mình chọt không đúng chỗ?

Lâm Sơ không cam tâm, quyết định thử lại lần nữa.

Cậu đổi chủ đề, bắt đầu giảng về cảm ứng điện từ. Khi giảng đến quy tắc bàn tay phải, Lâm Sơ lần nữa tìm được cơ hội.

“Chu Lẫm, cậu đưa tay ra đi, để tôi chỉ cậu cách quy tắc bàn tay phải vận hành.”

Chu Lẫm nghe thế bèn đưa tay phải ra. Lâm Sơ nắm lấy tay y, vờ như nghiêm túc mà giúp y chỉnh cho ra tư thế quy tắc bàn tay phải. Trong lúc điều chỉnh cánh tay Chu Lẫm, ngón tay Lâm Sơ “bất cẩn” trượt đến nách y, nhẹ nhàng gãi một phát.

Lần này, phản ứng của Chu Lẫm đã rõ ràng hơn. Cơ thể y thình lình co rụt lại, vai cũng hơi run rẩy, khoé môi dường như giật nhẹ tựa như đang ra sức nhịn cười.

Lâm Sơ mừng thầm. Có hy vọng! Xem ra Chu Lẫm đúng thực sợ nhột.

Khoảng thời gian tiếp sau đó, Lâm Sơ giở mánh cũ, lấy đủ cớ “không cẩn thận”, “vô tình” mà liên tục thăm dò các nơi sợ nhột của Chu Lẫm.

Chu Lẫm dường như cũng nhận ra ý đồ của Lâm Sơ nhưng y không vạch trần, chỉ lẳng lặng chịu đựng sự “quấy rối” của Lâm Sơ. Có lúc bị Lâm Sơ chọt cho không thể nhịn nổi, Chu Lẫm sẽ cất vài tiếng kêu rên kìm nén, hoặc thân hình sẽ uốn éo mãnh liệt nhưng vẫn luôn ra sức giữ biểu cảm điềm tĩnh.

Lâm Sơ thấy Chu Lẫm rõ ràng sợ nhột nhưng lại cứ gắng gượng vờ bình tĩnh, thầm thấy thật buồn cười và cũng thấy hơi đắc ý. Cậu tựa một đứa trẻ tìm thấy đồ chơi mới, vui vẻ chọc Chu Lẫm không ngơi nghỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play