“… Tình hình không mấy lạc quan."

Bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng điệu ôn hòa, không có quá nhiều sự đồng cảm dư thừa, cũng không cố tình an ủi, chỉ đang thuật lại một sự thật một cách khách quan.

Lâm Sơ hé miệng muốn hỏi gì đó, ví dụ như “còn bao lâu”, “có phép màu xảy ra không” nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể cất nên một âm tiết nào. Sau cùng, những câu hỏi tuôn trào kia đều hóa thành tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, tan biến trong không khí ngập mùi thuốc sát trùng.

Bước khỏi phòng khám bệnh, ánh nắng buổi chiều khẽ rọi vào mặt tiền lốm đốm bạc của bệnh viện, có hơi chói mắt. Lâm Sơ đưa tay lên che theo bản năng, ánh nắng xuyên qua kẽ tay mà tạo thành một chiếc bóng loang lổ trên mu bàn tay tái nhợt của cậu.

Thế giới vẫn xoay như cũ, tươi trẻ mà giàu sức sống, chỉ có cậu tựa một hành khách bị bỏ quên trên hoang đảo, trơ mắt nhìn con thuyền sống còn chìm xuống từng chút một, bất lực chịu bó tay.

Về đến nhà, Lâm Sơ nhốt mình trong phòng ngủ. Căn phòng không lớn, bày biện cũng rất giản dị, trên bàn sách chất cả đống tài liệu ôn tập của lớp 12, trên bệ cửa sổ có đặt vài chậu cây cảnh, sinh sôi nảy nở rất tốt, đó là chậu mới mà mẹ cậu vừa thay vào mấy ngày trước. Lâm Sơ kéo rèm, ngăn cách sự sống và ánh sáng ở ngoài, chỉ trong nháy mắt căn phòng tối đi hẳn tựa như tâm trạng của cậu lúc này.

Cuộn mình ở trên giường, Lâm Sơ vùi mặt vào trong tấm chăn mềm mại, cố gắng xua đi ý lạnh tràn ra khỏi xương cốt. Nước mắt im lặng rơi xuống, làm vỏ gối ướt nhẹp. Cậu còn trẻ như thế, còn có rất nhiều chuyện muốn làm mà chưa làm được, biết bao nhiêu nơi muốn đi mà chưa có dịp, cớ sao lại phải chết? Cậu không cam tâm, nhưng rồi lại cảm thấy một sự bất lực nặng nề.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, Lâm Sơ không biết mình đã khóc bao lâu, cho đến khi ý thức dần mơ màng tựa như sắp bị bóng tối vô biên cắn nuốt.

Cũng ngay lúc này, một giọng máy móc lạnh lẽo, không mang chút cảm xúc đột ngột vang lên trong đầu cậu.

“Kiểm tra được dấu hiệu sinh mệnh của kí chủ phù hợp với tiêu chuẩn ràng buộc, phạm vi dao động thích hợp.”

Lâm Sơ mở bừng hai mắt, cơ thể thình lình cứng đờ.

“Ai? Ai đang nói chuyện?”

Căn phòng trống trải không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng hít thở nặng nhọc của chính cậu.

Lâm Sơ nghi ngờ không yên mà ngồi dậy, nhìn quanh quất, rèm cửa sổ đã đóng, cửa phòng cũng khóa rất kỹ, căn bản không ai có thể vào được. Ảo giác? Vì đả kích quá lớn, nên xuất hiện ảo thính?

“Hệ Thống Kéo Dài Sinh Mạng đã được kích hoạt. Đang tiến hành nhập số liệu…"

Âm thanh máy móc vang lên lần nữa, rõ rệt mà chân thực, không thể nghi ngờ được gì.

Tim cậu đập hẫng một nhịp. Hệ thống kéo dài sinh mạng? Đó là gì?

“Nhập dữ liệu hoàn tất. Nhiệm vụ tân thủ sắp được công bố.”

“Chờ đã! Mày rốt cuộc là gì?”

Giọng của Lâm Sơ xen lẫn chút run rẩy, hỏi với không khí.

“Hệ thống tôi sẽ dốc hết sức cung cấp cơ hội kéo dài mạng sống của kí chủ đang sắp chết, thông qua hoàn thành nhiệm vụ được ban mà giành lấy chỉ số sinh mệnh.”

Âm thanh máy móc giải thích với chất giọng đều đều.

“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì cơ?”

Lâm Sơ bắt được từ khóa, như kẻ đuối nước nắm được ván gỗ cuối cùng.

“Quy tắc cốt lõi: Nhân vật mục tiêu —— Chu Lẫm. Mỗi lần khiến thành tích học tập của nhân vật mục tiêu (bao gồm nhưng không giới hạn trong các kiểu cuộc thi, bài kiểm tra, điểm số bài tập thường ngày) giảm một điểm, kí chủ sẽ nhận được thêm một ngày sống. Nhiệm vụ cụ thể sẽ được hệ thống công bố ngẫu nhiên.”

Chu Lẫm?

Trong đầu Lâm Sơ tức thì xuất hiện một bóng hình lạnh lùng rắn rỏi. Chu Lẫm, hạng nhất không gì lay chuyển được của khoá bọn họ, con cưng trong mắt của các giáo viên, chủ đề bàn tán thầm kín của các nữ sinh. Một tồn tại gần như hoàn hảo, cũng là đối tượng mà kiểu học sinh có thành tích trung bình, im hơi lặng tiếng như Lâm Sơ không thể với tới.

Làm thành tích Chu Lẫm tụt dốc? Nghe thôi cũng thấy đó là điều viển vông.

“Cửa hàng của hệ thống đã được mở, kí chủ có thể sử dụng chỉ số sinh mệnh để đổi đạo cụ hỗ trợ. Nhắc nhở kí chủ, nhiệm vụ thất bại sẽ trừ gấp đôi chỉ số sinh mệnh. Nếu chỉ số về 0, kí chủ sẽ…”

Âm thanh máy móc ngừng lại, tuy không nói rõ nhưng ý lạnh ở cuối câu nói khiến Lâm Sơ không rét mà run.

Hơi thở của Lâm Sơ gấp gáp hẳn. “Hệ thống” đột ngột xuất hiện này, trông có vẻ hoang đường hết sức.

Nội tâm Lâm Sơ đang đấu tranh mãnh liệt. Cậu không muốn chết, có sự quyến luyến mạnh mẽ với mạng sống. Nhưng hễ nghĩ đến phải dùng cách kia để đổi lấy sự sống, cậu chợt thấy khó chịu về mặt sinh lý.

“Kí chủ vui lòng hãy chuẩn bị sẵn sàng. Thời gian đếm ngược của nhiệm vụ tân thủ: Ba, hai, một.”

“Công bố nhiệm vụ tân thủ: Hãy khiến nhân vật mục tiêu Chu Lẫm ngủ quên trong buổi kiểm tra vào sáng mai. Quà khen thưởng lần đầu: +3 tiếng đồng hồ. Hình phạt thất bại: —6 tiếng đồng hồ.”

Nhắc nhở nhiệm vụ trôi nổi trước mặt Lâm Sơ tựa hiệu ứng đặc biệt trong phim điện ảnh, ghi rõ nội dung nhiệm vụ và khen phạt.

Lâm Sơ nhìn những dòng chữ đó mà nhịp tim đập thình thịch điên cuồng. Cộng thêm ba tiếng sống còn, với cậu lúc này mà nói là một sự hấp dẫn không thể chối từ.

Để được sống tiếp…

Lâm Sơ siết chặt nắm đấm, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.

Cậu bắt buộc phải làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play