Lâm Sơ giật nẩy người, vội vã bám theo.
Nhà vệ sinh nam dày đặc mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Lâm Sơ vừa bước vào trong liền nghe được trong một vách ngăn nào đó có tiếng kiềm nén, từa tựa tiếng xối nước vang lên, trong lúc đó còn xen lẫn tiếng kêu rên đầy gắng gượng của Chu Lẫm.
Lâm Sơ chợt thấy lo lắng, cảm giác áy náy dâng trào tựa thủy triều. Nhưng cậu rất nhanh đã đè được nỗi áy náy đó xuống, lẩm bẩm “vì được sống tiếp”.
Cậu cà rề ở trước bồn rửa tay, vờ như đang rửa tay. Qua chừng 5-6 phút, cánh cửa vách ngăn cuối cùng đã mở.
Chu Lẫm bước ra ngoài, sắc mặt càng thêm tái nhợt so với trước, phần trán vương đầy mồ hôi hột li ti, bờ môi cũng mất đi màu máu, cả người thoạt trông chực chờ muốn khuỵu.
Lâm Sơ vội vàng tiến về trước, để lộ biểu cảm quan tâm vừa vặn.
“Chu Lẫm, cậu ổn cả chứ? Sắc mặt cậu kém quá.”
Chu Lẫm ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ, ánh mắt hơi rời rạc, cơ thể không khỏi lắc lư.
Lâm Sơ nhanh tay lẹ mắt, tức tốc bước về trước mà dìu lấy cánh tay của y.
“Cẩn thận!”
Cơ thể của Chu Lẫm rất nóng, Lâm Sơ cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng hổi từ da thịt y dù cách một lớp áo đồng phục mỏng tanh. Chu Lẫm dường như chẳng còn nhiêu sức, sức nặng của hơn nửa người đều tựa hết vào người Lâm Sơ, mệt mỏi ngả đầu vào vai cậu, hơi thở dồn dập mà ấm nóng, mang theo chút mùi mồ hôi như có như không và… một mùi hương không thể diễn tả, thuộc về Chu Lẫm phà vào hõm cổ Lâm Sơ, gợn lên từng hồi ngứa ngáy.
Thân hình Lâm Sơ cứng đờ, bị một người cùng giới dựa vào thân mật như thế khiến cậu có cảm giác không mấy tự nhiên, nhưng phần nhiều lại là một cảm giác khác thường khó hiểu, làm nhịp tim cậu đập nhanh. Cậu cảm nhận được rõ đường nét cơ thể và đường cong cơ bắp của Chu Lẫm, gần đến thế, chân thực đến thế.
“Tôi… bụng tôi có hơi khó chịu…”
“Có phải đã ăn trúng đồ bậy bạ rồi không? Có cần đến phòng y tế không?”
Lâm Sơ đỡ Chu Lẫm, bước chậm đến bồn rửa tay, trong giọng điệu chất chứa vẻ lo âu “vừa vặn hợp lý”.
Chu Lẫm gần như treo mình trên người Lâm Sơ, mỗi một bước đi đều trông mất sức cực kì. Hơi thở của y phà qua vành tai Lâm Sơ, khiến tai cậu hơi đỏ ửng.
Một suy nghĩ kì lạ, không chịu kiểm soát đột nhiên nảy lên trong đầu Lâm Sơ. Chu Lẫm hiện giờ trông yếu ớt, bơ vơ như này… nếu có thể giúp y… thoải mái đôi chút… bằng cách khác…
Trong đầu Lâm Sơ xuất hiện vài hình ảnh mơ hồ nhưng lại có sức trùng kích mạnh mẽ: bản thân quỳ ở trước mặt Chu Lẫm, lè lưỡi liếm những giọt mồ hôi trên trán, hôn đôi môi tái nhợt ấy, kế đó… kế đó trượt xuống… dùng miệng mình vỗ về sự khó chịu của y, giúp y lần nữa khôi phục lại tinh thần…
Lâm Sơ bị những ảo tưởng gợi dục hết sức hoang đường ấy làm cho giật nẩy mình, sườn mặt tức thì đỏ lựng tựa như sắp rỉ ra máu.
“Ding! Kiểm tra được kí chủ đã sinh ra sự quan tâm mãnh liệt cùng ý muốn phục vụ nhân vật mục tiêu, khen thưởng thêm +2 tiếng đồng hồ!”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống tựa đổ dầu vào lửa, khiến Lâm Sơ nhục nhã đến độ hận không thể biến mất ngay lập tức. Hệ thống này, đúng là… đúng là chẳng đứng đắn một tí nào! Ngay cả kiểu suy nghĩ đó vậy mà cũng kiểm tra ra được, còn khen thưởng thêm nữa chứ!
Lâm Sơ cố gắng quăng những suy nghĩ lộn tùng phèo ấy đi, dìu Chu Lẫm đến trước bồn rửa tay, giúp y vặn vòi nước.
Chu Lẫm vỗ nước lạnh vào mặt, rồi súc miệng, tinh thần dường như đã ổn hơn chút, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
Lâm Sơ nhìn bộ dạng ốm yếu của y, áy náy trong lòng lại xuất hiện lần nữa.
“Cậu như vậy chẳng ổn, lớp tăng cường Toán chiều nay cậu nên xin nghỉ đi, để tôi đưa cậu đến phòng y tế nghỉ ngơi.”
Chu Lẫm không từ chối, chỉ gật đầu nhẹ nhàng.
Lâm Sơ dìu Chu Lẫm từ tốn bước khỏi nhà vệ sinh. Dọc đường đi, phần lớn sức nặng của Chu Lẫm đều đè hết vào người Lâm Sơ, ma sát và tiếp xúc giữa cơ thể cả hai làm Lâm Sơ cảm tưởng mình đang cầm một thanh sắt nóng, cả người mất tự nhiên nhưng lại có một cảm giác rung động khó nói rõ bằng lời.
Đưa Chu Lẫm đến phòng y tế, bác sĩ hỏi thăm đơn giản vài câu rồi đo nhiệt độ cơ thể cho y, bước đầu phán đoán là viêm dạ dày cấp tính, bảo là hãy để y nằm ở đây nghỉ ngơi, quan sát một lúc.
Lâm Sơ “chu đáo” giúp Chu Lẫm xin nghỉ tiết chiều với giáo viên chủ nhiệm, tất nhiên cũng bao gồm cả lớp tăng cường Toán quan trọng kia.
Chu Lẫm nằm trên giường bệnh trắng tinh trong phòng y tế, đắp tấm chăn mỏng, sắc mặt vẫn trắng bệch nhưng ánh mắt lại sáng sủa hơn trước nhiều. Y nhìn Lâm Sơ đứng cạnh giường mà hiện vài phần cảm xúc phức tạp.
“Hôm nay… cảm ơn cậu."
Lâm Sơ nghe thế, cõi lòng lộp bộp, cuống quýt vẫy tay.
“Không, không có gì, bạn bè với nhau giúp đỡ là điều đương nhiên. Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi về lớp trước đây.”
Dứt lời, Lâm Sơ như sợ bị Chu Lẫm nhìn ra sơ hở gì mà chạy trốn rời khỏi phòng y tế.
Ra khỏi cửa phòng y tế, Lâm Sơ thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, lớp vải lưng sau gần như ướt đẫm.
“Nhiệm vụ tuyến chính hoàn thành, +5 tiếng đồng hồ.”
Sau sự kiện “dìu đỡ thân mật” ở nhà vệ sinh, Lâm Sơ nhận được thêm 5 tiếng đồng hồ, điều đó khiến thần kinh kéo căng của cậu được thả lỏng đôi chút. Cùng lúc đó, cậu cũng nhạy bén nhận ra, thái độ của Chu Lẫm với cậu hình như đã xảy ra sự thay đổi vi diệu. Tuy rằng Chu Lẫm vẫn lạnh lùng như trước nhưng Lâm Sơ cứ luôn cảm thấy, trong ánh mắt nhìn mình của Chu Lẫm đã nhiều hơn chút tìm tòi và… thứ gì đó khó nói rõ bằng lời.
Sự thay đổi này khiến Lâm Sơ hơi hốt hoảng, cũng có đôi phần chờ mong đầy khó hiểu.
Ngày tháng cứ trôi đi dần trong guồng quay học tập căng thẳng và từng nhiệm vụ nhỏ được hệ thống công bố. Rất nhanh, ngày thi mô phỏng giữa kỳ đã đến ngày càng gần. Là một kỳ thi cực kì quan trọng trong giai đoạn lớp 12, nên ai nấy đều trong tâm thế sẵn sàng.
Vào một đêm trước ngày thi mô phỏng, khi Lâm Sơ cho rằng hệ thống sẽ tạm ngừng để cậu được ôn bài đàng hoàng, thì âm thanh máy móc lạnh lẽo kia lần nữa vang vọng trong đầu cậu, công bố một nhiệm vụ khiến cậu phải mắt chữ A mồm chữ O.
“Công bố nhiệm vụ đặc biệt: Kỳ thi mô phỏng giữa kỳ đang đến gần, vì đảm bảo trạng thái của nhân vật mục tiêu vào cuộc thi ngày mai được ‘thả lỏng’, kí chủ vui lòng lẻn vào phòng ngủ của nhân vật mục tiêu Chu Lẫm trong khung giờ 23 giờ tối nay đến 3 giờ sáng ngày hôm sau, vặn đồng hồ báo thức trễ đi một tiếng. Khen thưởng: +10 tiếng đồng hồ. Hình phạt: -20 tiếng đồng hồ."
Lâm Sơ nhìn bảng điều khiển nhiệm vụ lơ lửng trước mặt mà hít ngược một hơi. Lẻn vào phòng ngủ của Chu Lẫm? Còn phải vặn đồng hồ báo thức? Đây là tình tiết chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh cơ đấy! Hơn nữa khen thưởng và hình phạt đều kinh khủng như này, +10 tiếng đồng hồ, gần như là tổng số của tất cả nhiệm vụ trước giờ của cậu cộng lại, nhưng cái giá thất bại cũng nặng nề không kém.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Sơ là từ chối. Rủi ro của nhiệm vụ này quá lớn, lỡ đâu bị phát hiện, hậu quả rất khó lòng tưởng tượng. Gia đình Chu Lẫm tuy không phải danh môn thế gia, nhưng cũng đâu phải nơi mà cậu muốn vào là vào được.
Thế nhưng, sức hấp dẫn của “+10 tiếng đồng hồ” thực sự quá mức kinh khủng. Có được 10 tiếng đồng hồ, cậu sẽ có thêm nhiều thời gian nghỉ xả hơi, không cần phải nơm nớp lo sợ vì sinh mạng đang trên đà đếm ngược.
Nội tâm của Lâm Sơ rơi vào cuộc giao tranh dữ dội. Lý trí bảo cậu không thể mạo hiểm, nhưng bản năng sinh tồn lại đang kêu gào điên cuồng, bảo cậu hãy nắm bắt cơ hội này.
Sau tất cả, ham muốn sống sót vẫn chiến thắng lý trí.
Lâm Sơ bắt đầu nhớ lại mọi thông tin về gia đình Chu Lẫm. Cậu nhớ gia đình y sống ở một khu dân cư khá xưa cũ, an ninh tương đối lỏng lẻo. Với lại, hình như trước đó cậu từng nghe một người bạn học ở gần nhà Chu Lẫm vô tình nhắc đến, công việc của ba mẹ Chu Lẫm rất bận, thường phải tăng ca đến khuya mới về, thỉnh thoảng thậm chí sẽ ở lại đơn vị.
Nếu tối nay ba mẹ Chu Lẫm không ở nhà, thì cơ hội của cậu sẽ lớn hơn rất nhiều.
Lâm Sơ tốn nguyên một buổi tối vốn để tự học mà diễn đi diễn lại kế hoạch đột nhập ở trong đầu, mỗi một chi tiết đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Cậu còn ra tiệm tạp hóa gần trường mua một chiếc khẩu trang đen và một nón lưỡi trai, dùng để ngụy trang.
10 giờ rưỡi tối, Lâm Sơ lặng lẽ rời nhà. Cậu dựa vào tuyến đường trong kí ức, đến được khu dân cư mà gia đình Chu Lẫm sinh sống.
Cảnh đêm tựa mực tàu, khu dân cư yên ắng khôn cùng, chỉ có ngọn đèn đường mù mờ đang tỏa thứ ánh sáng yếu ớt. Lâm Sơ đè thấp vành mũ, tận lực đi trong bóng râm, tránh những người đi đường thỉnh thoảng đi ngang.
Đã đến được dưới tòa nhà của Chu Lẫm, Lâm Sơ ngẩng đầu lên nhìn. Gia đình Chu Lẫm sống ở tầng 3, cửa sổ phòng ngủ của y đã tối đèn, hình như đã ngủ. Và theo sự quan sát của cậu, phòng của ba mẹ Chu Lẫm cũng tối mịt y thế.
Nhịp tim của Lâm Sơ không khỏi đập nhanh. Chẳng lẽ thực sự thuận lợi đến thế?
Cậu vòng ra mặt sau của tòa nhà, dựa vào sự điều tra trước đó, ở đây có một hàng ống nước có thể mượn lực trèo lên. Hơn nữa, cửa sổ phòng bếp nhà Chu Lẫm dường như quanh năm luôn chỉ khép hờ, không khóa chết.
Lâm Sơ hít một hơi thật sâu, cất túi đeo trong góc xó khuất nẻo, đeo khẩu trang và bao tay, bắt đầu “công cuộc đột nhập” của chính mình.
Leo trèo còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng. Thân hình Lâm Sơ vì dinh dưỡng không tốt trong thời gian dài nên hơi ốm yếu, nhưng cũng nhờ thế mà càng thêm nhẹ nhàng thanh thoát. Tay chân cậu tù tì leo đến tận tầng 2, rồi nương máy nóng điều hòa mà sau cùng đã đến được cửa sổ nhà bếp tầng 3.
Cửa sổ đúng như cậu dự đoán, chỉ khép hờ. Lâm Sơ cẩn thận từng chút mà đẩy ra một khe hở, lách mình chui vào.
Phòng bếp tối đen như mực, chỉ có tiếng oong oong khe khẽ từ tủ lạnh. Lâm Sơ nín thở, làm quen với hoàn cảnh trong bóng tối một lúc, kế đó dựa vào kí ức mà khẽ khàng bước về phía phòng khách.
Phòng khách cũng không mở đèn, ánh trăng rọi qua cửa sổ chiếu vào những bóng sáng loang lổ dưới mặt sàn. Tim cậu dâng đến tận cuống họng, lo sợ phát ra tiếng động sẽ làm ồn người trong phòng.
Cậu rón rén đi đến tầng 2, tìm được phòng ngủ của Chu Lẫm. Cửa phòng đã đóng, nhưng không có dấu hiệu khóa trái.
Lâm Sơ áp tai vào cửa, cẩn thận lắng nghe tiếng động ở bên trong. Yên ắng tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở hết sức nhẹ và đều.
Chu Lẫm hẳn đã ngủ say rồi.
Lâm Sơ nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa từng chút một, phát ra một tiếng “ken két” cực kì nhỏ. Cửa được đẩy ra một khe hở.
Lâm Sơ nhìn vào trong qua khe hở.
Ánh trăng rọi qua kẽ rèm cửa chưa được kéo kín, dịu dàng phủ lên mặt sàn căn phòng, cũng chiếu sáng gương mặt khi ngủ đầy yên bình của người trên giường.
Chu Lẫm nằm nghiêng, đắp một lớp chăn mỏng, chỉ để lộ phần đầu và một phần vai. Y ngủ rất ngon, hơi thở đều mà kéo dài. Đôi con ngươi thường ngày vẫn luôn mang cảm giác lạnh lùng và xa cách giờ đây đã khép chặt, lông mi dày rậm tựa hai cây quạt, tạo nên một khoảnh bóng râm nhạt màu dưới mí mắt. Sóng mũi thẳng tắp càng thêm lập thể dưới ánh trăng, khoé môi hơi mím lại, đường nét mềm mại, bớt đi vài phần sắc bén của ban ngày, nhiều thêm chút vẻ ngây thơ và mềm dịu thuộc riêng về thiếu niên.
Tim Lâm Sơ đập hẫng một nhịp.
Đây là lần đầu tiên cậu quan sát Chu Lẫm đang ngủ say một cách trắng trợn trong khoảng cách gần đến thế. Một Chu Lẫm gạt bỏ đi hào quang học sinh xuất sắc và vỏ bọc lạnh lùng, thoạt trông không đề phòng… đến thế.
Lâm Sơ gần như nín cả thở, nhích từng bước đến cạnh giường. Cậu vừa nhìn thôi đã trông thấy chiếc đồng hồ báo thức điện tử màu đen được đặt ở trên tủ đầu giường.
Mục tiêu nhiệm vụ nằm ngay trước mặt.
Lâm Sơ đưa tay ra, cẩn thận cầm đồng hồ báo thức lên. Xúc cảm lạnh lẽo khiến cậu giật mình, cũng làm cậu thoáng tỉnh táo. Cậu nhanh chóng vặn thời gian báo thức lùi về một tiếng, kế đó nhẹ nhàng đặt về chỗ cũ.
Nhiệm vụ hoàn thành. Thuận lợi hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị về lại đường cũ. Nhưng trong khoảnh khắc cậu xoay người, ánh mắt lại mất kiểm soát mà hạ xuống khuôn mặt của Chu Lẫm.
Chu Lẫm dưới ánh trăng, yên tĩnh hệt một bức tranh.
Một cơn bốc đồng kì lạ đột ngột xộc lên đầu Lâm Sơ, nhanh chóng quấn chặt lý trí cậu tựa dây leo. Cậu muốn… cậu muốn chạm vào con người này.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Sơ dần dà khom người xuống, ghé lại gần gương mặt Chu Lẫm từng chút một. Tim cậu đang đập thình thịch điên cuồng trong khoang ngực, gần như muốn nhảy vọt ra. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Ngày càng gần, ngày càng gần hơn trước, cậu đã có thể ngửi được mùi bồ kết nhàn nhạt, thơm tho tỏa từ người Chu Lẫm, trộn lẫn với hơi thở tươi mới chỉ thuộc riêng mình thiếu niên.
Ngay lúc đầu mũi cả hai sắp chạm vào nhau, Lâm Sơ khựng lại. Cậu đưa mắt nhìn đôi môi có hình dáng đẹp mắt của Chu Lẫm, màu sắc trông đỏ mọng hơn thường ngày, hơi hé mở như đang gọi mời trong im lặng.
Yết hầu của Lâm Sơ nhúc nhích mất kiểm soát.
Sau cùng, cơn bốc đồng kì lạ đã chiến thắng hết thảy. Lâm Sơ hơi nghiêng đầu, nhắm mắt, mang theo chút thành kính, cũng có chút điên cuồng được ăn cả ngã về không mà chậm rãi, ịn đôi môi mình vào môi Chu Lẫm.
Môi của Chu Lẫm còn mềm mại hơn Lâm Sơ tưởng tượng, cũng lạnh lẽo hơn, mang chút ngọt ngào như có như không, không thể nói thành lời. Đó là một loại xúc cảm xưa giờ chưa từng có, mềm nhẹ tựa lông vũ nhưng cũng như dòng điện mà nháy mắt giật cả người Lâm Sơ, khiến cơ thể cậu run bần bật.
Não cậu rỗng tuếch, không thể suy nghĩ được gì, chỉ cảm nhận được xúc cảm kì diệu, khiến người ta rung động từ môi.
Nụ hôn này rất khẽ, rất nông, chỉ ngắn ngủi vài giây.
Lâm Sơ tựa nai con hoảng sợ mà thình lình đứng thẳng người, lui mấy bước ra sau, sườn mặt nóng hổi, tim như muốn vọt khỏi cuống họng.
Mình đã làm gì? Mình vậy mà… hôn Chu Lẫm!
“Ding! Kiểm tra được kí chủ đã có hành vi thân mật với nhân vật mục tiêu, độ nhập tâm của kí chủ cao, khen thưởng thêm +1 tiếng đồng hồ.”
Âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu, tựa một thau nước lạnh kéo Lâm Sơ trở về từ trong mớ cảm xúc mất kiểm soát vừa rồi.
Lâm Sơ bụm mặt nóng hổi, nhìn Chu Lẫm vẫn ngủ say trên giường như cũ, cõi lòng vừa xấu hổ vừa thấy sợ, còn có chun chút mừng thầm… khó mà giải thích?
Cậu không dám ở lại lâu thêm, xoay người rời khỏi đây tựa trốn chạy.
Lảo đảo chạy về đến nhà, Lâm Sơ nằm phịch xuống giường, trùm chăn qua đầu, tim đập thình thịch điên cuồng như cũ.
Môi dường như còn giữ lại xúc cảm và hơi ấm từ bờ môi của Chu Lẫm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Sơ với hai quầng thâm mắt, ôm nỗi lo lắng thấp thỏm đến trường. Cậu không thấy bóng dáng Chu Lẫm, không khỏi lộp bộp trong lòng. Chẳng lẽ… chuyện đêm qua thực sự thành công? Chu Lẫm thực sự vì báo thức muộn mà đến trễ, thậm chí vắng thi?
Nếu thực sự như thế, 10 tiếng đồng hồ đã đến tay. Thế nhưng, hễ nghĩ đến khả năng Chu Lẫm sẽ vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng, cõi lòng Lâm Sơ chợt thấy chạnh lòng.
Ngay lúc Lâm Sơ suy nghĩ lung tung thì cửa lớp bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Là Chu Lẫm.
Chu Lẫm vẫn mặc bộ đồng phục gọn gàng sạch sẽ, đeo cặp sách như thường ngày, bước vào trong với vẻ điềm nhiên. Y thậm chí còn đến sớm vài phút.
Hai mắt Lâm Sơ tức thì trợn tròn, thực sự không dám tin chuyện mà mình đang thấy. Làm sao có thể? Rõ ràng cậu đã vặn đồng hồ rồi mà!
Chu Lẫm bước thẳng đến chỗ ngồi của mình, lấy đồ dùng học tập ra từ cặp sách, bắt đầu chuẩn bị cho bữa thi.
Cũng ngay lúc này, Chu Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rơi chuẩn xác vào người Lâm Sơ.
Đường nhìn của hai người gặp nhau giữa không trung.
Ánh mắt của Chu Lẫm vẫn sâu hoắm như thế, không nhìn ra được cảm xúc gì. Nhưng Lâm Sơ lại rõ ràng trông thấy, khoé môi Chu Lẫm cong lên một độ cung hết sức nhỏ bé, đầy ý sâu xa. Nụ cười đó tựa chiếc móc câu nho nhỏ, khiến Lâm Sơ phải nơm nớp lo sợ.
Cõi lòng Lâm Sơ chợt thấy nặng nề.
Chẳng lẽ… y đã phát hiện được gì? Hay là… cậu ta không chỉ có một chiếc đồng hồ báo thức?