Nhiệm vụ tân thủ tựa ngọn núi vô hình đè trên đầu Lâm Sơ.
Khiến Chu Lẫm ngủ quên khi đang làm bài kiểm tra? Nhiệm vụ này nghe có vẻ dễ, nhưng thực tế khi thực hiện lại khó khăn muôn trùng. Sự tự kỷ luật của Chu Lẫm có tiếng khắp trường, khi lên lớp chưa bao giờ ngủ gà ngủ gật, càng khỏi nhắc đến việc làm thế trong một buổi kiểm tra quan trọng.
Lâm Sơ cả đêm không sao vào giấc, trong đầu lặp đi lặp lại đủ loại phương án. Thẳng tay đánh ngất? Không được, động tĩnh quá lớn, hơn nữa cậu cũng không làm được. Lén lút kẹp bùa thôi miên vào sách? Đời sống cũng đâu phải tiểu thuyết huyền huyễn.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Sơ rốt cuộc đã hạ quyết tâm. Cậu moi từ trong góc xó ngăn kéo một lọ thuốc, đó là thuốc hỗ trợ giấc ngủ mà bác sĩ đã kê khi cậu vì áp lực lớn mà thỉnh thoảng mất ngủ trước đó. Liều lượng rất ít, tác dụng phụ gần như không có, chỉ khiến người ta dễ thấy buồn ngủ.
Đó là cách duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra được, vừa thực hiện được mà độ nguy hiểm cũng thấp.
Lâm Sơ cẩn thận mài thuốc thành bột phấn, gói lại bằng một tờ giấy nhỏ, cất vào trong túi áo đồng phục. Khi làm xong hết thảy, tay cậu vẫn luôn run đến tận giờ, trong lòng như ôm một con thỏ, hồi hộp bồn chồn. Vừa có sự áy náy với Chu Lẫm, cũng có nỗi khao khát thành công với nhiệm vụ.
Khi bước vào lớp, phần lớn các bạn học đã đến. Lâm Sơ liếc mắt thôi đã thấy Chu Lẫm ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính sạch sẽ, mạ lên người y một vầng sáng mềm mại dịu dàng, góc mặt nghiêng sắc bén rõ nét, mí mắt rũ thấp, lông mi dày rậm tạo nên một vùng bóng mờ nho nhỏ. Chu Lẫm đang tập trung nhìn sách bài tập dày cui, vẻ mặt điềm nhiên tựa như hết thảy xung quanh chẳng liên quan gì đến y.
Lâm Sơ hít một hơi thật sâu, vờ bình tĩnh mà bước đến chỗ ngồi của mình, thả cặp sách xuống. Chỗ ngồi của cậu ở sau hướng chéo với Chu Lẫm, cách một con đường đi.
Tiết đầu tiên là đại số. Giáo viên Toán nghiêm khắc có tiếng, gần như không ai dám làm việc riêng trong tiết này. Lâm Sơ nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Lẫm đầy căng thẳng, lòng bàn tay toàn mồ hôi. Cậu buộc phải tìm được một cơ hội thích hợp.
Khi lớp được nghỉ giữa giờ thì cơ hội cuối cùng đã xuất hiện. Chu Lẫm đứng dậy đi vệ sinh, bình nước ở góc bàn của y là kiểu thủy tinh trong suốt, trong đó còn non nửa số nước. Nhịp tim Lâm Sơ thình lình bị kéo lên đến tận cuống họng.
Thừa dịp các bạn học xung quanh đang tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau, không ai chú ý đến bên này, Lâm Sơ nhanh chóng lấy gói giấy trong túi ra, nhanh như chớp mà đổ bột phấn màu trắng vào bình nước của Chu Lẫm. Bột phấn rất nhanh hoà tan trong nước, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Làm xong hết thảy, Lâm Sơ tựa trộm mà lủi về chỗ ngồi của mình, lưng sau đã bị mồ hôi hột làm cho ướt đẫm.
Chu Lẫm rất nhanh đã trở lại, y cầm bình nước lên mà tu ừng ực liền mấy hớp, kế đó tiếp tục cúi đầu đọc sách. Lâm Sơ quan sát mọi hành vi cử chỉ của y trong căng thẳng, lo sợ bị phát hiện ra đầu mối gì. Cũng may, Chu Lẫm không thể hiện ra sự khác thường nào.
Tiết thứ hai là tiếng Anh, hôm nay sẽ phải làm một bài kiểm tra. Cậu bắt đầu lo lắng hồi hộp, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào lúc này.
Đề kiểm tra được phát, phòng học chỉ còn lại tiếng viết chữ sột soạt. Lâm Sơ căn bản không có tâm trạng làm bài, mọi sức chú ý đều tập trung hết vào người Chu Lẫm.
Chu Lẫm mới đầu còn cầm bút viết, nghiêm túc làm bài. Nhưng dần dà, Lâm Sơ để ý thấy động tác của y chậm thấy rõ, mí mắt cũng bắt đầu hơi nặng nề, chốc chốc còn ngáp cái.
Thuốc bắt đầu có tác dụng rồi.
Nhịp tim Lâm Sơ đập càng nhanh hơn trước.
Lại qua thêm vài phút, Chu Lẫm cuối cùng đã chịu hết nổi, đầu từng chút một, sau cùng nhẹ nhàng nằm nhoài ra bàn, hơi thở dần trở nên đều đều mà kéo dài. Y đã ngủ.
Vào khoảnh khắc đó, Lâm Sơ liền thở một hơi dài nhẹ nhõm, thần kinh luôn kéo căng nháy mắt được thả lỏng, toàn thân như thể bị mất nước.
Giáo viên tiếng Anh giám sát lớp học, khi trông thấy Chu Lẫm ngủ thì chỉ hơi nhíu mày, nhưng chẳng lên tiếng làm phiền, chắc hẳn cũng biết cậu học sinh xuất sắc này thường ngày học tập khắc khổ cỡ nào.
Lâm Sơ nhìn gương mặt khi say ngủ của Chu Lẫm mà lòng trăm mối ngổn ngang. Có sự mừng thầm khi nhiệm vụ thành công, cũng có nỗi áy náy sâu sắc.
Để xác nhận Chu Lẫm ngủ say thật, chứ không phải giả vờ ngủ, Lâm Sơ nảy ra một suy nghĩ. Cậu cố tình làm rơi một cây bút, và nó lăn đến cạnh chân bàn của Chu Lẫm.
Lâm Sơ khom lưng, vờ nhặt bút nhưng ánh mắt lại mất kiểm soát mà nhìn Chu Lẫm.
Chu Lẫm nhoài người ra bàn, nghiêng mặt, ngủ rất là say. Vì là mùa hè nên đồng phục khá là mỏng, sơ mi trắng vì tư thế của y mà hơi có nếp gấp, vạt dưới thì đùn lên trên, để lộ một phần eo gầy nhưng săn chắc. Điều khiến sườn mặt Lâm Sơ đỏ bừng hơn là, quần đồng phục của Chu Lẫm dường như hơi rộng rãi, cũng có thể do tư thế ngủ mà lưng quần hơi trượt xuống, từ góc độ của Lâm Sơ không ngờ lại lờ mờ trông thấy một phần da thịt mịn màng cùng với kẽ mông không quá rõ nét kéo dài vào trong sau mép quần của y.
Hơi thở của Lâm Sơ thình lình khựng lại, sườn mặt nháy mắt đỏ gay tựa như bị lửa đốt. Cậu vội vã cúi đầu, nhặt bút, như thể chạy trốn mà ngồi lại chỗ cũ. Nhịp tim đập thình thịch thình thịch, gần như muốn nhảy tót khỏi lồng ngực.
“Ding! Kiểm tra được kí chủ sinh ra sự quan tâm đặc biệt với nhân vật mục tiêu, sức hấp dẫn của nhân vật mục tiêu có sự ảnh hưởng đến với kí chủ, khen thưởng thêm một vi lượng chỉ số sinh mệnh.”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu, khiến Lâm Sơ hơi sững sờ. Quan tâm đặc biệt? Ý là… cái mà vừa mới trông thấy ư?
Một cảm giác nhẹ nhõm khó miêu tả bằng lời và đôi chút xao động khó hiểu cuộn trào ở đầu tìm.
Lông mi dày rậm của Chu Lẫm run nhè nhẹ khi đang ngủ say, bờ môi hơi hé mở, xen lẫn chút ngây thơ thuộc về trẻ con.
Tiếng chuông báo giờ kiểm tra đã hết vang lên.
Chu Lẫm được bạn gần bàn kêu dậy, đôi mắt còn ngái ngủ mở ra, trông vẫn còn đôi phần mơ màng. Y dụi mắt, nhìn bài kiểm tra gần như trắng tinh mà chân mày nhíu lại khẽ đến độ khó thấy.
Lâm Sơ cúi đầu, vờ như dọn dẹp đồ đạc, không dám đối diện với Chu Lẫm.
“Nhiệm vụ tân thủ hoàn thành, chỉ số sinh mệnh +3 tiếng đồng hồ. Phần thưởng chỉ số sinh mệnh vi lượng đã phát.”
Âm thanh hệ thống vang lên lần nữa.
Thành công hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, chỉ số sinh mệnh của Lâm Sơ nhận được bổ sung. Tuy chỉ có ba tiếng hơn ngắn ngủi nhưng với cậu mà nói, lại như nắm được một tia hy vọng sống.
Đặc biệt là sau lần liếc nhìn vô tình vừa rồi kia, phong cảnh thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp đồng phục của Chu Lẫm vẫn luôn xuất hiện trong đầu cậu, khiến sườn mặt cậu nóng bừng khó tả.
Hệ thống không cho cậu quá nhiều thời gian suy nghĩ lung tung, rất nhanh đã công bố nhiệm vụ hàng ngày.
“Công bố nhiệm vụ hàng ngày: Để lại dấu vết rõ ràng thể hiện sự tồn tại của kí chủ lên một món đồ cá nhân bất kỳ của nhân vật mục tiêu Chu Lẫm. Khen thưởng: +1 tiếng đồng hồ. Giới hạn thời gian: 24 tiếng đồng hồ.”
Để lại dấu vết? Thể hiện cảm giác tồn tại?
Lâm Sơ nhìn nhắc nhở nhiệm vụ mà có đôi phần dở khóc dở cười. Hệ thống này, đúng thật là… xấu xa mà.
Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của nhiệm vụ này. Viết thẳng “Lâm Sơ đã đến đây” lên sách Chu Lẫm? Không những siêu ngu mà còn rất dễ bị phát hiện. Lén cất một mẩu giấy vào hộp bút y? Hình như chẳng đủ “rõ ràng” lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Lâm Sơ lóe ra một suy nghĩ, nhớ ra một cách khá nhẹ nhàng nhưng vẫn mang phần thú vị —— vẽ lên tập Chu Lẫm. Vẽ gì đây ta? Cậu ngẫm nghĩ một lúc, quyết định vẽ một bé rùa duỗi cổ, bò lê chậm chạp. Linh cảm này bắt nguồn từ một câu nói đùa, bảo học sinh giỏi tựa con rùa, tuy nhìn chậm chạp nhưng kiên trì bền bỉ, sau cùng cũng có thể đến được đích. Đương nhiên, Lâm Sơ cũng cất chứa chun chút tâm tư bỡn cợt nho nhỏ, đó là ẩn dụ Chu Lẫm học hành chăm chỉ, nhưng thỉnh thoảng cũng nên chậm lại, đừng ép bản thân quá mức —— đơn thuần là tự Lâm Sơ hòng muốn giảm bớt gánh nặng tội lỗi mà tự mình an ủi.
Buổi chiều có một tiết tự học, phần lớn học sinh đều chọn học ở thư viện. Lâm Sơ cảm thấy, đó là cơ hội tốt để ra tay.
Quả nhiên, Lâm Sơ tìm thấy Chu Lẫm đang học một mình trong một xó yên tĩnh cạnh cửa sổ ở thư viện. Trước mặt Chu Lẫm đang giở một quyển đề thi Olympic môn Vật lý dày cộm, y hơi chau mày, tập trung suy nghĩ, giữa những ngón tay thon dài là cây bút mực đen đang chuyển động. Ánh nắng rọi qua cửa kính, đổ nên một cái bóng thật dài, cả người đều trông tĩnh lặng mà đẹp đẽ.
Lâm Sơ lặng lẽ ngồi cách Chu Lẫm không xa, giả vờ đọc sách, nhưng thực tế lại xem chừng mọi động tĩnh của Chu Lẫm qua khóe mắt.
Ước chừng nửa tiếng trôi qua, Chu Lẫm hình như gặp phải đề khó, y đứng dậy bước về phía kệ sách ở xa, có lẽ muốn tìm tài liệu tham khảo tương ứng.
Cơ hội đây rồi!
Nhịp tim Lâm Sơ đập nhanh thình thịch đầy thất vọng. Cậu hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, xác định không ai chú ý đến nơi này bèn đứng phắt dậy, bước đến cạnh chỗ ngồi của Chu Lẫm. Vở ghi chép của y đang giở trên mặt bàn, bên cạnh còn đặt bình nước và bút.
Lâm Sơ hít một hơi thật sâu, cầm bút chì ở trên bàn lên, lật giở cuốn vở ghi chép gần như đã viết đầy công thức và tư duy giải đề, tìm thấy một góc phải bên dưới còn trống ở một trang, bắt đầu cẩn thận vẽ bé rùa đã được chuẩn bị từ lâu.
Thư viện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách khe khẽ cùng tiếng sột soạt khi đầu bút lướt đi trên trang giấy. Tay của Lâm Sơ thoáng run rẩy, cậu cố gắng kiềm chế lại, sợ vẽ bị lệch. Đầu tiên là mai rùa tròn tròn, kế đó là tay chân ngắn ngủn, tiếp đến là chiếc đuôi nho nhỏ, sau cùng là phần cổ gắng sức duỗi về trước và quả đầu nhỏ tròn xoe.
Ngay lúc Lâm Sơ sắp điểm mắt cho bé rùa thì có một bàn tay thon dài mạnh mẽ đột ngột vươn tới từ bên cạnh, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của cậu, ngăn cản động tác của cậu.
Cơ thể Lâm Sơ cứng đờ tức thì, tựa như bị điểm huyệt vậy, không thể động đậy. Cậu sợ hãi mà ngẩng đầu lên, va phải đôi con ngươi sâu hút bình tĩnh.
Chu Lẫm không biết từ khi nào đã về đến đây, đang nhìn cậu từ trên cao, mặt mày không biểu cảm nhưng ánh mắt lại mang chút cảm xúc khiến người khác khó mà nhìn thấu.
“Bạn Lâm Sơ này, vẽ vời trên vở tôi là sở thích mới của cậu?”
Mặt của Lâm Sơ “uỳnh” cái đỏ lựng, lan đến tận mang tai. Cậu tựa kẻ trộm mà chột dạ, nỗi quẫn bách và nhục nhã khi bị bắt tại chỗ khiến cậu hận không thể tìm một hố đất mà chui xuống. Cậu muốn rút tay về, nhưng tay của Chu Lẫm lại hệt kìm sắt, nhìn như đặt đại lên thôi nhưng lại khiến cậu không thể giãy thoát được.
Ngón tay của Chu Lẫm ấm áp mà khô ráo, bụng ngón tay có vết chai mỏng, ma sát nhẹ nhàng vào da thịt mịn màng mặt trong cổ tay Lâm Sơ, mang lại cảm giác ngứa ngáy vụn vặt, làm người ta phải hốt hoảng. Xúc cảm đó quá mức rõ nét, khiến hơi thở của Lâm Sơ hơi không vững.
“Vẽ… rất có đặc trưng."
Ánh nhìn của Chu Lẫm dời từ gương mặt đỏ bừng của Lâm Sơ xuống con rùa nhỏ còn chưa vẽ xong cặp mắt trên vở ghi chép, khoé miệng dường như cong lên một độ cung hết sức nhỏ bé.
Não Lâm Sơ trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng như nào. Nên xin lỗi? Hay nên giải thích? Nhưng cậu có thể giải thích được gì cơ chứ?
“Lần sau muốn vẽ, có thể nói thẳng với tôi.”
Chu Lẫm lên tiếng tiếp, giọng điệu điềm đạm như cũ nhưng Lâm Sơ lại nghe ra được chút trêu chọc trong sự điềm đạm đó?
Chu Lẫm cuối cùng cũng buông tay ra. Lâm Sơ như được ân xá mà cuống cuồng rụt tay về, siết chặt lại, lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Chu Lẫm cầm quyển vở ghi chép lên, xem xét tỉ mỉ con rùa nhỏ đó, kế đến còn vươn một tay ra mà nhẹ nhàng phác họa lại đường nét tròn trịa của con rùa. Động tác dịu dàng, tựa như đó là kho báu quý hiếm gì đó.
Lâm Sơ nhìn hành động của Chu Lẫm mà cõi lòng càng thêm hoảng loạn. Cậu hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Chu Lẫm có ý gì. Không giận? Hay là bình yên trước cơn sóng dữ?
“Ding!”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đúng lúc vang lên trong đầu Lâm Sơ.
“Nhiệm vụ hàng ngày hoàn thành, +1 tiếng đồng hồ. Kí chủ và nhân vật mục tiêu có tương tác hiệu quả, tăng một vi lượng độ thân cận.”
Nghe thấy âm báo nhiệm vụ hoàn thành, Lâm Sơ thoáng thở dài một hơi nhưng kế đó lại vì mấy con chữ “tăng một vi lượng độ thân cận” mà thấy hoảng sợ khó hiểu.
Chu Lẫm khép vở lại, ngước mắt nhìn Lâm Sơ, trong đôi con ngươi sâu hoắm ấy lóe lên chút ánh sáng khiến người khác xem không hiểu, kế đó y nở một nụ cười bí ẩn với Lâm Sơ.
Lâm Sơ thoáng thất thần vì nụ cười đó, chờ khi cậu hoàn hồn lại thì Chu Lẫm đã ngồi xuống, tiếp tục xem tập đề thi Olympic môn Vật lý của mình, tựa như hết thảy vừa rồi đều chỉ là một chuyện ngoài lề cỏn con.
Lâm Sơ đứng yên tại chỗ, tay chân không biết nên đặt ở đâu, nhiệt độ khắp mặt vẫn chưa chịu tản bớt. Cậu nghĩ ngợi lung tung với phản ứng vừa rồi của Chu Lẫm, cõi lòng thấp thỏm bồn chồn, sau cùng vẫn lẳng lặng về lại chỗ ngồi của mình, không dám ngó về phía Chu Lẫm nữa.
Sau “sự cố bất ngờ” ở thư viện, suốt mấy ngày sau Lâm Sơ đều thấy ánh mắt nhìn mình của Chu Lẫm cứ kì kì, tựa như đang xem xét một món đồ chơi thú vị, cũng hệt như đang chế nhạo cậu không biết lượng sức mình trong âm thầm. Ánh mắt đó khiến Lâm Sơ đứng ngồi không yên, nhưng cũng vì nhiệm vụ hoàn thành, chỉ số sinh mệnh được tăng thêm mà có được sự an ủi hơi biến thái.
Chu Lẫm dường như không xem trọng việc có con rùa trong vở ghi chép, ít nhất ngoài mặt là như thế. Nhưng Lâm Sơ vẫn luôn cho rằng, có thứ gì đó giữa bọn họ đang lặng lẽ thay đổi.
Chẳng chờ Lâm Sơ hoàn toàn thoát khỏi mớ cảm xúc phức tạp này, hệ thống lại công bố nhiệm vụ mới, độ khó cao hơn hẳn nhiệm vụ trước rất nhiều.
“Công bố nhiệm vụ tuyến chính: Khiến nhân vật mục tiêu Chu Lẫm vắng mặt ở lớp tăng cường Toán chiều nay. Khen thưởng: +5 tiếng đồng hồ. Hình phạt: —10 tiếng đồng hồ.”
Lớp tăng cường Toán là lớp mà trường học mở cho những học sinh xuất sắc, Chu Lẫm tiết nào cũng tham gia đều như vắt tranh. Làm y vắng mặt, hơn nữa còn là lớp phụ đạo quan trọng, chuyện này đúng thực là…
Chân mày Lâm Sơ nhíu chặt. Trắng trợn ngăn cản Chu Lẫm lên lớp chắc chắn không thể, đó là tự tìm đường chết. Cách duy nhất, vẫn là khiến y thấy “cơ thể khó chịu”.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Sơ lần nữa cân nhắc đến việc dùng thuốc. Có điều lần này không thể dùng thuốc hỗ trợ giấc ngủ tiếp, mục tiêu là làm y không thể lên lớp, chứ không đơn thuần là ngủ.
Lâm Sơ đến hiệu thuốc, mua một hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa với công hiệu cực kì nhẹ nhàng bằng lý do “dạ dày khó chịu, tiêu hóa không tốt”, thành phần chủ yếu là lợi khuẩn và một số men vi sinh hỗ trợ đường ruột hoạt động. Cậu đã đi tìm hiểu, loại thuốc này dù cho liều lượng có hơi nhiều cũng chỉ dẫn đến đi ngoài cấp độ nhẹ, chắc chắn sẽ không gây hại lớn đến sức khỏe. Dẫu cho là thế, cõi lòng Lâm Sơ vẫn ngập tràn cảm giác tội lỗi.
Đến giờ trưa, nhà ăn vang vọng toàn là tiếng người. Lâm Sơ bưng khay cơm của mình, tầm mắt tìm kiếm bóng hình Chu Lẫm trong đám đông chen chúc. Rất nhanh, cậu đã trông thấy Chu Lẫm trong một góc cạnh cửa sổ. Chu Lẫm đang ngồi ăn cơm một mình, động tác nhẹ nhàng nhã nhặn, chẳng hề ăn nhập gì với sự ồn ào xung quanh.
Lâm Sơ hít một hơi thật sâu, bước về phía ô cửa sổ gọi món…
Đến lượt Lâm Sơ gọi món, cậu nhanh chóng gọi một phần ăn tương tự khẩu vị của Chu Lẫm. Thừa lúc dì nhà ăn xoay người đi múc canh, Lâm Sơ nhanh như chớp moi gói bột thuốc đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, cẩn thận rắc phần bột trắng ấy lên lớp cơm trắng và món mặn. Bột thuốc không màu không vị, trộn vào đồ ăn căn bản nhìn không ra.
Làm xong hết thảy, tim của Lâm Sơ như muốn vọt khỏi cuống họng, giả vờ bình tĩnh mà bưng khay cơm được “thêm gia vị” đi về phía Chu Lẫm.
“Chu Lẫm, ở đây không có người đúng chứ?”
Giọng của Lâm Sơ mang đôi chút căng thẳng khó nhận ra.
Chu Lẫm nghe tiếng ngẩng đầu, khi thấy Lâm Sơ thì trong mắt liền lóe chút ngờ vực, nhưng vẫn gật đầu.
“Ừm.”
Lâm Sơ ngồi ở đối diện Chu Lẫm, đẩy phần cơm đã được “thêm gia vị” đến trước mặt Chu Lẫm.
“Tôi thấy cậu vừa rồi hình như đang do dự gì đó, phần cơm này cũng rất ngon đó, tôi gọi có hơi nhiều, cậu có muốn nếm thử không?”
Lâm Sơ cố gắng khiến giọng điệu của mình nghe có vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng Chu Lẫm.
Ánh nhìn của Chu Lẫm xem xét giữa Lâm Sơ và phần cơm trong một lúc, không hỏi gì nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp một câu.
“Cảm ơn.”
Kế đó cầm đũa lên, yên lặng dùng bữa.
Lâm Sơ cúi đầu khều bới cơm trong bát, ăn chẳng thấy ngon miệng gì, mọi sự chú ý đều tập trung hết vào người Chu Lẫm. Khi cậu thấy Chu Lẫm nuốt từng chút đồ ăn được rải bột thuốc xuống bụng, cõi lòng vừa mong chờ nhiệm vụ sắp thành công, vừa thấy bất an sâu sắc.
Thời gian nghỉ trưa trôi qua rất nhanh. Tiết đầu tiên của buổi chiều là tự học, Lâm Sơ “vừa hay” ôm vài quyển sách, tản bộ chậm rãi ngoài hành lang của nhà vệ sinh nam lớp 12, vờ như đang học từ vựng.
Chưa được bao lâu, một bóng hình quen thuộc đi ngang qua cậu với bước chân gấp gáp, đó chính là Chu Lẫm. Sắc mặt y hơi trắng bệch, chân mày chau nhẹ, một tay ôm bụng dưới, bước thẳng vào nhà vệ sinh nam.
Cá mắc câu rồi.