Edit: Minz Minz 

Khi Charlotte tỉnh dậy, cô nhận ra mình ở trên một chiếc xe ngựa đang chạy. Gương mặt cô vùi vào một chất liệu vải flan nhung mềm mại đến lạ thường. Cô thoải mái cọ cọ thêm một chút, cảm nhận sự ấm áp và êm ái của lớp vải pha trộn giữa lông cừu thượng hạng và sợi bông. Vừa mới hé mắt, cô lại nhắm lại ngay.

“A, thật thoải mái, Pantaloon.", cô khẽ thì thầm, "Mình hoàn toàn có thể ngủ một giấc thật ngon trên cái thứ này – chắc chắn sẽ là một giấc mơ ngọt ngào.”

Charlotte nhẹ nhàng tán thưởng, đặt cả hai tay lên vật mà cô đang tận hưởng. Cả cơ thể và tinh thần cô đều đang đắm chìm trong sự dễ chịu.

Nhưng… có gì đó không ổn.

Khoan đã, Pantaloon?!

Charlotte đột ngột mở mắt, phát hiện trước mắt cô là màu vàng nhạt ấm áp, nhưng nó lại thuộc về một chiếc quần tây nam màu bạc bị cô vò thành những nếp nhăn. Cô đứng hình chỉ trong hai giây, rồi cứng đờ quay đầu, và thấy ông Carlos đang nhìn mình từ trên cao.

— Nếu bỏ qua ánh mắt hài hước và nụ cười cố kìm nén trên khóe môi của cha, cô có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Charlotte nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nhìn về phía trước, giả vờ phủi bụi trên áo choàng, rồi quay sang nở một nụ cười chuẩn mực của một quý cô dành cho cha mình.

“Chào buổi sáng, cha. Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Thực ra, ta không được ổn cho lắm, Charlotte.”

Cô con gái bối rối nhìn cha, nhưng chỉ thấy ông đang thản nhiên vuốt phẳng những nếp nhăn trên chiếc quần của mình. Ơn Chúa, chất liệu vải flan nhung có một đặc tính tuyệt vời: chỉ cần vuốt nhẹ là mọi thứ lại như ban đầu.

“Có một chú mèo con đã ngồi trên người ta quá lâu, đến nỗi khi rời đi vẫn còn có vẻ luyến tiếc.", Ông Carlos cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt con gái. “Charlotte, chú mèo đó hơi nặng, đến mức chân ta có chút tê rồi.”

Nếu cơ thể con người có thể sôi lên, lúc này chắc chắn hai tai của Charlotte sẽ bốc ra một làn hơi nước dày đặc, và âm thanh nền sẽ là tiếng còi mô phỏng tiếng nước sôi. Có lẽ sau một thời gian dài sống trong cơ thể của một đứa trẻ, cô đã dần dần quên đi mình là ai.

Nếu sự xấu hổ là điều không thể tránh khỏi, thì hãy dũng cảm đối diện với nó, và giả vờ như mọi thứ thật nhẹ nhàng. Một quý cô phải luôn giữ được sự bình tĩnh và tao nhã trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Charlotte quyết định chuyển chủ đề, cô hỏi lớn: “Chúng ta đang đi nghe hòa nhạc sao ạ?”

Ông Carlos không vạch trần cô, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Không, chúng ta về nhà.”

Lớp ngụy trang của ai đó lập tức sụp đổ. Buổi hòa nhạc đã được sắp xếp thế mà lại bị hủy bỏ. Vậy là bao công sức từ chối tiệc trà, trèo tường và chịu lạnh để mang bản nhạc đến cho cha đều trở nên vô ích.

Một tiếng “Tại sao?” đầy tội nghiệp và gần như vỡ giọng, đã khái quát một cách rõ nét tâm trạng của Charlotte lúc này.

“Tại sao ư? Con không biết à, con yêu? Nhìn xem hôm nay con đã làm gì – trèo tường!” Ông Carlos cười nhạo, gõ ngón tay lên đầu gối. “Để an ủi trái tim đáng thương của ta, ta quyết định hủy bỏ kế hoạch ban đầu và về nhà để cùng con ôn lại ‘quy tắc ứng xử của một quý cô’.”

Đây chắc chắn không phải sự thật. Charlotte há hốc miệng, vẻ mặt sững sờ như thể trời đất đang sụp đổ.

Để tự cứu mình, ngay khi về đến nhà, Charlotte lập tức chạy lên lầu, lao vào phòng đàn và đóng sầm cửa lại. Bà Colette bước ra từ phòng khách, chỉ kịp thấy một bóng đen vụt qua. Ngay sau đó, ông Carlos thong thả bước vào, đưa chiếc mũ phớt cao và găng tay cho người hầu gái. Bà tiến lại cởi cà vạt cho chồng, tiện thể hôn nhẹ lên má ông.

“Anh đã làm gì mà con bé sợ đến thế? Bình thường hai ‘nghệ sĩ’ lớn bé của chúng ta luôn quấn quýt bên nhau mà.”

Bà Colette ra hiệu cho chồng nhìn lên lầu.

“Em biết mà, trước nay chỉ có nó mới khiến anh phải sợ. Nhưng lần này, vì bản nhạc, xin hãy xem đây là một bí mật riêng giữa hai cha con anh.” Ông Carlos nhẹ nhàng đáp lại, khéo léo che giấu cho con gái.

“Nghe giọng anh, có vẻ vị trí đó đã ổn thỏa?”

“Đúng vậy, mặc dù ở Pháp mà có được một công việc cho người ngoại quốc nghe có vẻ hoang đường, nhưng nếu không có gì bất trắc, đơn xin của anh sẽ được chấp thuận.”

Bà Colette vừa định trò chuyện với chồng về những kế hoạch tiếp theo, thì một tiếng hét chói tai của con gái từ trên lầu vọng xuống.

“Charlotte, con làm sao vậy?”

Nỗi lo lắng của người mẹ chưa kịp thốt ra, thì từ trong phòng đàn khóa chặt đã liên tiếp vang lên những âm thanh tức điên người. Hai vợ chồng nhìn nhau, lập tức thấy trong mắt đối phương một tia bối rối và bất lực.

Việc ngăn cha ở ngoài cửa khiến Charlotte nhẹ nhõm hơn một chút. Rốt cuộc, sức sát thương của “lớp học quý cô” đủ để khiến cô nghi ngờ về cuộc đời. Cô áp tai vào cánh cửa, không nghe thấy tiếng bước chân nào đến gần, liền hiểu rằng mình đã tạm thời thoát nạn.

Thần kinh không còn căng thẳng cao độ, Charlotte dạo bước đến trước lò sưởi. Chiếc lò trong phòng đàn có lẽ đã được mẹ yêu cầu người hầu đốt lửa trước, vì đây là nơi mà cha và cô thích nhất. Hơi ấm từ ngọn lửa lan tỏa ra đôi bàn tay, rồi đến toàn thân. Một lúc sau, cô bắt đầu cảm thấy hơi nóng. Cô cho tay vào túi áo choàng, sờ được một chiếc nhẫn, và không còn gì khác. Cô ngây người, nhận ra sự thật.

Run rẩy giơ tay lên, trên chất vải màu đen với hoa văn dệt chìm, cô nhận ra đây không phải phong cách quần áo của mình. Xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn đồng thau nằm yên vị trong lòng bàn tay Charlotte, phản chiếu ánh lửa đỏ, trông rất đẹp. Cái túi áo được cô lục ra lần nữa, không còn gì, không có gì khác.

“Trời ơi, chiếc nhẫn trinh tiết của tôi!” Charlotte như đứt dây thần kinh, hét lớn tiếng lòng của mình.

Động tĩnh quá bất thường này đã ảnh hưởng đến cha mẹ ở tầng dưới. Lúc này, cô không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện gì khác.

Chiếc nhẫn là một vật mà ông Carlos được tặng khi từ bỏ quyền thừa kế gia tộc để theo đuổi âm nhạc. Nó là một biểu tượng, một kết tinh của tình cảm mà cha cô vô cùng trân trọng. Ông đã tặng nó cho cô khi cô mới năm tuổi. Dù đã được chỉnh sửa để vừa với ngón út, Charlotte vẫn không thể đeo vừa. Nhưng nó đã trở thành chiếc nhẫn trinh tiết của cô — kể từ giây phút nhận được, cô luôn mang nó bên mình, chưa bao giờ để rơi. Đối với Charlotte, người có duyên với hai đời gia đình theo đạo Thiên chúa, chiếc nhẫn nhỏ bé này tương đương với sự bảo vệ của cả hai người cha.

Thế mà giờ đây, nó… đã mất!

Không, không phải mất, nhìn chiếc nhẫn đồng thau này… Cô đã đổi nhẫn với cậu bé tên là Ludwig… gì đó sao?!

Charlotte gần như nghẹn thở, cảm thấy thế giới đang quay cuồng từ đầu đến chân, cô sắp ngất đi. Giá mà cô đã dùng một sợi dây chuyền để buộc chiếc nhẫn vào cổ, dù có không thích cũng phải làm như vậy. Cô đi đi lại lại trong phòng đàn để trấn tĩnh bản thân, cảm giác như phổi sắp nổ tung.

Khoan đã, hình như không chỉ có vậy…

Ban đầu, vì biết sẽ ra ngoài cùng cha, cô đã giấu sáu đồng *Louis d'or vào túi áo choàng. Đó là toàn bộ tài sản riêng của cô, là nguồn vốn quý giá để cô mua các bản nhạc. Những bản giao hưởng của Haydn, Mozart, và Beethoven của cô!

(*) ‘Louis d’or’ là đồng vàng Pháp cũ, được đúc từ thế kỷ 17 đến 18, mang tên vua Louis.

Đôi chân mềm nhũn, Charlotte ngã ngồi xuống sàn, không thể kìm nén mà bật khóc.

Sau một ngày khóc lóc như trời sụp, Charlotte dần dần cũng nghĩ thông suốt. Rốt cuộc, cậu bé Ludwig đã giúp cô, và cô cũng là người thất hứa trước. Cô thật sự không có lý do gì để trách cứ cậu bé. Chiếc nhẫn trong áo choàng của cậu, có lẽ cũng giống như của cô, mang một ý nghĩa phi thường nào đó.

Tìm được cậu bé và đổi lại đồ vật mới là giải pháp thực sự. Nhưng không như mong muốn, dù Charlotte đã ra ngoài mỗi ngày. Trong suốt một tuần, cô gần như đã khảo sát hết tất cả các dinh thự xung quanh khu nhà giàu. Không có Ludwig, ngay cả con chó Golden Retriever cũng không thấy.

Giơ tay trái lên, cô nhìn chiếc nhẫn đồng thau treo lủng lẳng trên sợi dây chuyền ở cổ tay, nhắm mắt lại thở dài để chấp nhận sự thật. Những ngón tay buông thõng, đập xuống phím đàn đen trắng với một sự oán hận dày đặc. Những nốt nhạc mạnh mẽ, ban đầu mang ý nghĩa kiên cường, cuối cùng lại biến thành sự trút giận.

Khi không thể tùy ý lắng nghe bản hòa tấu, Charlotte càng thích người nghệ sĩ piano mang họ Liszt hơn – ít nhất ông ấy đã chuyển tất cả các bản giao hưởng của Beethoven lên đàn piano. Không có dàn nhạc giao hưởng, vậy thì hãy dùng piano để tự tạo ra một dàn nhạc. Nhưng đôi tay trẻ con này, chỉ có thể chơi được hơn một trang đầu của bản《Định mệnh》.

Charlotte bỏ cuộc, cô gục xuống đàn piano, hít hà mùi gỗ, hy vọng tìm thấy một chút bình yên trong lòng.

“Cứ tưởng ở gần đây chứ, Ludwig… tên lừa đảo giả danh quý ông.”

Một lúc lâu sau, cô bé khẽ lẩm bẩm, âm thanh nhỏ như một tiếng thở dài không thể nghe thấy.

Cô chắc chắn không biết rằng, ngay lúc này, có một người đang cùng nhịp với cô. Chiếc xe ngựa đang chạy trên đường trở về Berlin. Đối với gia đình Mendelssohn, chuyến trở về lần này không còn mang theo nhiệm vụ hay sứ mệnh nào, nên họ đã đi chậm lại, như thể đang thưởng thức phong cảnh, thoải mái tận hưởng hành trình.

Felix đã quá quen với những chuyến đi dài và việc chuyển nhà như thế này. Từ khi cậu bắt đầu nhớ được mọi thứ, mỗi năm đều có một khoảng thời gian như vậy.

Berlin à.

Đôi mắt cậu bé trở nên đăm chiêu, dường như nhớ đến một chuyện không mấy tốt đẹp, cậu lập tức mím chặt môi. Felix quấn chặt tấm chăn lông trên người. Có lẽ vì đã đợi quá lâu trong tuyết hôm đó, dù từ nhỏ đến lớn sức khỏe luôn tốt, cậu vẫn cảm thấy hơi lạnh. Để cậu được nghỉ ngơi thoải mái, mọi người đã sắp xếp riêng cho cậu một chiếc xe ngựa.

Như vậy cũng tốt. Ít nhất thì cậu chủ may mắn của gia đình Mendelssohn không phải chịu đựng những lời trêu chọc của cha mẹ và anh chị em, và có thể có một khoảng thời gian riêng tư trong chuyến đi dài. Cậu mãi mãi nhớ cái ngày trở về nhà, cả gia đình đã kinh ngạc và tò mò đến nhường nào khi thấy cậu mặc chiếc áo choàng của một quý cô. Đặc biệt là mẹ, ánh mắt hài hước của bà không hề giấu giếm.

Liếc nhìn chiếc áo choàng màu đỏ được gấp gọn gàng bên cạnh, đó là “sản phẩm của sự oán hận” khi mẹ không được nghe trực tiếp câu chuyện của con trai.

Một câu chuyện về một chú gà con trèo tường thì có gì đặc biệt? Có lẽ, việc nó xảy ra ở Paris, đã đủ đặc biệt rồi.

Lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt từ trong ngực, Felix xem giờ, nhưng ánh mắt lại liếc về đóa hồng trắng tinh xảo trên dây đồng hồ. Áo choàng đã được đổi, và “món quà vinh quang” cũng đã bị đổi. Cậu nhặt nó lên đưa đến trước mắt, dường như có một dòng chữ rất nhỏ ở mặt trong của chiếc nhẫn. Đưa nó ra phía ánh sáng, Felix dùng vốn tiếng Latin ít ỏi của mình để dịch: “Chờ đợi tình yêu đích thực.”

Cậu cất chiếc nhẫn vào lòng bàn tay và mỉm cười.

“Cậu sẽ sớm quay lại chứ? Charlotte… tên lừa đảo không phải quý cô.”

Lúc này, cậu vẫn chưa biết rằng, vận mệnh của mình và cô sẽ đan xen vào nhau, tạo thành một chương nhạc rực rỡ trong tương lai.

Tác giả có lời muốn nói:

【Pantaloon】: Đây là kiểu quần dài dành cho nam giới phổ biến vào đầu thế kỷ 19 (trước năm 1825). Đặc điểm của nó là ống quần thẳng, phần eo và hông khá rộng rãi.

【Nhẫn trinh tiết】(Purity ring): Khái niệm "nhẫn trinh tiết" không tồn tại vào thế kỷ 19. Kiểu nhẫn này ra đời vào cuối thế kỷ 20, do một mục sư người Mỹ khởi xướng, mang ý nghĩa là lời hứa giữ mình trong sạch của người theo đạo Thiên Chúa. Hình thức của nhẫn không có quy định cụ thể, thường là một chiếc nhẫn bạc đơn giản có khắc một câu châm ngôn. Nó cũng có thể là bất kỳ chiếc nhẫn nào mang ý nghĩa biểu tượng cá nhân, và sẽ được thay thế bằng nhẫn cưới khi kết hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play