Edit: Minz Minz 

Ông Carlos vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có của một quý tộc. Nhưng ngay khoảnh khắc trông thấy bóng dáng nhỏ bé ẩn mình sau hàng tuyết tùng, tim ông như bị một loại ma chú chế ngự. Trên gương mặt vẫn còn nụ cười dịu dàng để duy trì phép xã giao, song bàn tay khẽ run khiến vài giọt cà phê vương ra ngoài, tiết lộ sự rối loạn đang dấy lên trong lòng.

Đặc biệt là khi cô bé ấy – nhận ra ông đã chú ý đến mình – liền nhảy cẫng lên, vẫy tay hào hứng. Người đàn ông vốn nổi tiếng điềm đạm, nhã nhặn, nay bỗng cảm thấy huyết khí bốc thẳng lên đầu. Cơ mặt ông căng chặt, khóe miệng gượng gạo mỉm cười, phải cố hết sức mới giữ được vẻ ngoài bình thản.

Con gái, quả thực luôn có thể dễ dàng khuấy động mọi lý trí của ông.

Ai có thể giải thích cho ông, tại sao đứa nhóc bướng bỉnh ấy lại lọt được vào nơi này?

Chờ kết thúc cuộc trò chuyện đang dang dở, ông Carlos khéo léo tìm một lý do rời khỏi vòng tròn của các quý ông đang cao hứng bàn luận. Ông khẽ ra hiệu cho cô bé nơi xa, rồi lặng lẽ bước về phía khu vườn. Có vài người quen muốn đi cùng, nhưng ông khéo léo từ chối.

Xa dần những tiếng ồn ào náo nhiệt, bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Ông Carlos dừng bước, đưa tay xoa nhẹ lên ấn đường. Gió đông lướt qua, lay động vài sợi tóc vàng nơi thái dương. Trong khoảnh khắc, vẻ mệt mỏi hằn lên nơi khóe mắt.

Tiếng động khe khẽ vang lên sau bụi cây – rõ ràng là ai đó đang cố tình bước chậm lại. Ông Carlos bật cười, dường như có thể đoán được gương mặt ảo não của con gái mình khi bị phát hiện.

“Ra đây đi, Charlotte, ta biết là con.”

“Con đáng lẽ phải cẩn thận hơn nữa mới phải, thưa cha.”

Cô bé đáp lại rồi lao tới ôm chầm lấy ông, mang theo hơi ấm đủ để xua tan cái lạnh mùa đông.

Ông Carlos cúi xuống, giữ ánh mắt ngang bằng với con gái:

“Lẽ ra con nên đi cùng Colette dự tiệc trà, sao lại chạy đến đây?”

Charlotte phụng phịu, má phồng lên, ấm ức trách móc:

“Cha biết rõ con ghét nhất mấy buổi tiệc trà chán ngắt đó. Cha còn hứa rằng nếu con dậy sớm, cha sẽ đưa con đến nghe buổi hòa nhạc. Con thậm chí bỏ cả giấc ngủ trưa… vậy mà cuối cùng cha lại bỏ mặc con cho mẹ!”

Ông Carlos nhướn mày, nhẹ giọng:

“Con còn nhớ hiệp ước của hai cha con ta không, Charlotte?”

Cô bé lập tức đáp lại:

“Âm nhạc là trên hết… nhưng hiển nhiên ý muốn của phu nhân Dovawkerin lại quan trọng hơn tất cả!”

Lời vừa dứt, Charlotte lập tức nhận ra mình đã rơi vào bẫy câu chữ của cha.

“Cha!” – cô bé giậm chân, đôi mắt xanh ánh lên sự tức tối.

Ông Carlos chỉ cười nhạt, ôn tồn vuốt mái tóc nâu của con:

“Con quên mất rằng mình mang họ Jeanrenaud rồi sao? Là tiểu thư của nhà này, con cũng nên học cách làm quen với những buổi tiệc trà. Còn cha đây, phải đứng ngoài gió lạnh tiếp chuyện bao người, chẳng lẽ con cho rằng ngồi trong phòng khách ấm áp, ăn vài chiếc bánh ngọt và nghe chuyện phiếm lại là điều tệ hại đến vậy?”

Charlotte thở dài, giọng nhỏ lại:

“Nhưng ít nhất nếu đi cùng cha, con còn được nghe nhạc. Còn các tiểu thư, họ chỉ ở trong phòng khách nói chuyện, ấm áp thì ấm áp thật… nhưng chẳng có gì thú vị.”

Ông Carlos bật cười, hôn nhẹ lên trán con gái. Nhưng ngay khi chuẩn bị nói gì đó, ông sực nhớ ra một chi tiết khiến gương mặt đang tươi cười lập tức đông cứng.

“Charlotte, làm sao con lại có thể ở đây?”

“Bởi vì cha đã thất hứa, nên Thượng Đế trừng phạt cha. Nhưng con thì vẫn yêu cha như cũ, chẳng chút thay đổi nào.” – Charlotte chìa ra một tập nhạc phổ, đôi mắt long lanh đầy đắc ý.

Ông Carlos sững lại. Đây chính là bản nhạc ông cần nộp để ứng tuyển chức vụ mới – bản cũ, ông đã bỏ quên, thay bằng bản sao đã chỉnh sửa trong tối qua. Thật may mắn là con gái đã mang đến đây, nếu không thì hậu quả khó lường.

Song… Charlotte làm sao có được thứ này?

Ông siết chặt vai con, trầm giọng:

“Charlotte, nói thật cho ta biết, con đã đến đây bằng cách nào?”

“Con đi xe ngựa.”

“Xe ngựa không thể đưa con vào. Nơi này cấm phụ nữ tùy tiện ra vào, làm sao con vào được?”

Đôi mắt Charlotte lấp lánh, môi cong lên đầy tự hào:

“Con trèo tường. Có giỏi không?”

Ông Carlos chết lặng. Lý trí của ông như căng ra đến tận cùng.

Ông nắm tay con, đôi bàn tay nhỏ bé giá lạnh khiến lòng ông vừa tức giận, vừa thương xót. Không kìm nổi, ông nhấc bổng Charlotte, kẹp trong tay áo choàng, bước nhanh về phía đình hóng gió gần đó.

Charlotte ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, khoác áo choàng, lén lút ngước mắt nhìn cha. Cô đoán chắc lần này cha sẽ nổi giận, thậm chí bắt mình học thêm lễ nghi để “răn dạy”. Ý nghĩ ấy khiến cô rùng mình.

Nhưng thay vì quở trách, ông Carlos đặt vào tay con một ly sữa nóng. Không cần đợi lệnh, Charlotte lập tức uống cạn.

Ông ngồi xuống bên cạnh, khẽ ôm con gái vào lòng. Trong cái rét đầu đông, ông sợ nhất là con bị cảm lạnh.

“Cha…” – Charlotte khẽ ngẩng đầu, cặp mắt xanh trong veo.

Ông Carlos khẽ thì thầm:

“Con ngoan đi. Ta đã cho thêm một chút thuốc an thần vào sữa, mong rằng con có thể yên tĩnh đôi chút.”

Charlotte lí nhí đáp:

“Vâng…”

Rồi, trong vòng tay ấm áp của cha, cơn buồn ngủ ập đến. Chỉ vài phút sau, cô bé chìm hẳn vào giấc ngủ, vẫn còn thì thầm mơ hồ:

“Cha sẽ ở lại cùng con chứ?”

Ông Carlos hôn lên trán con, giọng thì thầm đầy xót xa:

“Trên đời này, chẳng có gì quan trọng hơn con đâu, Charlotte…”

Trong khi đó, Felix đã đứng chờ bên hàng rào sắt suốt mười lăm phút. Cái lạnh len lỏi khiến cậu phải quấn chặt áo choàng, dắt theo cậu em James làm bạn. Hết nửa giờ, rồi một giờ… Felix đi qua đi lại để giữ ấm. Đến hai giờ sau, cậu bắt đầu hoài nghi không biết tất cả có phải chỉ là ảo giác.

Một bàn tay đặt lên vai khiến Felix giật mình, quay lại, nhưng không phải Charlotte – mà là chị gái Fanny.

“Felix, chúng ta phải đi thôi.”

Cậu bé cụp mắt, nuối tiếc. Fanny khẽ xoa đầu em, an ủi:

“Còn nhiều việc quan trọng hơn đang chờ chúng ta.”

Felix khẽ gật đầu, đưa tay nắm lấy tay chị.

Trên con đường trở về, cậu ngập ngừng hỏi:

“Chị Fanny… có phải các cô gái luôn thất hứa không?”

Fanny bật cười:

“Ngốc ạ. Không phải họ không để tâm. Đôi khi, phá vỡ một lời hẹn chỉ là để người kia càng nhớ đến mình hơn… và để dành một bất ngờ cho lần gặp lại.”

Nói rồi, chị ấy khẽ nắm chặt tay cậu, dắt Felix rời khỏi khu vườn tĩnh lặng, bóng dáng cả hai dần khuất sau làn sương trắng mùa đông.

Tác giả có lời muốn nói:

【Vở kịch nhỏ số 1 – “Tên”】

Một ngày nọ, vài nhà soạn nhạc tụ tập lại để bàn về “Tên” và cùng nhau phỏng vấn.

———

[Liszt]: Chờ đã… đây chẳng phải là sân nhà của Felix sao? Sao tôi lại được hỏi trước?

Tôi, Franz Liszt, tuy không hề muốn khoe, nhưng họ tên tôi cũng là một câu chuyện dài: “Franz” theo tiếng Hungary hóa thành “Francis”, còn “Liszt” thì sao không chỉ là “List”? Chữ “z” thừa kia, nếu muốn hiểu, phải hỏi tận ông cha tôi.

À, còn về phía Pháp… họ không mấy ưa cách phát âm của tôi, nên gọi tôi là “Le petit Litz”. Nay tôi tuyên bố rõ ràng: tôi không hề muốn trở thành trò đùa hay biệt danh của bất kỳ diễn viên nào!

[Chopin]: Này Liszt, chẳng phải chính tác giả vẫn thường khoe bà ấy là “kẻ sùng bái Liszt” đó sao? Trong lòng cậu, chẳng lẽ không có chút tự đắc nào?

Ở Ba Lan, tôi là “Fryderyk” hay “Franciszek”, còn người Pháp thì gọi tôi là “Frédéric”. Phải thừa nhận, đôi khi tôi cũng chạnh lòng khi họ phát âm sai tên tôi… Họ còn tặng tôi cả cái tên “François”. Giờ đây, tôi chẳng còn bận tâm nữa – quốc tế gọi tôi theo phiên âm Pháp, rồi đến Anh: “Frédéric Chopin”.

Nếu xét theo lịch sử, người đầu tiên gọi tôi là “Chocho” — hình như chính là bà George Sand…

[Mendelssohn]: Ha! Hẳn tác giả chẳng những là "kẻ sùng bái Liszt”, mà còn là “người hâm mộ của Chocho” kia mà? Hai người thử nhìn tôi xem, lương tâm các người có cắn rứt chút nào không?

Tên của tôi là một sản phẩm tôn giáo, đến mức họ thậm chí chẳng thể nào phát âm đầy đủ. May mắn thay, tôi vẫn cảm thấy gặp được các cậu là điều may mắn của đời tôi.

[Charoline]: Thắp nến lên, Felix, nhìn tên tôi mà xem… có lẽ cậu sẽ dễ chịu hơn.

Tôi được đặt tên theo ý tưởng của một nữ thần: “Caroline chỉ thuộc về chàng”. Chính vì vậy, “Caroline” có thêm “h”, biến thành tên tôi. Nhìn sang “Dvořák” hay “Grindelwald”, cậu thấy lộn xộn chứ?

[Aurora]: Nhìn tôi mà xem, chắc cậu cũng thấy dễ chịu hơn.

Tên tôi xuất phát từ ý tưởng: “Tuyệt đối chẳng buồn phiền”. Khi nghĩ đến câu chuyện tình yêu dài nhất trong lịch sử của nhân vật, tác giả đã biến tôi thành “Sáng sớm” và “Cực quang”. Tôi từng tự hỏi làm sao có thể nghĩ ra một cái tên… siêu tùy ý đến vậy.

[Charlotte]: Chuyện còn thảm hơn nữa, Felix à. Cậu có tưởng tượng nổi không, khi tác giả gõ cuốn sách này, chỉ một cái búng tay, bà ấy đã sắp đặt tên tôi theo ý mình – may mà tôi là nữ, nếu không, chắc chắn sẽ bị gọi là “Sherlock”!

Sau này, trong suốt cuộc đời của tôi , tác giả vẫn thỏa sức sắp đặt tên như thể “Trời cao định sẵn”. Cha mẹ tôi cũng phải chỉnh sửa tên theo ý tác giả, và vì chúng tôi là ba người, nên mọi thứ được sắp xếp thật cẩn thận: A, B, C!

[Tác giả]: Nói chi nữa! Rõ ràng tôi là người quyết định tên cha mẹ của các nhân vật.

Colette – một cái tên nữ độc lập, mạnh mẽ, đầy quyết đoán và tinh thần “nhân dân chiến thắng”. Còn Calos – ưu nhã, nam tính, mang ý nghĩa “tự do”. Nào, đúng là hợp với tính cách của họ rồi.

[Các nhân vật nữ]: Im mồm đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play