Edit: Minz Minz
Charlotte quan sát thật lâu mới chọn được một đoạn hàng rào làm mục tiêu vượt qua.
Phải cảm ơn gu thẩm mỹ rườm rà nhưng tinh xảo của chủ nhân dinh thự này: ngay cả hàng rào trong hoa viên cũng mang dáng dấp *Baroque, uốn lượn với hoa văn kim loại như những dây leo xoắn. Giữa các trụ rào, có nhiều kẽ hở vừa đủ để một cô gái nhỏ tìm được chỗ bấu víu.
(*) ‘Baroque’ (tiếng Pháp) có nghĩa là lều, lán, túp lều tạm; đôi khi còn chỉ ngôi nhà thô sơ, đơn sơ.
Cũng nên cảm ơn chiều cao trung bình của người ở thời đại này, cùng với sự yên bình đáng ngưỡng mộ của khu phố thượng lưu — bởi vì “chướng ngại vật” trước mắt thực ra cũng chỉ cao chưa đầy hai lần dáng người cô, chẳng khác gì trò đùa.
Charlotte thả mũ choàng xuống, đảo mắt tìm đường leo tốt nhất, rồi khẽ gật đầu hài lòng. Kế hoạch hoàn hảo, không một kẽ hở.
Cô cởi áo choàng, đặt bên mép rào, cũng đặt tập nhạc phổ lên mảnh vải màu mận chín. Xoay người, cô chống tay, vỗ nhẹ một cái như ra hiệu bắt đầu, lòng đầy phấn khích bước vào “chiến dịch” của mình.
Ký ức tuổi thơ lập tức trỗi dậy, hòa làm một với thân thể bé nhỏ này. Charlotte thấy động tác của mình dần trở nên linh hoạt, vui sướng từ tận đáy lòng.
Linh hồn một kẻ trưởng thành khiến cô chẳng thể giống những cô bé cùng tuổi, chỉ tìm niềm vui bên búp bê vải hay sách tranh. Cuộc sống quý tộc nhìn thì tao nhã nhưng thực ra đa phần là bị giam trong bốn bức tường, nghĩ kỹ cũng khá buồn tẻ.
Trong một thời đại thiếu thốn trò giải trí, khi gạt sang một bên các nghi thức tiểu thư nhà nề nếp, chỉ một lần leo tường thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy tinh thần sảng khoái chưa từng có.
Càng leo cao, tầm mắt càng rộng mở. Charlotte phảng phất như mọc cánh, như một chú chim sẻ nhỏ nhảy nhót trên ngọn cành, càng lên cao lại càng đắc ý, hân hoan.
Mọi thứ tưởng như đã thành công mỹ mãn — không khúc mắc, không kịch tính. Nhưng nếu câu chuyện cứ trôi chảy như thế, thì chắc chắn sẽ bị chê là nhạt nhẽo.
Quả nhiên, vui quá hóa buồn.
Con chó săn lông vàng vốn ngoan ngoãn bỗng dưng phóng như mũi tên rời cung, lao đến chỗ áo choàng màu mận chín cô vừa bỏ lại, đứng bên hàng rào, ngẩng đầu sủa vang.
“Chó…?!”
Charlotte giật mình, cơ thể chợt cứng đờ. Bàn chân trượt, ngón tay lơi ra, cô mất thăng bằng và rơi xuống.
Như một chú chim non tập bay bất ngờ ngã khỏi cành, cô rơi thẳng xuống bên gốc cây — nơi con chó lông vàng đang háo hức ngẩng đầu nhìn, lại sủa thêm một tiếng đầy phấn khích.
“Trời ạ… chó ư?!”
Bản năng sợ hãi loài vật ấy khiến cơ thể nhỏ bé của cô bộc phát sức mạnh kinh người. Charlotte vội với tay, chụp được thanh trụ sắt lạnh lẽo, treo lơ lửng giữa trời, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Chưa kịp thở phào, con chó phía dưới lại sủa ầm ĩ, khiến cô run lên bần bật, bám chặt cột rào, nhắm nghiền mắt, trốn tránh trong nỗi sợ.
Khó khăn quá. Thật sự quá khó khăn.
Dù đã sống hai kiếp, cô vẫn không thoát được căn bệnh “sợ chó”. Nước mắt trực trào. Chỉ muốn mang bản nhạc trao cho cha, sao lại phải trải qua tình cảnh này?
Nếu lần sau còn bị bắt đi đưa phổ nhạc, cô thề sẽ hóa thành chính con chó ấy cho rồi!
“Có ai đó… đuổi nó đi giúp tôi được không?!” Charlotte gần như cầu nguyện, thề bằng tất cả tình yêu âm nhạc trong tim, rằng cô sẽ biết ơn suốt đời người đã cứu mình.
Trong lúc run rẩy, cô bỗng nghe một giọng nam bằng tiếng Pháp vang lên sau lưng — giọng nói mang chút gấp gáp, lại pha lẫn vẻ thành kính như ánh sáng cứu rỗi:
“Mademoiselle, vous avez besoin d'aide?”
(Tiểu thư, cô có cần giúp đỡ gì không?)
Đối với cậu bé Felix, trong nhận thức của mình, các thiếu nữ phải giống chị gái Fanny dịu dàng, hoặc như em gái Rebecka hoạt bát đáng yêu. Một tiểu thư được dạy dỗ nghiêm khắc tuyệt đối sẽ không trèo tường như thế này.
Nhưng hôm nay, cậu tận mắt nhìn thấy. Cô bé ấy rõ ràng ăn mặc như một tiểu thư quý tộc, cử chỉ vốn cho thấy đã từng học qua lễ nghi. Vậy tại sao cô lại hành động trái ngược như thế?
Felix còn đang ngẩn ngơ thì con chó James đã chạy đến, sủa inh ỏi. Cậu vội vã túm dây kéo nó ra, định xin lỗi. Nhưng trong thoáng chốc, ánh mắt lại vô tình dừng lại trên cặp chân trắng muốt trong đôi tất len vàng nhạt, lộ ra bên dưới váy trắng…
“Lạy Chúa…” Cậu đỏ mặt, tim đập dồn, chết trân tại chỗ.
Mãi đến khi James lại sủa, khiến cô bé trên hàng rào run bắn, Felix mới bừng tỉnh. Lúng túng đến nỗi chỉ biết thốt ra một câu ngốc nghếch:
“Tiểu thư… cô có cần giúp không?”
Charlotte gần khóc, giọng run run:
“Xin… xin cậu… đuổi con chó đi được không?”
Nghe lời khẩn cầu đầy nước mắt ấy, Felix lập tức dắt chó đi xa, buộc nó vào một cột sắt.
“Được rồi, tiểu thư, đừng sợ. Nó sẽ không làm gì nữa. Cô có thể xuống rồi.”
Charlotte hé mắt, nhìn thấy con chó vàng đang nằm im trong tuyết, xa khỏi tầm nguy hiểm. Cô mới thở phào, run rẩy leo xuống. Vừa chạm đất, cô dựa lưng vào hàng rào, thở dốc như vừa sống lại sau một kiếp.
“Cảm ơn cậu, chàng trai nhỏ.", cô thì thào, đôi mắt xanh ướt át rực sáng, “Cậu giống như thiên thần vậy. Tôi có cảm giác như đang được ánh sáng cứu rỗi bao bọc…”
Charlotte đưa mắt đánh giá cậu bé tóc đen trước mặt: áo choàng đen được cắt may tinh xảo, mái tóc xoăn gọn gàng, làn da khỏe mạnh, bàn tay đẹp với những ngón thon dài. Một quý công tử đích thực — có lẽ là người học nhạc.
Felix chỉ mỉm cười lễ độ, không bộc lộ nhiều cảm xúc trước lời khen hoa mỹ. Điều đó khiến Charlotte hơi lườm thầm: mới chỉ hơn cô một hai tuổi mà đã làm ra vẻ người lớn nghiêm nghị, thật phí hoài khuôn mặt đáng yêu như thiên thần kia.
“Cậu cũng đến dự yến tiệc sao?” cô hỏi.
“Yến tiệc ư? Không, tôi chỉ đang dạo chơi.” Felix lắc đầu, ngập ngừng nhìn hàng rào. “Nhưng… tiểu thư, nếu cô tham gia yến tiệc, sao lại trèo tường thế này?”
Charlotte mỉm cười, không giấu diếm:
“Ở kia, tập nhạc phổ. Tôi muốn đưa cho cha. Nhưng trong dinh thự họ lại cấm nữ giới vào. Thế nên tôi đành nghĩ ra cách này. Đừng lo, tôi không phải kẻ khả nghi.”
Felix thoáng ngẩn người, rồi bật cười:
“Tiểu thư, tôi tin cô sẽ chẳng bao giờ làm điều xấu.”
Lời nói hóm hỉnh mà tự nhiên ấy khiến Charlotte bất ngờ. Cậu vừa khiến bầu không khí bớt căng thẳng, lại cho thấy sự chín chắn vượt quá tuổi.
“Được rồi, thời gian cấp bách. Xin cho phép tôi tiếp tục nhiệm vụ?”
“Vậy có cần tôi giúp gì không?”
“Chỉ cần giữ con chó kia đừng gây ồn là được.”
“Được.”
Nói rồi, Charlotte nhanh nhẹn trèo qua hàng rào, động tác vừa uyển chuyển vừa dứt khoát, khiến Felix phải thầm nghĩ bản thân chưa chắc đã làm được như cô.
Cậu thấy cô với tay lấy phổ nhạc, nhưng vì để xa quá nên không tới. Felix liền nhặt giúp, phủi sạch tuyết, rồi đưa lại. Sau đó, còn cởi áo choàng đen của mình, đưa qua.
“Tiểu thư, hãy khoác cái này. Che váy lại, để không ai nhận ra cô là nữ giới.”
Charlotte ngạc nhiên, rồi mỉm cười cảm kích.
“Charlotte Dovawkerin — đó là tên của tôi. Còn cậu?”
“… Ludwig Bartholdy.” Felix khẽ đáp, ánh mắt hơi buồn khi thốt ra cái tên mà bản thân vốn không mấy ưa thích.
“Ôi, Ludwig! Cậu trùng tên với Beethoven! Sau này cậu nhất định sẽ trở thành một nhạc sĩ vĩ đại như ông ấy.”
Câu nói này khiến mắt Felix bừng sáng. Tim cậu chấn động, như có thứ ánh sáng thần thánh rọi vào.
“Xin chờ tôi.” Charlotte khẽ vẫy, “Tôi sẽ mang phổ nhạc vào trong cho cha, rồi sẽ trả áo cho cậu.”
Nói xong, cô lao đi giữa rặng tùng, bóng dáng biến mất hẳn.
Tác giả có lời muốn nói:
Người chơi đàn piano thường có ngón tay đặc biệt, móng tay và xương khớp biến đổi theo năm tháng luyện tập. Charlotte chỉ dựa vào thói quen nghề nghiệp mà đoán Felix học đàn, không ngờ lại đoán trúng.
Tên đầy đủ của “Men tổng” là Jakob Ludwig Felix Mendelssohn-Bartholdy. Suốt đời ông thường ký là “Felix Mendelssohn” vì có chút kháng cự với các phần tên còn lại.
“Felix” nghĩa là hạnh phúc, may mắn. Vì thế, trước đó chị gái Fanny mới gọi ông là “người may mắn”.
Cũng như Charlotte không quen dùng họ “Jeanrenaud” mà vẫn giữ họ gốc của cha, Felix cũng có phần xa cách với một số cái tên của mình.