Edit: Minz Minz 

“Đúng vậy, chỉ mình con đi là được.”

Nghĩ đến việc có thể thoát khỏi buổi tiệc trà xã giao nhàm chán, Charlotte hào hứng hẳn lên —— không khí tự do như đang mời gọi linh hồn cô vậy.

Bà Colette nhìn con gái đầy tự tin từ đầu đến chân, rồi khẽ lắc đầu mỉm cười. Dù Charlotte từ nhỏ đã tỏ ra chín chắn hơn bạn bè cùng tuổi, nhưng để một đứa bé đơn độc đi dự một buổi tiệc long trọng thế này, thật sự khiến bà cảm thấy không yên lòng.

Thấy mẹ vẫn còn ngần ngại, Charlotte vội vàng nói:

“Mẹ, xin hãy tin tưởng con. Con đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”

Cô bắt đầu liệt kê từng phép tắc, từng quy củ cần tuân theo khi xuất hiện nơi đông người; lại kể rành rọt những thông tin đã biết về chủ tiệc và khách mời, cố gắng chứng minh mình hoàn toàn có thể gánh vác việc này.

Trước mắt bà Colette, đứa con gái nhỏ như đang tin tưởng tuyệt đối rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ. Chính sự nghiêm túc xen lẫn vẻ đáng yêu ấy đã khiến bà quyết định buông tay.

Bà đưa bản nhạc cho đôi mắt sáng rỡ đang chờ đợi.

“Mẹ?”

“Cầm lấy đi. Ta biết con chẳng hề muốn đi tiệc trà cùng ta.”

Bà Colette xoa mái tóc con gái, mỉm cười:

“Bản nhạc này rất quan trọng. Nó liên quan trực tiếp đến việc cha con có thể thuận lợi giành được chức vị kia hay không.”

“Con nhất định sẽ không làm hỏng việc.”

Charlotte ôm chặt tập bản nhạc vào ngực, trong đầu lại nhớ đến nụ cười có phần sâu xa của cha lúc chuẩn bị đến yến hội hôm nay.

“Mặc áo choàng cho ấm, ta sẽ gọi xe ngựa cho con.”

“Nhà mình chẳng phải đã có xe ngựa rồi sao?”

“Chẳng lẽ con muốn để người mẹ đáng thương của con phải lê bước đến buổi tiệc trà ấy?”

“…”

---

“Felix, em định ra ngoài sao?”

Giọng nói vốn nghiêm nghị bỗng trở nên dịu dàng. Cô gái đứng nơi cửa sổ, đôi mày khẽ chau lại, do dự khuyên nhủ:

“Bên ngoài vẫn còn tuyết, mà chúng ta sắp phải….”

“Fanny, đừng lo.” Cậu bé ngắt lời, giơ sợi dây dắt chó trong tay:

“Chị xem, em có James đi cùng. Khu này rất an toàn, em sẽ không đi xa đâu —— chị cứ yên tâm.”

“Nhất định phải đi sao?”

“Chị cũng biết, đây là quãng thời gian cuối cùng của chúng ta cùng với nó… và với Paris này.”

Felix cúi đầu, tay khẽ vuốt bộ lông vàng óng của con chó, ánh mắt lại hướng về nơi xa xăm.

Fanny thở dài, rồi cẩn thận kiểm tra từng nút áo choàng, chắc chắn em trai không bị lạnh, sau đó đội mũ trùm lên đầu cậu.

“Được rồi. Nhưng đừng gọi đó là ‘quãng thời gian cuối cùng’. Felix, em chắc chắn sẽ có ngày trở lại Paris.”

Nói rồi, cô gái khẽ cười, cào nhẹ mũi em trai:

“James, nhớ bảo vệ cậu chủ nhỏ của chúng ta nhé.”

Chú chó lông vàng sủa vang, phấn khích kéo cậu chủ đi ra cửa.

Cô gái vẫn không quên dặn với theo: “Nhớ chú ý thời gian, đừng về trễ. Nếu không thấy em về, chị sẽ đi tìm.”

Đáp lại, chỉ còn bóng dáng em trai cùng chú chó đang vẫy tay trong màn tuyết mỏng.

“Cái gì? Phụ nữ không được phép bước vào sao? Ngài quản gia, ngài không đùa chứ?”

Charlotte đứng giữa đại sảnh xa hoa tráng lệ, cả người sững sờ.

“Xin lỗi tiểu thư Cécile Jeanrenaud, hiện tại khu vực này chỉ dành cho quý ông. Xin mời tiểu thư theo tôi đến khu dành cho các quý bà và tiểu thư, ở đó có trà và điểm tâm.”

Dù đối diện chỉ là một cô bé sáu tuổi, vị quản gia vẫn giữ lễ nghi chu toàn. Dù sao, gia đình Charlotte cũng là khách quen của tòa dinh thự này.

Phiền phức thật…

Charlotte mím môi, siết chặt bản nhạc trong tay, cố gắng dò hỏi:

“Vậy… ngài có thể chuyển tập nhạc này đến cho cha tôi không?”

Quản gia thoáng nhìn, nhưng lắc đầu từ chối:

“Thật xin lỗi. Hiện giờ ngài ấy đang ở khu vườn sau dinh thự, đi dạo cùng một vị khách vô cùng tôn quý. Trước khi vị ấy rời khỏi, không ai được phép vào.”

Charlotte ngẩn người. Khách quý gì mà phải tiếp ngoài trời tuyết thế này? Chẳng lẽ… Napoléon? Không đúng, ông ta đã bị lưu đày ở Saint Helena rồi còn gì.

Cô lắc đầu. Không được suy nghĩ lung tung nữa. Việc chính là phải đưa tập nhạc vào tay cha trước khi vận mệnh nghề nghiệp của ông bị quyết định bởi một buổi dạo chơi vô nghĩa.

“Ngài xác nhận cha tôi đang ở khu vườn sau dinh thự chứ?”

“Vâng, thưa tiểu thư.”

“Rất tốt. Xin ngài mang giúp tôi áo choàng. Tôi chợt nhớ còn chút việc phải đi trước.”

Khoác áo, Charlotte lại một lần nữa bước vào gió lạnh.

Tuyết đã ngừng rơi.

Kéo chặt áo choàng, cô nhướng mày, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.

Cũng may khu vườn này chẳng phải được bao quanh bởi tường thành kiên cố.

Nếu núi không tìm đến ta, thì ta sẽ trèo qua mà đến với núi.

Mục tiêu —— hàng rào sắt của dinh thự.

Ai mà tuổi thơ chẳng từng leo cây, vượt tường cơ chứ?

---

Felix Mendelssohn dạo bước cùng chú chó James giữa những con phố yên tĩnh của khu nhà giàu ở Paris.

Dù gia đình cậu đến thành phố này chưa tròn một năm, mang theo làn gió lạnh lẽo của trách nhiệm và mệnh lệnh, Felix vẫn dần dần nảy sinh tình cảm với nơi đây.

Thế nhưng, chỉ ít hôm nữa, họ phải rời Paris.

Sau Waterloo, Pháp phải trả món nợ khổng lồ bồi thường chiến tranh. Gia đình Mendelssohn —— ngân hàng của cha và chú cậu —— được chọn giám sát việc chi trả ấy. Đó là lý do cả nhà rời Berlin sang Paris. Nay nhiệm vụ đã xong, họ cũng phải rời đi.

Nơi đất khách, dẫu lộng lẫy đến đâu, cũng chẳng thể thay thế quê nhà.

Cứ lang thang mãi, Felix vô tình dừng chân trước một tòa dinh thự lớn với khu vườn bao quanh bởi hàng rào sắt và những hàng tùng vươn cao che khuất tầm nhìn. Bên trong dường như đang có yến tiệc, tiếng ồn ào vọng ra giữa khung cảnh vốn tĩnh lặng càng thêm nổi bật.

Felix ngẩng nhìn bầu trời. Từ bao giờ tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua mây rọi xuống.

Cậu ra hiệu, James liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Felix phủi tuyết trên mũ và vai, cảm nhận hơi lạnh thấm qua áo choàng. Cậu rụt vai, thổi hơi vào bàn tay đỏ ửng cho ấm rồi cho chúng vào túi áo. Đúng lúc đó, ngón tay chạm phải vật gì cứng.

Cậu lấy ra —— một chiếc nhẫn đồng khắc huy hiệu Mendelssohn Bank. Hôm qua, cha đã chính thức kết thúc công việc ở Paris và tặng cậu chiếc nhẫn từng mang trên tay, như một dấu ấn của vinh quang.

Felix nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đưa lên ánh nắng. Vầng sáng vàng rực rỡ lóe lên.

Cậu bật cười, hứng thú dùng chiếc nhẫn làm khung ngắm, “cắt” lấy bầu trời, núi xa, tuyết trắng và những rặng tùng trước mắt…

Cho đến khi một bóng dáng đỏ thẫm chen vào khung cảnh ấy.

Một cô bé khoác áo choàng đỏ sậm, nhỏ nhắn, lấp ló dọc theo hàng rào sắt. Cô bé vừa chạy vài bước, vừa ngó nghiêng tìm kiếm, trông như một chú chim non hiếu động. Felix không kìm được bật cười —— đáng yêu chẳng khác gì một chú gà con màu đỏ.

Thế rồi, ánh mắt cậu mở to kinh ngạc.

Cô bé kia đặt áo choàng lên hàng rào, tung người lên, bám lấy lan can, bắt đầu leo trèo!

Felix ngây người.

Gà con… biết leo tường sao?!

Không, có lẽ Paris đã khiến cậu phải định nghĩa lại từ “tiểu thư” rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play