Một người khi gặp phải chuyện khiến mình không hài lòng thường sẽ trốn tránh hiện thực.

Mà biện pháp trốn tránh hiện thực đơn giản nhất chính là ngủ thiếp đi và không tỉnh lại.

Vậy nên khi Lý Thi Tình ý thức được rằng ngay cả nghỉ ngơi cũng không giúp mình nhớ ra chút nào, mặc dù cô đang chậm rãi khôi phục tri giác nhưng cũng không muốn mở mắt ra.

“Không đúng!”

Cứ nhắm mắt rồi chợp mắt trong chốc lát như vậy, Lý Thi Tình bắt đầu cảm thấy khác thường.

Giường bệnh sẽ có cảm giác rung lắc như thế này ư?

Hơn nữa, hình như cô không giống như đang nằm!

Chẳng lẽ cảnh sát muốn di chuyển cô đến nơi nào khác?

Nghĩ tới đây, Lý Thi Tình sợ hết hồn, cuối cùng cũng không dám giả vờ ngủ nữa mà vội vàng mở mắt. Cô đoán không hề sai, hiện giờ cô đang ngồi trên một chiếc xe buýt và lắc lư theo sự chuyển động của xe.

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, họ vừa đi ngang qua một trạm xe buýt, tốc độ xe không nhanh, loáng thoáng có thể trông thấy trên biển viết mấy chữ “Trạm đường Duyên Giang”.

‘Chờ chút đã, chẳng phải hai vị cảnh sát kia nói đoạn đường Duyên Giang đã bị phong tỏa vì tai nạn giao thông ư? Chẳng lẽ họ muốn chở mình đến hiện trường tai nạn xem thử, nhằm kích thích mình nhớ lại tình huống lúc trước?’

Lý Thi Tình cố gắng áp chế nỗi sợ trong lòng, đánh giá xung quanh.

Nói sao nhỉ, tình hình có vẻ không phù hợp cho lắm.

Nơi này không phải xe cảnh sát như cô nghĩ, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một chiếc xe buýt bình thường.

Cô cũng không giống người bị áp giải đến địa phương nào đó. Trên xe không có ai mặc đồng phục cảnh sát, ngoại trừ mấy người trẻ tuổi thì phần lớn đều là các ông các bà già.

Có lẽ do hành động của cô đột ngột với mạnh mẽ quá nên hành khách ghế bên cạnh vốn đang tựa đầu vào cửa sổ xe nghỉ ngơi cũng bị giật mình bừng tỉnh theo, sau đó mơ màng mở mắt ra và quan sát xung quanh. 

“Đậu má! Chuyện gì xảy ra vậy!”

Chàng trai đeo kính tháo kính xuống rồi xoa mắt mình, mang vẻ không dám tin nhìn quanh quất.

Sau đó anh lập tức nhảy dựng lên giống người bị thần kinh rồi không ngừng sờ mặt mình, sau đó còn săm soi khuôn mặt mình trên kính cửa sổ rồi lại ngoáy lỗ tai như một gã cuồng tự luyến đang phát bệnh.

Lý Thi Tình chỉ liếc thoáng qua anh rồi không thèm quan tâm người ta đang giật mình vì điều gì nữa. Trong khoảng thời gian gần đây cô đã bị kinh hãi nhiều lần quá rồi, bây giờ cô chỉ muốn gọi điện cho người nhà thôi.

Nói đến điện thoại…

Thứ đang nặng trĩu trong túi cô chẳng lẽ là điện thoại?

Chẳng phải cảnh sát Giang đã nói không cho phép cô liên hệ với người ngoài ư? Tại sao họ lại trả điện thoại cho cô?

Lý Thi Tình bối rối lấy điện thoại từ trong túi ra. Chắc là chàng trai đeo kính ngồi bên cạnh đã hết phát bệnh, anh vỗ vai Lý Thi Tình ngồi kế bên rồi nhìn cô giống như gặp ma, sau đó hỏi liền tù tì một đống câu khó hiểu.

“Tại sao lại là cô? Tại sao cô lại ở đây? Không đúng, tại sao chúng ta vẫn còn ở đây?”

Giọng nói của anh vừa khàn vừa thô ráp, lúc nói chuyện còn không ngừng bứt tai.

“Anh là ai vậy?”

Lý Thi Tình cầm điện thoại, ngỡ ngàng nhìn chàng trai đeo kính.

“Tôi biết anh à?”

Nghe Lý Thi Tình nói vậy, chàng trai đeo kính ngẩn người ra một lúc, sau đó đáp bằng vẻ mặt kích động: “Cô không biết tôi á? Cô hãm hại tôi thê thảm như vậy cơ mà! Sau khi cô kéo tôi xuống xe, tôi…”

Chờ một lúc, anh lại ngẩn người ra rồi đổi giọng nói: “Không, tôi phải cảm ơn cô mới đúng, nếu cô không làm như vậy với tôi thì…”

“Tôi không quen biết anh!”

Thấy đối phương kích động, ăn nói lại không mạch lạc, Lý Thi Tình sợ đến mức lùi lại đằng sau, suýt nữa thì ngã ngửa xuống sàn xe.

Có lẽ cô gặp phải một bệnh nhân tâm thần rồi cũng nên.

Nghĩ như vậy, Lý Thi Tình càng sợ hơn, sau đó thấy đằng sau có ghế trống, cô không chút nghĩ ngợi, lập tức đứng dậy đổi chỗ ngồi, chạy ra đằng sau, cách xa cái người khó hiểu kia ra.

Tới khi cô đặt mông ngồi xuống êm xuôi, cô lập tức gọi điện cho mẹ mình.

Trong thời gian chờ kết nối điện thoại, khóe mắt Lý Thi Tình thoáng thấy chàng trai đeo kính nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe một lúc lâu, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên và đi thẳng đến chỗ tài xế.

“Alo, mẹ à, con nói với mẹ này, con…”

Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, khi nghe giọng nói quen thuộc truyền tới từ đầu dây bên kia, Lý Thi Tình kích động nói, muốn kể lại sự việc kỳ lạ mình gặp phải trước đó cho người thân nghe.

Nhưng tiếng nói của cô hoàn toàn bị át đi bởi tiếng rống lên của người nào đó.

“Tài xế, mau mau tấp xe vào sát lề đi! Chiếc xe này sắp xảy ra chuyện rồi!”

Chàng trai đeo kính dường như bị dọa sợ, đứng cạnh tài xế lớn tiếng kêu lên: “Chiếc xe này không thể đi lên cầu! Sẽ gặp nguy hiểm!”

“Ai bảo cậu là sắp xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên tài xế gặp phải chuyện như thế này, giọng nói của ông ấy hơi bối rối: “Cậu nói vớ vẩn gì vậy!”

“Alo, vừa nãy con nói gì vậy? Hình như bên con ồn quá đấy, mẹ không nghe thấy gì thế…”

Ở đầu dây điện thoại bên kia, dường như mẹ cô cũng bị tiếng kêu to đột ngột cất lên làm cho giật mình, vội vàng truy vấn: “Có phải bên con xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lý Thi Tình rướn cổ lên quan sát cảnh tượng trước mắt sau đó sợ đến mức hãi hùng khiếp vía, trong đầu chợt nảy sinh ra một suy đoán đáng sợ.

Xe buýt, dừng xe.

Sẽ xảy ra chuyện.

Không thể lên cầu.

Chẳng lẽ…

Chứng kiến hành động kỳ quặc của chàng trai, cuối cùng cũng có hành khách cảm thấy không ổn và đứng lên theo, muốn bước tới đằng trước ngăn chàng trai đang kích động lại.

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Thằng nhóc này bị bệnh gì hả?”

Mấy ông bà già chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Đang yên đang lành, sao lại rủa chiếc xe mình đi sắp xảy ra chuyện như thế?!”

“Nào, mấy người lại đây, giúp tôi giữ tên nhóc này lại đi!”

Có ông chú trên eo móc một chùm chìa khóa to giơ tay ra kéo chàng trai đeo kính nhưng lại bị anh hất tay ngược lại, chấn động đến mức suýt thì ngã sấp mặt xuống sàn. Ông ta tức giận hét lớn: “Đang trong xe buýt mà làm loạn cái gì thế hả? Dù có xảy ra chuyện cũng là do cậu gây ra đấy!”

Ông chú này vừa dứt lời, không ít người giống như tìm được điểm tựa, lập tức cùng với ông chú dồn ép “bao vây tấn công” chàng trai, sau đó mỗi người một tay đè chặt anh xuống sàn xe cạnh cửa trước.

“Tài xế, tài xế! Quay đầu xe ngay đi, đưa thằng nhóc này tới đồn cảnh sát!”

Ông chú đang hăng hái chỉ huy các hành khách khác “khống chế” chàng trai kia hô hào: “Cứ đè chặt cậu ta mãi như thế này cũng không phải cách giải quyết!”

“Hả?”

Có lẽ tài xế đã bị dọa sợ, sửng sốt một lát sau đó vội vàng gật đầu.

“À, được, được thôi.”

“Tình Tình? Alo? Tình Tình? Bên con sao thế?”

Mẹ cô vẫn đang hỏi ở đầu dây bên kia.

“Mẹ ơi, hình như bên con xảy ra chuyện rồi…”

Lý Thi Tình bị chính suy đoán của mình dọa sợ, cả người lạnh toát, vô thức cất tiếng nói: “Trên xe có một người kỳ quặc nói xe sẽ…”

Nói được nửa câu, cô chợt cảm thấy chiếc xe đột nhiên bẻ lái rẽ gấp rồi văng ra ngoài như thể mất lái, sau đó đâm sầm vào cái gì đó. ( app truyện TᎽT )

“Đoành!”

Cô bị chấn động bởi sóng nhiệt đột nhiên bốc lên và ngất đi.

Khi tỉnh lại, Lý Thi Tình vẫn đang ngồi trên chiếc xe buýt định mệnh, người ngợm nguyên vẹn, chưa từng xảy ra chuyện gì.

Một nửa số người trên xe đang ngủ gật, số còn lại phần lớn đang chơi điện thoại, cũng có lác đác vài người giống như cô, mở mắt ra là nháo nhác quan sát ngoài cửa sổ, có điều biểu cảm của họ trông giống như đang lo lắng mình đi quá trạm.

Rõ ràng chuyện này là một chuyện rất kỳ lạ, nhưng trong lòng Lý Thi Tình lại bình tĩnh lạ thường.

Bởi vì cô biết chuyện mình đang trải qua hiện tại không phải thật.

Có lẽ cơ thể cô vẫn đang nằm trong phòng bệnh kia.

Trước khi lấy được đáp án thì cảnh sát thẩm vấn sẽ không cho phép cô rời đi.

Người tên “đội trưởng Trương” kia nói có chuyện gì thì cứ gọi, họ ở ngay bên ngoài, chứng tỏ rằng ngoài phòng bệnh của cô chắc chắn có cảnh sát mặc thường phục trông coi, bất kỳ ai ra vào cũng sẽ bị tra hỏi cẩn thận.

Không ai dám lén đưa cô ra ngoài ngay dưới mí mắt bọn họ, lại còn đưa cô lên một chiếc xe buýt kỳ lạ như thế này.

Điểm quan trọng nhất là hiện giờ điện thoại di động của cô rõ ràng đang nằm trong túi.

Tuy nhiên trong hiện thực, điện thoại của cô đã bị nhân viên bệnh viện cất giữ lúc cô chụp CT não, sau đó họ chưa trả lại cho cô. Chắc là do nhân viên phòng cấp cứu đang bận cứu chữa bệnh nhân nên không để ý tới, cũng có thể là do cảnh sát lo ngại cô sẽ truyền tin ra bên ngoài.

Vậy nên theo lẽ thường, tình huống của cô hiện tại có lẽ là do ban ngày bị tra hỏi quá nhiều, ngày suy nghĩ gì đêm nằm mơ đó, cô đang mơ giấc mơ hồi ức về vụ việc lúc ấy…

Hoặc cũng có thể do chấn động não khiến não cô bị tổn thương, hiện giờ nó đang tạo dựng lại ký ức về thời điểm đó, dẫn đến một số loại suy giảm nhận thức hoặc sinh ra ảo giác.

Dù là loại nào thì tất cả đều là giả, vậy cô chỉ cần im lặng tiếp nhận thôi. Lý Thi Tình nghĩ bụng, có lẽ chờ đến khi những mảnh vụn ký ức này được diễn ra hoàn chỉnh thì cô cũng sẽ khôi phục ký ức.

‘Xe đã chạy đến đây rồi. Vậy nên đây chính là phần ký ức bị thiếu của mình ư?’

Lý Thi Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện chiếc xe sắp chạy đến ngã tư cuối cùng trước khi lên cầu. Cô tự hỏi cảnh tượng mà mình vừa chứng kiến có phải là chuyện từng xảy ra không.

Mấy vị cảnh sát đều nói cô từng ngồi trên chiếc xe buýt gặp tai nạn, có băng ghi hình giám sát làm bằng chứng, chắc không phải là giả.

Hơn nữa cô chỉ bị mất trí nhớ vì chấn động não, ký ức khi ở trên xe vẫn tồn tại trong đầu, cô nằm mơ thấy chuyện xảy ra trên xe buýt là rất bình thường… Ồ?

Thế thì chàng trai đeo kính ngồi cạnh cô rất có thể chính là người thật chứ không phải do cô tưởng tượng ra.

Chẳng lẽ anh chính là nguyên nhân khiến thảm kích trên xe buýt phát sinh?

“Hầy.”

Lý Thi Tình thở dài cảm khái.

Trông anh chàng này cũng ra dáng, không hề giống người điên, ai mà ngờ được xe buýt gặp tai nạn lại liên quan đến anh chứ?

Còn liên lụy đến cả cô nữa.

Trong lúc Lý Thi Tình thổn thức thì chàng trai kia bắt đầu tỉnh lại.

Giống như vừa nãy, anh vừa tỉnh lại là đã kích động đứng bật dậy, sau đó cúi đầu nhìn Lý Thi Tình.

Lý Thi Tình âm thầm nhìn sang chỗ khác.

Cho dù nằm mơ hay là ký ức rối loạn thì cô cũng không muốn đối mặt với người điên.

“Xin lỗi, cho tôi ra ngoài với.”

Nào ngờ chàng trai không hề hét lên như trong trí nhớ của Lý Thi Tình lúc nãy mà lại kìm nén cảm xúc, vừa run rẩy vừa khách sáo nhờ cô nhường chỗ.

Lý Thi Tình vội vàng đứng lên rồi cũng giống như lần trước, chuyển qua chiếc ghế trống gần nhất.

Đáng sợ quá đi mất!

Kẻ điên bình tĩnh trở lại còn đáng sợ hơn kẻ điên kích động!

Sau khi rời khỏi chỗ ngồi, chàng trai nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào chiếc búa thoát hiểm được gắn cố định trên cửa sổ xe.

Lúc thấy ánh mắt của chàng trai nhìn vào búa thoát hiểm, Lý Thi Tình hít sâu một hơi!

Diễn biến câu chuyện là khóc lóc om sòm không thành nên muốn gây chuyện hả?!

Người này đâu chỉ bị điên, có khi còn có khuynh hướng gây nguy hiểm nghiêm trọng cho xã hội ấy chứ!

Thấy chàng trai định giơ tay chộp lấy búa thoát hiểm trên cửa sổ, cuối cùng Lý Thi Tình cũng không nhịn được mà cất lời ngăn lại.

“Anh định làm gì đấy?!”

Nghe thấy Lý Thi Tình lên tiếng, chàng trai đeo kính cụp mắt liếc cô, ánh mắt anh vừa kỳ dị lại vừa quái đản.

“Có phải cô muốn hỏi tôi định làm gì không?”

Anh khẽ cười với Lý Thi Tình, tự hỏi tự trả lời.

“Tôi muốn khiến chiếc xe này dừng lại.”

Sau đó anh gỡ búa thoát hiểm xuống.

Vào khoảnh khắc búa an toàn bị gỡ ra, trong xe vang lên tiếng còi báo động chói tai.

Âm thanh cảnh báo này quá đáng sợ, chẳng những âm lượng cực lớn mà âm thanh lại vừa sắc nhọn vừa kéo dài. Tiếng cảnh báo điếc tai vang lên trên đầu trộn lẫn vào nhau, khiến Lý Thi Tình cảm thấy tai mình ù ù nhói lên một cái, sau đó hoàn toàn không nghe được gì nữa.

‘Giấc mơ này còn có cả năm giác quan nữa ư? Chuyện này không khoa học chút nào!’

Cô đau khổ bịt tai phải của mình, thấy không ít người đang ngủ gật gù trong xe bị dọa giật mình tỉnh lại, ngơ ngác hết nhìn qua Đông rồi lại ngó qua Tây.

Còn chàng trai kia thì dường như chẳng hề hấn gì, còn đứng đó cẩn thận đọc kỹ hướng dẫn sử dụng búa thoát hiểm dán bên cạnh, sau đó bắt đầu thử nghiệm gõ búa lên cửa sổ xe.

“Bác tài, mau dừng xe, có người muốn phá cửa sổ!”

Trên xe có người hoảng hốt hô lên.

“Mau dừng xe lại đi!”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Đằng sau xảy ra chuyện gì thế? Á, tiếng gì đang kêu vậy?!”

Tài xế còn bối rối hơn cả hành khách, có lẽ đây cũng là lần đầu ông ấy gặp tình huống hành khách gỡ búa thoát hiểm xuống.

“Có người lấy búa thoát hiểm đập phá cửa sổ. Bác tài, ông mau dừng xe lại đi!”

Tình hình trong xe bắt đầu hỗn loạn, kính cửa sổ bắt đầu hơi nứt ra dưới sức gõ búa của chàng trai.

Màn bạo động trên xe thu hút sự chú ý của không ít người đi đường. Lý Thi Tình nhận thấy có vài chiếc xe lưu thông trên đường bắt đầu giảm bớt tốc độ, cũng có cái tăng nhanh tốc độ, ai nấy đều muốn cách xa chiếc xe buýt này ra, dù sao thì cũng không ai biết được trên chiếc xe ấy đang xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh sau đó, con đường xung quanh xe buýt trống ra một khoảng lớn.

Các hành khách phẫn nộ đồng loạt lao về phía chàng trai đeo kính đứng sau lưng cô, sau đó chế ngự anh một lần nữa, mà chiếc xe buýt cũng bắt đầu chậm rãi giảm tốc, càng ngày càng đi chậm lại.

Lý Thi Tình trông thấy chàng trai bị khống chế nhưng chẳng những không kinh hoàng mà thậm chí còn không buồn giãy dụa, để mặc cho đám đông đè xuống đất và giằng lấy búa thoát hiểm.

Thấy Lý Thi Tình đang nhìn mình, chàng trai đang chật vật bị đè dưới đất còn khẽ cong môi mỉm cười với cô.

Tên này điên thật rồi, không lẫn đi đâu được!

Lý Thi Tình xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình, bỗng dưng không còn chắc chắn đây chỉ là giấc mơ nữa.

Người bình thường như cô không thể mơ một giấc mơ biến thái cỡ này được.

Thế nên đây thật sự là hồi ức của cô lúc đó ư?

Nếu cô thuật lại “ký ức” này cho các các cảnh sát nghe, liệu họ có tin không?

Đang lúc Lý Thi Tình và chàng trai đeo kính bị khống chế cho rằng chiếc xe chắc chắn sẽ tạt vào lề và dừng lại, trên giao lộ đột nhiên có một chiếc xe máy lao tới, đâm thẳng vào xe buýt đang chuẩn bị tạt vào lề.

Kít!

Chú tài xế giật nảy mình, theo phản xạ dồn sức đánh lái định né tránh. Chiếc xe buýt cồng kềnh cố gắng chuyển hướng khiến xe mất khống chế một lần nữa, lao thẳng vào làn xe đối diện.

Trong tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, Lý Thi Tình trơ mắt nhìn xe buýt đâm vào xe bồn chở dầu ở chiều đối diện…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play