“Chào cô, tôi là Giang Phong, cảnh sát hình sự thuộc Đội Cảnh sát Hình sự thành phố, đây là thẻ ngành của tôi. Vị này là cảnh sát Lưu thuộc Đội Tai nạn giao thông, phòng Cảnh sát Giao thông quận Giang Đông.”

Anh cảnh sát trẻ tuổi lấy thẻ ngành của mình ra, một người khác cũng cho Lý Thi Tình xem thẻ ngành của mình.

Bất cứ người bình thường nào cũng sẽ sinh ra cảm giác kính sợ đối với những người làm nghề cảnh sát, Lý Thi Tình cũng không phải ngoại lệ. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm sai chuyện gì giống như vượt đèn đỏ hay vứt rác bừa bãi.

Vậy nên khi hai vị cảnh sát đồng loạt lấy thẻ cảnh sát ra cho cô xem rồi đưa ra yêu cầu “Cô Lý, có một vụ tai nạn giao thông đồng thời xảy ra với vụ tai nạn của cô, hy vọng cô có thể giúp đỡ chúng tôi tiến hành điều tra”, Lý Thi Tình cứ ngơ ngơ ngác ngác.

“Tai nạn giao thông ư?”

Lý Thi Tình không có bằng lái nên cứ nghĩ mãi, cuối cùng chỉ nảy ra một suy đoán.

Cô cả kinh nói: “Chẳng lẽ tôi chấn động não là vì bị xe đâm?”

Hai vị cảnh sát liếc nhau rồi lại nhìn cô, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.

“Cháu gái, cháu không cần quá căng thẳng, chúng tôi chỉ đến để hiểu rõ tình hình thôi. Chúng tôi vừa biết được từ chỗ bác sĩ của cháu rằng cháu bị va chạm đầu, nhưng hậu quả của vụ tai nạn giao thông này vô cùng nghiêm trọng, chúng tôi vẫn hy vọng cháu có thể cố gắng nhớ lại.”

Trong hai người, thái độ của chú cảnh sát giao thông có thể coi như khá ôn hòa, nói chuyện cũng chậm rãi.

“Xế chiều hôm nay, một chiếc xe buýt 45 chỗ khi đi qua cây cầu vượt sông thuộc tuyến đường Duyên Giang thì va chạm với xe bồn chở dầu ở làn đối diện, dẫn đến một vụ nổ lớn. Sau khi sự việc xảy ra, trong hai chiếc xe xảy ra tai nạn không ai còn sống sót.”

Giọng của cảnh sát Lưu trầm thấp và khàn khàn: “Vụ nổ này còn dẫn đến tai nạn xe cộ liên hoàn, cộng thêm việc mảnh vụn bắn khắp nơi khiến cho rất nhiều người xung quanh cũng bị thương vong. Tôi tin cháu cũng vừa chứng kiến những người bị thương trong vụ việc vừa rồi ở phòng cấp cứu.”

Lý Thi Tình càng nghe càng thấy kinh ngạc, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Lúc những người bị thương kia được đưa đến, có người nhà bệnh nhân từng nói đó là do một chiếc xe đâm vào xe bồn chở dầu, nhưng lúc đó bọn họ chỉ khe khẽ bàn luận nên Lý Thi Tình không nghe rõ ràng lắm.

Bây giờ nghe được đáp án xác thực, có nhiều người bị thương hơn cô tưởng và thậm chí còn có người không thể sốt sót, cô lại càng cảm thấy khó chịu hơn nữa.

Lúc chú cảnh sát giao thông lớn tuổi tường thuật sự kiện cho Lý Thi Tình nghe, cô có thể cảm giác được ánh mắt của vị cảnh sát Giang kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt mình. 

Đây là lần đầu tiên cô bị cảnh sát nhìn như vậy, cảm giác hơi hoảng sợ, đồng thời càng nhiều hơn là oan ức.

“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cháu ư?”

Cô đâu phải phạm nhân, tại sao lại nhìn chằm chằm cô như vậy?

“Bởi vì cháu và một hành khách khác là hai người sống sót duy nhất trên chiếc xe buýt kia.”

Lúc nói đến đây, vẻ mặt của cảnh sát trở nên nghiêm túc hẳn.

“Để điều tra nguyên nhân sự cố, chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát dọc đường và phát hiện ngay trước khi xảy ra sự việc, chiếc xe buýt đã tạm thời dừng ở ven đường, sau đó cháu và một nam hành khách khác cùng xuống xe.”

Cô và một người khác xuống xe?

“Cháu ngồi trên chiếc xe buýt kia ư?”

Lý Thi Tình hít sâu một hơi: “Nhưng cháu không hề có chút ấn tượng nào cả. Cháu không nhớ gì hết.”

“Chúng tôi thấy trong đoạn băng giám sát, khi xe dừng cháu chạy xuống xe rất nhanh. Chưa đến năm phút sau khi hai người xuống xe, chiếc xe kia đã xảy ra tai nạn, đụng phải xe bồn chở dầu ở làn đối diện.”

Giọng nói của chú cảnh sát giao thông thể hiện rõ sự mỏi mệt. Khi tự thuật vụ án, biểu cảm của ông ấy nghiêm trọng như thể đã tận mắt chứng kiến hai chiếc xe nổ tung ngay trước mắt mình.

Có lẽ ông ấy đã tận mắt nhìn thấy hiện trường vụ nổ, mà không chỉ một lần…

Còn xem trong đoạn băng giám sát nữa.

“Trước đó cô thật sự đã ngồi trên chuyến xe kia, cũng xuống xe sớm, những việc này đã có camera giám sát ghi lại.”

Có lẽ Cảnh sát Giang trẻ tuổi tính tình hơi nóng nảy: “Cô suy nghĩ lại cẩn thận xem có nhớ ra được điều gì không? Tại sao cô lại muốn xuống xe sớm, hơn nữa vừa xuống xe đã chạy thật nhanh rời khỏi chỗ cũ? Cô biết người xuống xe cùng mình là ai không?”

Nghe nói mình có thể là một trong hai người trong cuộc, mặc dù hiện giờ đầu Lý Thi Tình đang cực kỳ đau nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để nhớ lại, vì dù sao việc này cũng liên quan đến mạng người.

“Tôi nhớ được giữa trưa mình đi ra ngoài…”

Lý Thi Tình thề rằng cô đã cố gắng nhớ lại, nhưng đoạn ký ức gần nhất thật sự vẫn hoàn toàn trống rỗng: “Tôi còn nhớ mình đứng ở trạm xe buýt chờ xe, nhưng chuyện sau đó thì tôi hoàn toàn không nhớ được gì.”

Hai vị cảnh sát liếc nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi.

Nếu như bình thường, Lý Thi Tình ghét nhất cảm giác bài xích kiểu “tôi đứng ngay trước mặt cô nhưng chúng tôi đang suy nghĩ những thứ mà cô sẽ không hiểu” này, nhưng bây giờ trong lòng cô ngoại trừ sợ hãi sâu sắc thì chỉ còn áy náy không thôi.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, bác sĩ trong bệnh viện, người nhà bệnh nhân phòng cấp cứu và nhóm cảnh sát bôn ba điều tra bên ngoài, ai nấy đều vất vả làm việc vì sự việc này.

Mà cô rõ ràng là người trong cuộc, có lẽ còn biết rất nhiều ẩn tình khó nói nhưng lại tự khiến mình chấn động não đúng vào thời điểm mấu chốt, chỉ có thể suy nghĩ lung tung không có đầu mối. 

Bọn họ lại hỏi thêm Lý Thi Tình mấy câu như là “Lúc đó cô muốn đi mua gì”, “Cô thường xuyên đi tuyến xe buýt kia à”, dường như muốn thông qua những chi tiết đó kích thích cô khôi phục một chút ký ức.

Lý Thi Tình hơi nghiêng đầu, cố gắng nghĩ lại một lát, nhưng dù có hồi tưởng thế nào đi nữa thì ký ức vẫn dừng lại từ đoạn sau khi cô xuống lầu, chạm mặt bạn học rồi đến trạm xe buýt chờ xe.

Cứ như thể thứ gì đó đã xóa đi đoạn mấu chốt nhất này.

Hai cảnh sát với kinh nghiệm phong phú lặp đi lặp lại hỏi thăm Lý Thi Tình hồi lâu, Lý Thi Tình cũng dùng hết tâm hết sức để phối hợp với họ. Trong quá trình trả lời câu hỏi, bởi vì quá căng thẳng và đau đầu mà thậm chí cô đã nôn khan mấy lần, thế nhưng cô vẫn nghiêm túc đáp lại, nhưng rõ ràng kết quả khiến họ không hài lòng cho lắm.

“Không phải các anh nói còn một người sống sót nữa ư? Tại sao các anh không đến tìm anh ta hỏi thăm?”

Cảm thấy cứ tiếp tục hỏi cũng chỉ lãng phí thời gian, Lý Thi Tình xoa huyệt thái dương đang đau nhói, hỏi: “Có lẽ anh ta biết nhiều chuyện hơn tôi đấy.”

“Sau khi hai người xuống xe, chúng tôi phát hiện anh ta ở gần hiện trường vụ tai nạn…”

Vẻ mặt của vị cảnh sát trẻ tuổi nhìn cô càng kỳ lạ hơn: “Vì hiện trường xảy ra vụ nổ lớn nên anh ta tạm thời không thể giao tiếp với chúng tôi được nữa.”

Tình huống thế nào mà mất cả khả năng giao tiếp vậy?

Lý Thi Tình không muốn nghĩ sâu xa thêm, cô khó chịu đưa tay lên vuốt mặt, biết rằng việc mình mất trí nhớ lại khiến sự tình trở nên phức tạp hơn.

Đừng nói chú cảnh sát tới tìm cô, ngay cả chính cô sau khi nghe hai vị cảnh sát kể lại chuyện đã xảy ra cũng cảm thấy chắc chắn mình biết chút ít nội tình.

Chẳng lẽ lúc ở trên xe cô phát hiện tài xế có điểm gì đó bất thường nên mới nhanh trí lựa chọn xuống xe?

Không đúng, nếu cô phát hiện tài xế có điều bất thường thì việc đầu tiên cô nên làm là báo cảnh sát mới phải chứ?

Càng nghĩ càng đau đầu, Lý Thi Tình ôm đầu, đau đớn thở gấp.

Thấy cô như vậy, hai cảnh sát cũng chẳng biết nên làm gì. Cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của Lý Thi Tình, họ không thể tiếp tục hỏi nên đành bất đắc dĩ kết thúc cuộc thẩm vấn.

“Thôi, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, bác sĩ nói cô có thể khôi phục ký ức bất cứ lúc nào, tôi sẽ bảo cảnh sát Lưu ở lại bệnh viện, tạm thời…”

Cảnh sát Giang lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhưng khi vừa nhìn thấy thông báo trên màn hình, vẻ mặt của anh ta đột nhiên nghiêm túc hơn.

“À, xin lỗi nhé, tôi ra ngoài nghe điện thoại đã.”

Lý Thi Tình nằm trên giường mắt đối mắt với cảnh sát Lưu, bầu không khí hơi ngại ngùng.

“Bạn học Lý Thi Tình, chúng tôi thật sự rất hy vọng cháu có thể nhớ ra nhiều thông tin hơn, bởi vì ngoại trừ cháu và vị hành khách kia thì không còn người sống sót nào nữa, không ai biết được trên chuyến xe buýt kia đã xảy ra chuyện gì. Cháu không thấy hiện trường vụ tai nạn đâu, thực sự quá thảm khốc…”

Vành mắt ông ấy hơi ươn ướt.

“Chúng tôi cần phải cho quần chúng xã hội, cho người thân của nạn nhân một câu trả lời.”

“Cháu hiểu rồi, cháu sẽ cố gắng suy nghĩ, chỉ cần nhớ được gì thì cháu sẽ lập tức nói cho các chú biết.”

Lý Thi Tình trịnh trọng đồng ý, không hề có ý chối từ.

Cuối cùng vẻ mặt nghiêm nghị của chú cảnh sát cũng hòa hoãn hơn chút, thậm chí ông ấy còn cười với cô.

Cảnh sát Giang ở bên ngoài nói chuyện điện thoại một lúc lâu, sau đó, khi anh ta quay trở lại phòng bệnh của Lý Thi Tình thì khí thế con người đã thay đổi, giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng sắc lẻm như dao chém.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Thi Tình cảm thấy thái độ của anh ta đối với mình đã thay đổi, trái tim cô chợt trầm xuống.

“Bọn họ tìm được…”

Anh ta bước tới bên cạnh cảnh sát Lưu, cũng không kiêng kỵ gì Lý Thi Tình mà ghé sát vào tai đối phương nói nhỏ một câu, giọng nói rất khẽ, ngoại trừ mấy chữ đầu thì Lý Thi Tình không còn nghe được gì khác.

Thế là cảnh sát Lưu mới vừa nãy còn cười với Lý Thi Tình sau khi nghe đồng nghiệp nói xong thì lập tức thay đổi sắc mặt, đồng thời nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh của cô.

“Cảnh sát Giang, đã có chuyện gì xảy ra ư?”

Thấy ánh mắt cảnh sát Giang nhìn mình, trái tim Lý Thi Tình chợt run lên, cô bất an hỏi.

Trong cuộc sống hai mươi năm ngắn ngủi của mình, chưa từng có bất kỳ ai nhìn Lý Thi Tình bằng ánh mắt như vậy, mặc dù chỉ thoáng liếc qua thôi nhưng cô vẫn cảm thấy da đầu tê rần, cơ thể co quắp lại.

“Rất xin lỗi bạn học Lý Thi Tình, từ giờ trở đi, trước khi cô nhớ ra chuyện xảy ra trên xe buýt, cô không thể rời khỏi phòng bệnh và cũng không được tiếp đón bất kỳ ai đến thăm.”

Cảnh sát Giang nói với Lý Thi Tình: “Hiện tại chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một nhóm khủng bố.”

“Tôi… Tôi có quan hệ với một nhóm khủng bố á?”

Lý Thi Tình chỉ vào mình, há hốc miệng lặp lại.

“Chuyện này… Chuyện này không thể nào xảy ra được!”

Tại sao mỗi một chữ anh ta nói cô đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì cô lại hoàn toàn không hiểu gì thế?

“Bạn học Lý, chúng tôi cũng hy vọng cô không liên quan đến vụ án này. Vậy nên xin cô hãy gắng sức nhớ lại chuyện đã xảy ra trên xe buýt lúc đó, chỉ có như vậy thì cô mới rửa sạch được hiềm nghi.”

Mặc dù thái độ của cảnh sát Giang đối với Lý Thi Tình thay đổi đột ngột nhưng tính nhẫn nại thì lại tốt hơn.

“Chúng ta tiếp tục nói chuyện đi, để xem cô có thể nhớ lại chút gì không.”

Không lâu sau khi cảnh sát Lưu rời đi, lệnh triệu tập của cảnh sát đã được đưa đến. Cảnh sát Giang ở trong phòng bệnh, khí thế cứ như thể nếu hỏi không ra kết quả sẽ không rời đi, và bắt đầu hỏi Lý Thi Tình một số câu hỏi cụ thể hơn.

“Cô nghĩ lại thử xem, có phải cô đã biết trước chiếc xe sẽ xảy ra chuyện không?”

“Có người đe dọa tài xế à? Hay là cô từng phát hiện được chuyện gì?”

“Cô nói ký ức cuối cùng của cô là đứng chờ xe ở trạm xe buýt, vậy cô định ra ngoài làm gì? Cô là sinh viên, hôm nay không phải cuối tuần, chắc cô đang đi học phải không?”

“Tại sao vừa xuống xe là cô lập tức chạy đi? Nếu lúc đó cô ở trên xe buýt thì tình huống như thế nào sẽ khiến cô muốn xuống xe sớm?”

Những câu hỏi này Lý Thi Tình không trả lời được câu nào, cô chỉ có thể dựa theo tính cách bản thân để phỏng đoán tại sao mình lại thực hiện những hành động khác thường như vậy.

“Tôi thật sự không nhớ nổi. Nhưng tôi cảm thấy nếu mình xuống xe thì đó phải là chuyện rất nghiêm trọng. Vì với tính cách của tôi, dù có bỏ lỡ trạm dừng hoặc quên mang theo thứ gì đó, tôi cũng sẽ không bao giờ xin xuống xe sớm.”

Lý Thi Tình thật sự bị mấy chữ “nhóm khủng bố” dọa sợ.

“Tôi nghĩ mãi không ra tại sao mình lại muốn xuống xe.”

Lý Thi Tình trả lời cũng như không, khiến cảnh sát Giang chẳng hỏi được gì có ích, anh ta hơi thất vọng.

“Nhưng cô cũng xem đoạn băng giám sát rồi đấy, cô không những tự mình xuống xe mà còn kéo theo một nam hành khách trẻ tuổi khác xuống. Cô nói trước đây cô chưa từng gặp anh ta ư?”

Lý Thi Tình lắc đầu trả lời: “Tôi thật sự không biết anh ta.”

“Vậy thì kỳ lạ quá, đang yên lành tại sao cô lại muốn xuống xe sớm, còn kéo theo một người xa lạ xuống xe?”

Lý Thi Tình tiếp tục lắc đầu.

“Tôi không biết nữa.”

Dù cảnh sát hỏi cái gì thì Lý Thi Tình vẫn chỉ trả lời một câu – “không biết”, giống hệt một tay cứng đầu ỷ vào việc mình bệnh tật nên không muốn phối hợp điều tra.

Chắc là cảnh sát Giang cũng nảy sinh liên tưởng tương tự, cho nên sau khi Lý Thi Tình trả lời hết câu này đến câu khác bằng câu “không biết”, vẻ mặt của anh ta càng lúc càng nghiêm túc, ánh mắt nhìn cô cũng càng lúc càng lạnh lùng.

Mà Lý Thi Tình thật sự không biết gì hết, ngoại trừ mệt mỏi và kinh hãi thì thứ mà cô còn sợ hơn cả là thái độ nghi ngờ của cảnh sát.

Lý Thi Tình cảm thấy cứ như mình đã trở thành kẻ nào đó vô cùng hung ác, ngay cả kết quả chẩn bệnh của bác sĩ như “chấn động não” hay “mất trí nhớ ngược chiều” dường như cũng chỉ là triệu chứng giả do cô bày ra.

Có lẽ khi cô ngơ ngác lắc đầu trước những câu chất vấn liên tục ấy cũng là lúc họ coi đó là bất hợp tác dưới hình thức “chống cự ngoan cố”.

Nhưng Lý Thi Tình có thể giải thích gì được đây?

Cô thật sự không biết gì cả.

Rốt cuộc, sau một lần “nhớ lại” nào đó, Lý Thi Tình không chịu đựng nổi cơn khó chịu nữa và bắt đầu ghé vào bên giường nôn mửa.

Cảnh sát Giang kinh ngạc đứng lên rồi vội vàng ấn chuông gọi y tá giúp Lý Thi Tình, sau đó tìm nước và thứ gì đó lau miệng cho cô. Anh ta phát hiện ra trong phòng bệnh không có gì hết.

Khi ý thức được điểm này, khuôn mặt lạnh lùng của cảnh sát Giang hơi dịu lại. Anh ta tiến lên, cẩn thận vỗ lưng cho Lý Thi Tình đang nôn. ( truyện trên app T•Y•T )

Trải qua thời gian tra hỏi dài, cả Lý Thi Tình lẫn cảnh sát Giang trong phòng đều mệt mỏi rã rời.

Đúng lúc này, một vị cảnh sát lớn tuổi gõ cửa bước vào, đi theo sau lưng ông ấy là bác sĩ tới kiểm tra và y tá phụ trách. Sau khi thấy tình hình trong phòng bệnh, họ hơi sửng sốt.

“Chuyện này là thế nào?”

Vị cảnh sát lớn tuổi đi vào phòng bệnh rồi nhíu mày hỏi cảnh sát Giang.

“Đội trưởng Trương.”

Cảnh sát Giang đứng lên, giơ tay chào vị cảnh sát lớn tuổi sau đó nhìn sang Lý Thi Tình và giải thích.

“Cô ấy nôn!”

“Nôn mửa, chóng mặt và đau đầu đều là di chứng phổ biến của chấn động não, lúc này bệnh nhân cần được nghỉ ngơi. Tôi đề nghị các anh nên chờ cô ấy tự nhiên nhớ lại thì tốt hơn, vội vã kích thích cô ấy có khi sẽ gây tác dụng ngược đấy.”

Bác sĩ kiểm tra phòng cẩn thận kiểm tra cho Lý Thi Tình rồi ngẩng lên, lắc đầu với “Đội trưởng Trương”.

Đội trưởng Trương nghe vậy bèn liếc thoáng qua cảnh sát Giang bằng ánh mắt không đồng tình. Ông ấy bước tới bên giường của Lý Thi Tình và nói với cô: “Nếu cháu không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi trước đi đã, chúng tôi ở ngay bên ngoài phòng bệnh, có chuyện gì cháu cứ gọi. Tiểu Giang, cậu đi với tôi ra đây.”

Đội trưởng Trương dẫn cảnh sát Giang ra ngoài, bác sĩ và y tá thì ở lại để chăm sóc cho Lý Thi Tình.

Người được gọi là “đội trưởng Trương” và cảnh sát Giang vừa đi ra ngoài, dây thần kinh căng cứng của Lý Thi Tình bỗng dưng thả lỏng. So với sự khó chịu trong cơ thể thì cô càng cảm thấy khó chấp nhận sự nghi ngờ vô căn cứ của cảnh sát đối với mình hơn.

Nhưng cô cũng biết nếu thật sự xảy ra tình huống “không ai sống sót” như cảnh sát nói, thì cô và vị hành khách còn lại xuống xe giữa đường quả thật có nhìn thế nào cũng thấy rất bất thường.

Bác sĩ không hỏi chuyện gì liên quan đến vụ án mà chỉ liên tục hỏi thăm Lý Thi Tình còn chỗ nào khó chịu nữa không, sau khi xác nhận Lý Thi Tình chỉ buồn nôn, ông ấy thuyết phục cô: “Bây giờ cháu nên ngủ ngon một giấc. Cháu còn trẻ, lại không bị xuất huyết trong hay nứt xương sọ nên chắc sẽ hồi phục nhanh thôi, nói không chừng tỉnh ngủ là cháu có thể nhớ lại rồi.”

“Ngủ một giấc là có thể nhớ ra ra ạ?”

Lý Thi Tình sững sờ.

Bác sĩ thuận miệng nói: “Không thử thì sao biết được?”

Dứt lời, bác sĩ kéo theo y tá ra khỏi phòng bệnh.

Lần này, cuối cùng Lý Thi Tình cũng có thể an tĩnh nghỉ ngơi.

Nhưng cứ nhắm mắt lại là trước mắt cô lại hiện lên cảnh tượng khi cảnh sát Giang đỏ bừng vành mắt nói “không ai sống sót”.

“Ngủ một giấc là sẽ nhớ ra ư…”

Lý Thi Tình dựa vào giường, cơ thể dần trượt xuống và nhắm mắt lại.

Vậy thì ngủ thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play