Có lẽ vì di chứng của chấn động não để lại nên mỗi lần tỉnh lại Lý Thi Tình đều rất mệt mỏi.

Trước đó cô còn chưa phát hiện ra, đến lần này thì ngay cả đứng cô cũng không đứng lên nổi, chỉ có thể bất lực dựa vào lưng ghế rồi chờ cảm giác choáng váng trôi qua.

Chàng trai đeo kính ngồi kế bên dường như cũng tỉnh lại, phát ra tiếng thở dài tràn ngập cảm giác ai thán khi thất bại.

Lý Thi Tình có thể cảm giác được đối phương đang lặng lẽ quan sát mình, ánh mắt anh nóng bỏng đến đáng sợ.

Ánh mắt như vậy quá kỳ quặc, không ai muốn người khác nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt ấy cả.

Thế là Lý Thi Tình mở mắt ra, không cam lòng yếu thế nên cũng trừng mắt liếc anh.

Thấy Lý Thi Tình đã tỉnh, chàng trai đeo kính không hề lúng túng mà còn hỏi cô bằng giọng gần như khẩn cầu:

“Cô thật sự không quen tôi ư? Cô suy nghĩ kỹ lại chút xem?”

Giọng điệu này quá quen thuộc, giống y hệt ban đầu khi hai vị cảnh sát đến gặp cô.

Lúc đó thái độ của họ đối với cô cũng coi như hòa ái, tra hỏi cực kỳ chân thành, mỗi lần trả lời họ câu “không biết” là cô lại cảm thấy hết sức áy náy.

Lý Thi Tình vẫn luôn là người dễ mềm lòng, giờ lại trơ mắt chứng kiến đối phương hai lần muốn dừng xe lại nhưng lại bị người khác khống chế, cực kỳ cảm khái trước “hành động vĩ đại” ấy của anh nên cô cố gắng suy nghĩ một hồi.

“Tôi thật sự không quen anh.”

Vòng giao hữu của cô không rộng, nếu có một anh chàng đẹp trai như thế này thì chắc chắn cô đã có chút ấn tượng rồi.

“Chắc tôi chưa từng gặp anh đâu.”

Nghe câu trả lời của Lý Thi Tình, vẻ mặt chàng trai đeo kính vừa thất vọng vừa đau khổ, cứ như thể việc cô không quen anh là việc làm tồi tệ tày trời lắm vậy.

Tâm trạng của anh thậm chí còn ảnh hưởng đến Lý Thi Tình, khiến cô cũng cảm thấy hơi có lỗi.

Thật ra, Lý Thi Tình cũng cảm thấy hơi kỳ lạ rồi.

Cô từng nghĩ phải chăng vì hai vị cảnh sát tường thuật lại vụ tai nạn xe quá khốc liệt, trong tiềm thức của cô hy vọng ai đó có thể cứu vớt tai nạn ấy, vậy nên cô mới sáng tạo ra một người như vậy trong “ác mộng” của mình, người một mực muốn xe dừng lại.

Nhưng nếu cô muốn tạo ra một vị “anh hùng” cố gắng xoay chuyển tình thế thì đáng lẽ nên tưởng tượng ra một người trưởng thành với vóc dáng cường tráng và vẻ ngoài anh tuấn chứ?

Tại sao lại là một chàng trai trẻ măng dáng người gầy gò, trông lại còn bị cận nặng như thế này?

Nếu đây không phải là mơ mà chỉ là một mảnh ký ức nhỏ của cô thì tại sao từ đầu đến cuối cô lại không xuống xe?

Rõ ràng hai vị cảnh sát đều nói cô và một hành khách khác xuống xe giữa đường, nếu trí nhớ của cô lặp lại thì nên có đoạn này mới đúng.

Trong lúc Lý Thi Tình mải miết suy nghĩ tìm câu trả lời thì chàng trai kia cũng đang xoa cằm, miệng tự lẩm bẩm điều gì đó.

“Đây là lần thứ ba… Lần thứ ba.”

Chàng trai đeo kính ngẫm nghĩ một hồi, sau đó dường như nảy ra biện pháp nào đó, bèn khách sáo nhờ Lý Thi Tình nhường đường cho anh ra ngoài.

Nghe đối phương lẩm bẩm câu “lần thứ ba”, Lý Thi Tình rùng mình, vô thức tránh ra, còn trong lòng thì lại kinh hãi tột độ. 

“Tại sao anh ta biết đây là lần thứ ba?”

Nếu chàng trai trẻ này chỉ là “anh hùng” mà cô tưởng tượng ra hoặc là hình ảnh cắt ra từ mảnh vụn trong trí nhớ của cô thì tại sao anh lại biết được đã là lần thứ ba xảy ra chuyện như thế này?

Một người tồn tại trong trí nhớ hoặc trong tưởng tượng thì sẽ biết hai lần trước xảy ra chuyện gì ư?

Sẽ biết đây là lần thứ ba mình xuất hiện trong một chiếc xe buýt sẽ gặp tai nạn không?

Chẳng lẽ anh cũng giống như cô, cũng có ký ức về những giấc mơ của mình?

Lý Thi Tình sợ hãi ngẩng phắt đầu lên.

Trong lúc lòng dạ rối bời, cô trông thấy chàng trai kia ngồi xuống một chiếc ghế trống sau lưng tài xế rồi câu được câu không trò chuyện cùng chú ấy.

Tâm tư của chú tài xế đều đặt hết vào việc lái xe, không muốn quan tâm đến anh lắm, rõ ràng dáng vẻ ông ấy không hào hứng chút nào.

Chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì mà Lý Thi Tình cũng đi theo chàng trai, chậm rãi dời đến vị trí gần đó rồi ngồi xuống.

Chàng trai đeo kính liếc cô một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt.

Lý Thi Tình tựa vào cửa sổ xe, ngoài mặt thì cô một mực nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nhưng thật ra cô luôn chú ý tới chàng trai.

Xe buýt liên tục chạy dọc theo đường Duyên Giang. Đây là đoạn đường dài nhất trong tuyến xe buýt này, ven đường cũng không có trạm dừng nào khác. Trước đây khi đi tuyến buýt này cô thường thấy có người ngủ gật lỡ điểm dừng và hy vọng được xuống xe, nhưng Lý Thi Tình chưa từng thấy chú tài xế cho bất kỳ ai xuống cả.

Lúc xe có ít người, ông ấy thà rằng lái qua cầu đưa hành khách đến trạm cuối cùng rồi lại chở hành khách miễn phí về chỗ cũ chứ không bao giờ thả khách ở giữa cây cầu vượt sông tấp nập xe cộ qua lại này.

Ông ấy thật sự là một người tốt và có trách nhiệm.

Nhưng có lẽ chàng trai chưa từng đi tuyến xe buýt này, cũng không quen biết chú tài xế nên những câu hỏi anh đưa ra đều rất bạo dạn.

“Bác tài này, tối qua bác ngủ không ngon à? Tôi thấy dưới mắt bác có quầng thâm kìa.”

Anh cười nói.

Chú tài xế không để ý đến anh.

“Chú ấy sinh ra đã có quầng thâm mắt đậm rồi, từ trước tới giờ vẫn luôn như vậy.”

Lý Thi Tình thực sự không nhịn được nữa, ngồi bên cạnh xen miệng vào.

Có vài người sinh ra đã có quầng thâm mắt lớn và đậm màu, trước đây cũng có người hỏi đùa chú tài xế có cần bôi kem xóa quầng thâm mắt không nhưng đều bị chú ấy cười khan rồi gạt chủ đề này đi.

Hỏi một câu như vậy với một người đang chăm chú lái xe thật sự rất mất lịch sự.

Thấy Lý Thi Tình tiếp lời, chàng trai đeo kính nhìn cô với vẻ đầy bất ngờ, sau đó đẩy kính mắt: “Là vậy à? Xem ra cô rất thân với bác tài nhỉ?”

“Tôi thường xuyên đi chuyến xe này.”

Lý Thi Tình kìm nén sự kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, cố gắng ra vẻ tự nhiên trả lời anh.

“Đây là lần đầu tiên tôi đi chuyến xe này…”

Chàng trai đeo kính dừng lại một lát, sau đó cười khổ nói: “Mà không đúng, cũng không phải lần đầu tiên…”

Cái tật “nói năng lộn xộn” của anh lại tái phát nữa rồi. Lý Thi Tình nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh.

Đương nhiên chàng trai đeo kính cũng nhận ra, bất đắc dĩ kết thúc đoạn hội thoại một mình.

“Tóm lại, tôi chưa bao giờ đến được đích cả.”

Có lẽ chú tài xế không buồn lắng nghe anh nên hoàn toàn không có ý muốn tiếp lời.

“Bây giờ làm nghề tài xế đúng là không dễ dàng gì. Bản thân mình tuân thủ quy tắc an toàn giao thông cũng vô ích, không đề phòng được người khác làm ẩu làm càn. Mình xảy ra chuyện thì thôi coi như xong, nhưng lại còn ảnh hưởng tới người khác nữa.”

Chàng trai đeo kính tiếp tục nói, như chỉ đang vô tình cảm thán thôi: “Bởi vậy mới nói tài xế lái xe còn phải chú ý cả tình hình giao thông xung quanh nữa, bác thấy có đúng không bác?”

Chú tài xế “ừ” qua loa một tiếng cho có.

Thì ra là thế!

Lý Thi Tình ngồi bên cạnh lắng nghe, đột nhiên hiểu ra ý đồ của chàng trai đeo kính.

Mấy lần trước xe buýt gặp tai nạn đều là xe đột nhiên mất khống chế rồi đâm vào xe bồn chở dầu ở làn đối diện.

Nếu loại trừ nhân tố tài xế không ngủ đủ giấc nên mất tập trung, vậy thì xe đột nhiên mất khống chế có thể là do nhân tố bên ngoài ảnh hưởng hoặc do trong xe xảy ra chuyện khiến chú ấy phân tâm.

Nhưng nếu trong xe không có ai khiến chú ấy phân tâm thì sao?

Nếu nhân tố bên ngoài quấy nhiễu cũng bị loại bỏ thì sao?

Chỉ cần xe không mất khống chế thì chắc chắn có thể dễ dàng né tránh chiếc xe bồn chở dầu kia.

Không hổ mang cặp kính mắt dày cộp như đít chai, chàng trai suy nghĩ nhanh thật đấy!

Sau khi hiểu rõ chàng trai muốn làm gì, Lý Thi Tình thận trọng lắng nghe anh nói chuyện với tài xế, ánh mắt căng thẳng quan sát đường xá ngoài cửa sổ.

Đã sắp tới nơi xảy ra tai nạn lần trước.

“Bác tài, đến ngã tư tiếp theo bác nhớ chú ý đấy, cháu thấy bên phải có nhiều xe máy đang chờ đèn xanh đèn đỏ lắm.”

Trong lúc xe dừng chờ đèn giao thông, chàng trai đột nhiên đứng lên rồi căng thẳng nhìn về phía bên phải ngã tư đằng xa.

“Thằng nhóc này, sao thích lo chuyện bao đồng quá vậy!”

Một vị hành khách ngồi phía sau chú tài xế nghe vậy thì lắc đầu.

“Xe buýt to thế này mà còn sợ xe máy à?”

Đối mặt với “lời khuyên” của người xa lạ, phần lớn mọi người đều không để tâm đến nó nhiều lắm, một vài người còn cảm thấy đối phương đang xen vào việc của người khác.

Nhưng nếu “lời khuyên” đến từ người quen thì lại khác.

Chỉ trong nháy mắt, Lý Thi Tình đã biết chàng trai đeo kính muốn nhắc nhở điều gì.

“Chú ơi, cháu cũng cảm thấy những chiếc xe máy bên phải này hơi khác thường. Tự dưng lại xuất hiện nhiều xe máy như vậy, không chừng còn chẳng có giấy tờ gì, trước đây cháu từng gặp đám người này rồi, chính là tụi chuyên đua xe trên đường phố đấy chú.”

Khu vực xung quanh trường đại học của cô thường xuyên có người “đua xe”, âm thanh rú ga cực kỳ to, tư thế chiếc xe kia chạy trên đường khiến cho lông tóc người khác dựng đứng cả lên.

“Lúc lái xe tiến lên trước chú nên đi chậm thôi, nhỡ đâu đám xe máy kia không nhìn đường thì sao?”

Chú tài xế không ngờ Lý Thi Tình cũng nói như vậy, bèn nhìn thoáng qua mấy chiếc xe máy ở bên phải ngã tư đằng trước rồi khẽ gật đầu.

“Được thôi, cẩn thận vẫn hơn.”

Đối mặt với kiểu phân biệt đối xử này, chàng trai đeo bĩu môi, bắt đầu đánh giá Lý Thi Tình vừa mới hùa theo anh.

Sau khi biết chàng trai có thể là “người thật”, thái độ của Lý Thi Tình đối với vụ “tai nạn xe cộ” này cũng khác trước. ( app TYT - tytnovel )

Trước đó cô cho rằng những “vòng lặp” này chỉ là mảnh vỡ ký ức của mình, hoặc là mình đang trải qua một cơn ác mộng nên đương nhiên cô không hề có chút “sợ hãi” nào đối với vụ tai nạn.

Thậm chí tâm thế của cô còn ngược lại, để mau chóng tìm được chân tướng vụ tai nạn giao thông và bàn giao cho cảnh sát khi tỉnh lại, cô chẳng những không có thời gian sợ hãi mà còn quan sát cực kỳ cẩn thận nguyên nhân phát sinh các sự cố khác nhau, thậm chí cô còn cho rằng chàng trai là nhân vật do mình tưởng tượng ra, hoặc là người nào đó tồn tại trong “quá khứ”.

Nhưng bây giờ anh có phản ứng giống như “người thật”, cũng đưa ra lựa chọn giống như “người thật”, mặc dù Lý Thi Tình không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn cảm thấy mình nên giúp đỡ anh.

Có lẽ chờ khi chiếc xe này thuận lợi về bến, bọn họ đều sẽ “tỉnh lại”.

Vì trong lòng có ý nghĩ như vậy, Lý Thi Tình bèn cẩn thận quan sát mọi phương hướng cùng chàng trai đeo kính, phối hợp cùng nhau để nhắc nhở tài xế chú ý an toàn.

Quả nhiên sau khi nghe những lời căn dặn lặp đi lặp lại, chú tài xế đã không còn cố lái xe chạy qua đèn vàng, tài tình né tránh nhóm xe máy đột nhiên tăng tốc chạy tới gần.

Vì tốc độ lăn bánh chậm hơn, đồng thời phải né tránh nhóm “đua xe máy” mà chiếc xe buýt cũng tránh luôn được xe bồn chở dầu vừa chạy qua ngã tư. Nhưng trái lại vì tài xế lái quá chậm nên vẫn chưa thoát ra khỏi ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đằng sau có rất nhiều xe bấm còi nhắc nhở.

Nhưng vào lúc này không ai còn chú ý tới những người phía sau bấm còi nữa.

Khoảnh khắc chiếc xe bồn chở dầu chạy ngang qua, chàng trai đeo kính lập tức thả lỏng dây thần kinh vẫn luôn căng cứng, đổ phịch người xuống ghế như trút được gánh nặng, dáng vẻ như thể cả người bị rút sạch sức lực.

Chú tài xế cũng bị giật mình, lại thêm có xe đằng sau thúc giục nên ông ấy vội vàng tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi đoạn đường có dòng xe cộ đông đúc nhất, bắt đầu chạy vào đường dẫn lên cầu vượt sông.

Lý Thi Tình vẫn còn chưa hết hốt hoảng, nhìn theo đoàn xe đua không cần mạng kia nghênh ngang rời đi, sắp tức đến nổ phổi.

Vì nằm ở điểm mù thị giác nên mấy lần trước cô chưa được chứng kiến xe buýt và xe bồn chở dầu va chạm nhau như thế nào. Nhưng lần này, họ đã tránh được đám xe máy, đồng thời cô cũng cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi khi những chiếc xe máy đó tăng tốc lao vụt qua trước mặt, khiến cô càng thêm tức giận.

Đua xe trên con đường Duyên Giang này không những là trêu đùa với tính mạng của mình mà còn là coi mạng người như cỏ rác.

Bọn họ hoàn toàn không biết rằng hành động phóng xe vọt đi sớm của mình đã khiến cho vô số người cứ thế mất đi sinh mệnh!

“Mấy cái bọn này chạy như vậy kiểu gì cũng gây tai nạn.”

Trên xe có người lẩm bẩm: “Tụi thanh niên bây giờ đúng là, làm việc không bao giờ cân nhắc đến hậu quả!”

“Hai cái đứa này cũng đỉnh đấy nhỉ, suýt nữa thì xe mình bị đâm rồi!”

Ông chú móc chìa khóa bên eo lúc nãy còn xem thường họ giờ cũng cảm khái theo đám đông.

Vì từng trải qua “khu vực tử vong” kia nên Lý Thi Tình và chàng trai đeo kính cũng không kiềm chế được mà nở nụ cười.

Chàng trai đeo kính không hiểu tại sao Lý Thi Tình lại giúp mình, sự trợ giúp của cô giống như tiêm cho anh một liều thuốc trợ tim, khiến tinh thần anh phấn chấn hẳn lên.

Có “thành công” vừa rồi, hai người càng cẩn thận hơn trong quãng thời gian tiếp theo.

“Chú ơi, tránh xa chiếc xe ben phía đối diện đi!”

“Chú ơi chú ơi, trên cầu có chiếc xe rác, cẩn thận nhé chú!” 

“Chú ơi, có phải chú chạy xe hơi nhanh không? Chậm lại một chút có được không?”

Được hai người trẻ tuổi líu ríu “nhắc nhở”, chiếc xe thuận lợi đi lên cây cầu vượt sông và tránh được mấy địa điểm dễ xảy ra tai nạn trên đường. Trong nháy mắt xe đã chạy tới giữa cầu.

Bên ngoài là dòng xe cộ chen chúc, phần lớn đều là xe con, tài xế xe buýt đang đi ở làn chậm bên ngoài, với tốc độ chậm như vậy, dù có xảy ra sự cố gì thì đa phần cũng chỉ là va quệt nhỏ.

Cây cầu này không quá dài, chỉ cần hơn mười phút để lái xe băng qua. Nói cách khác, họ có thể tới trạm cuối trong vài phút nữa.

Mặc dù đây là tuyến xe buýt đã đi vô số lần, nhưng khi thấy nụ cười ngày càng trở nên nhẹ nhõm của chàng trai đeo kính, Lý Thi Tình cũng bất giác cảm thấy tâm trạng tốt lên.

Dựa theo “cốt truyện” quen thuộc trong các tiểu thuyết thì chờ đến khi xe đi qua cầu, cô có thể tỉnh lại rồi nhỉ?

Đang lúc hai người trẻ tuổi đều cảm thấy “giấc mơ” lần này sắp kết thúc thì trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

“Không đúng…”

Giai điệu Canon đơn điệu nhưng quen thuộc, rõ ràng chỉ là một tiếng chuông điện thoại rất bình thường nhưng Lý Thi Tình lại rùng mình, tim đập ngày càng nhanh.

Lý Thi Tình ôm ngực, vẻ mặt đột nhiên trở nên cứng ngắc và hoảng sợ. Cô cảm thấy tim mình tự dưng đập cực kỳ nhanh, cảm xúc căng thẳng khiến cô lại có cảm giác buồn nôn, giống như ngay giây tiếp theo sẽ nôn ngay ra ngoài, hoàn toàn không nói nên lời.

“Điện thoại của ai đổ chuông vậy? Mau nghe đi!”

Có người mất kiên nhẫn gào lên.

Chỉ một giây sau khi anh ta thốt ra câu này, một tiếng nổ long trời lở đất đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, sóng nhiệt nóng rẫy không biết từ đâu ập tới, lập tức quét sạch toàn bộ toa xe, ánh lửa bùng lên dữ dội nuốt sạch mọi thứ, mảnh vỡ của thân xe tan nát văng ra cùng với máu thịt…

Chiếc xe buýt nổ tung.

Lý Thi Tình lớn bằng này tuổi rồi nhưng chưa từng đối mặt với “vụ tai nạn” nào thảm khốc như vậy.

Mấy lần trước cô cho rằng mình đang nằm mơ, tốc độ mất đi ý thức cũng rất nhanh nên không phải chịu đựng quá nhiều đau đớn.

Nhưng lúc này đây, cô có thể cảm nhận rõ ràng quá trình cơ thể mình bị “xé toạc”.

Dù cô đã tỉnh lại nhưng ngọn lửa mang theo hơi thở của tử thần dường như vẫn bám chặt trên người cô, như thể đang trừng phạt sự ngông cuồng của cô khi cố gắng ngăn cản “số phận”, buộc cô phải khắc sâu ký ức này theo cái cách tàn khốc nhất.

Đúng vậy, vào khoảnh khắc chiếc xe buýt nổ tung, tất cả những ký ức mất đi trước đó đều đã quay lại với cô.

Bao gồm cả việc cô kéo người khác xuống xe như thế nào…

Lý Thi Tình ân hận nhìn sang chàng trai đeo kính vừa mới tỉnh lại bên cạnh.

Sau đó cô lại thấy chàng trai đeo kính nhìn cô bằng ánh mắt càng hối lỗi hơn.

Ồ?

“Xin lỗi cô.”

Chàng trai đeo kính đột nhiên giơ tay lên chộp về phía Lý Thi Tình.

Khi cảm nhận được độ cong mềm mại dưới lòng bàn tay mình, sắc đỏ trên mặt chàng trai đeo kính lập tức lan rộng từ mặt đến hai tai, không thể nhìn ra được là lúc này anh lại đang thực hiện hành động hèn mọn hoàn toàn không phù hợp với biểu hiện trên mặt.

“Thật ra… Tôi là yêu râu xanh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play