Kết quả xuống xe thành công khiến Lý Thi Tình cảm thấy rất bất ngờ, tiếp đó là vui mừng như được mùa.
Cô chạy thoát được rồi!
Cô đã thật sự bước xuống khỏi chiếc xe kia!
Chàng trai cùng xuống xe với Lý Thi Tình thấy cô đột nhiên khóc như mưa thì sợ đến mức lùi lại nửa bước, miệng mấp máy mấy lần nhưng không thốt lên nổi lời nào, có lẽ anh cảm thấy đầu óc Lý Thi Tình không được bình thường.
Bị coi là bệnh tâm thần thì đã làm sao?
Rốt cuộc cô cũng trốn thoát được rồi!
“Này, cô…”
Vẻ mặt của chàng trai đeo kính hơi lo lắng.
Nhưng Lý Thi Tình không nghe được sau đó anh nói với mình cái gì, bởi vì cô đã chạy lên vỉa hè rồi co cẳng phi nước đại về hướng mình vừa đi tới mà không buồn ngoảnh đầu lại nhìn.
Lý Thi Tình từng tưởng tượng vô số lần nếu mình xuống xe thật thì sẽ như thế nào, nhưng khi tình huống ấy thật sự diễn ra thì lúc này trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
Chạy!
Rời xa khỏi cái xe chết tiệt kia, rời xa khỏi những con người và sự việc khó hiểu, tốt nhất cả đời này cũng không cần gặp lại!
“Này, có phải cô bị điên thật không đấy? Bị điên thì phải đi chữa đi!”
Lý Thi Tình nghe chàng trai bị mình kéo xuống hét lớn từ phía sau.
Nếu là lúc trước, Lý Thi Tình nhất định sẽ quay đầu rồi đáp trả một câu: “Anh mới là đồ điên.”
Nhưng bây giờ người khác nói gì cô cũng không tức giận.
Hơn nữa cô đang cười như điên dại, vừa phóng như bay vừa rơi lệ, quả thực nhìn kiểu gì cũng giống bệnh nhân tâm thần.
Người đi đường xung quanh nghe chàng trai hét lên như vậy, rồi lại thấy Lý Thi Tình vội vội vàng vàng lao tới thì lập tức tỏ vẻ như gặp người điên trốn trại, rối rít tránh đường, giúp cô thuận lợi tiến ra ngoài càng xa.
Tiêu Hạc Vân nhắc nhở “cô gái điên” xong, tự nhận mình xui xẻo rồi đành giơ tay vẫy một chiếc taxi ven đường, ngồi vào ghế phụ lái.
“Đoành!”
Lý Thi Tình chạy mãi chạy mãi, đằng sau chợt phát ra một tiếng nổ long trời lở đất, giống như sấm sét vang lên giữa trời quang, ngay cả mặt đất cũng vì đó mà thoáng chấn động.
Vốn dĩ cô đang cắm đầu cắm cổ chạy, bất ngờ không kịp chuẩn bị tâm lý nên bị tiếng động này làm cho kinh hãi, bước hụt một cái, cơ thể mất đi thăng bằng rồi đâm sầm vào cột điện đằng trước.
“Mau nhìn bên kia kìa!”
Tiếng hét chói tai và thê lương vang lên giữa đám đông.
“Không, không…”
Cảm giác đau đớn và choáng váng quen thuộc ập đến, Lý Thi Tình cố gắng trợn to hai mắt, muốn giữ tỉnh táo, nhưng ý thức của cô cứ dần dần trở nên mơ hồ.
Hình ảnh sau cùng trong trí nhớ của cô là mọi người nghe được tiếng động vang dội ấy bèn hoảng hốt quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt sợ hãi…
…
“Hộc!”
Sai khi bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, Lý Thi Tình đột ngột mở choàng mắt.
Lý Thi Tình vừa mơ thấy cơn ác mộng gì?
Hình như là trên một chiếc xe buýt…
Xe buýt?
Xe buýt gì cơ?
Khoang mũi truyền đến mùi thuốc khử trùng gay mũi, bên tai là tiếng bước chân tấp nập qua lại của người bên ngoài, trên cánh tay cô có cắm kim truyền dịch, còn bình thuốc truyền thì được treo trên giá trên đỉnh đầu.
“Mình đang ở đâu đây?”
Lý Thi Tình sờ lên ống truyền dịch, cực kỳ nghi hoặc nhìn sang hai bên.
Cạnh giường là màn che màu xanh nhạt, đèn huỳnh quang sáng trưng soi rõ tất cả mọi thứ, trên chiếc tủ đầu giường bên tay trái cô đặt một cái máy nào đó đang vang lên tiếng tích tích.
Đây chẳng phải bệnh viện ư?!
Cô gượng người định ngồi dậy.
Nhưng cô chỉ hơi động đậy chút xíu đã lập tức cảm thấy cảm giác buồn nôn kinh khủng dâng lên đến cổ, cực kỳ khó chịu.
Để không làm bẩn chăn đệm của bệnh viện, cô đành tiếp tục nằm bẹp như con cá ướp muối, chấp nhận số phận và bắt đầu cất tiếng nói yếu ớt.
“Có ai ở đây không? Có ai không?”
“Y tá Trương, bệnh nhân ở giường số 9 tỉnh rồi.”
“Xoẹt.” Màn che bên phải được kéo ra, quả nhiên có một nữ y tá trung niên đi tới giường số 9. Trước tiên bà ấy cầm đèn pin lật mí mắt Lý Thi Tình ra soi, sau đó giơ hai ngón tay lên rồi liên tục hỏi cô vài câu:
“Cháu có nhìn thấy không? Đây là số mấy? Có nhớ tên của mình không?”
“Dạ có, có thấy, đây là số hai. Đây là bệnh viện ạ?”
Lý Thi Tình trả lời trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác cùng hoảng sợ: “Còn cháu ư? Cháu tên là Lý Thi Tình.”
Chỉ cần nghĩ tới chuyện vừa xảy ra trước đó là đầu óc của cô bỗng nhiên trở nên trống rỗng.
“Đúng, đây là bệnh viện. Cháu có nhớ mình được đưa vào đây như thế nào không?”
Nữ y tá lại hỏi.
“Xảy ra… chuyện gì ư? Cháu không nhớ rõ.”
Lý Thi Tình bị hỏi đến mức mặt mày ngơ ngác, không trả lời được.
“Đầu cháu bị va đập, đã chụp CT rồi, chẩn đoán ban đầu là bị chấn động não, có người qua đường đưa cháu tới bệnh viện bảo rằng cháu tự ngã. Đây là khoa cấp cứu bệnh viện số 5 thành phố.”
Y tá rất kiên nhẫn trả lời.
“Chấn động não ư?”
Lý Thi Tình choáng váng.
Cô tự ngã khiến mình bị chấn động não á?
“Đừng lo lắng quá cháu gái.”
Y tá tưởng Lý Thi Tình đang sợ nên an ủi cô: “Bọn cô đã chụp CT sọ não cho cháu rồi, não cháu không có hiện tượng xuất huyết. Không nhớ những chuyện xảy ra gần đây là chuyện bình thường, đây là chứng ‘mất trí nhớ ngược chiều’, nhanh thì vài giờ, còn chậm thì vài ngày là cháu sẽ hồi phục, không dẫn đến mất trí nhớ. Còn về tình trạng đau đầu và nôn mửa thì phần lớn sẽ biến mất sau ba đến năm ngày.”
“Y tá Trương, có một bệnh nhân bị bỏng nghiêm trọng sắp được đưa tới, chuẩn bị đưa vào phòng cấp cứu.”
Có người vội vàng thúc giục.
“Tôi biết rồi!”
Nữ ý tá đắp chăn cho Lý Thi Tình rồi vỗ nhẹ lên cánh tay cô.
“Cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng cử động lung tung, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì cháu cứ nhấn nút gọi y tá, sẽ có người qua chăm sóc. Bọn cô đã liên hệ với trường học của cháu dựa trên giấy tờ tùy thân rồi, giáo viên sẽ tới đây ngay thôi.”
Nghe nói bệnh viện đã liên hệ với giảng viên trong trường, Lý Thi Tình vội vàng hỏi y tá: “Đồ dùng cá nhân của cháu đâu rồi? Cháu muốn gọi điện cho người nhà.”
Điện thoại không ở bên cạnh làm cô cứ có cảm giác không chắc chắn.
“Lát nữa cô sẽ bảo người đưa tới cho cháu.”
Lý Thi Tình đưa mắt nhìn y tá vội vàng rời đi, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng dâng cao.
‘Mình tự ngã ư?’
Cô bắt đầu cảm thấy có gì đó là lạ.
Cô nhớ rõ ràng hôm nay mình định đi xe buýt tới Giang Bắc mua đồ, tại sao lại tự biến mình thành chấn động não?
Chẳng lẽ lúc đó cô đang đuổi theo xe buýt?
Rất nhanh sau đó, đủ loại âm thanh ồn ào cắt ngang nỗi buồn bực của Lý Thi Tình.
“Mau mau mau, bệnh nhân bên này có triệu chứng khó thở.”
Có nhân viên y tế bắt đầu gọi.
“Người này bị bỏng nặng ở mặt, phải kiểm tra đường thở ngay!”
Lý Thi Tình còn chưa kịp suy nghĩ tiếp thì đã bị cảnh tượng rối ren trong phòng cấp cứu thu hút toàn bộ sự chú ý.
Ở cách cô không xa, một hình người có khuôn mặt cháy đen được đưa vào bằng cáng cứu thương.
Sở dĩ nói là ‘hình người’ vì làn da lộ ra bên ngoài của người đó đã bị cháy sạch, chỉ còn lại những mảng máu thịt be bét, quần áo trên người cũng bị nhân viên y tế xé bỏ hết, nhìn thoáng qua trông giống như con ếch xanh bị lột da.
“Ọe…”
Lý Thi Tình đang buồn nôn sẵn rồi, vừa nhìn thấy cảnh này rồi liên tưởng đến con ếch thí nghiệm trong tiết Sinh học, cô không nhịn được nữa, dạ dày bỗng cuộn lên.
Ở một bên khác, có bệnh nhân bị bỏng đã rơi vào trạng thái sốc, hai chân bị cháy đen hoàn toàn. Các bác sĩ đang cấp cứu cho anh ta liên tục lớn tiếng hô hoán “truyền dịch, truyền dịch”, “chuẩn bị kim lớn”. Còn mấy y tá thì không ngừng bận rộn làm việc theo chỉ đạo. Đồng thời, càng ngày càng có nhiều nhân viên y tế mặc đồ xanh mang theo đủ loại dụng cụ vội vã đi lại trong phòng cấp cứu.
Từng chiếc cáng cứu thương lần lượt được đưa vào phòng cấp cứu, trên mỗi chiếc đều có người đang r*n rỉ đau đớn, tiếng kêu ai oán hòa lẫn vào không khí căng thẳng của nơi này.
Phòng cấp cứu vốn đã ồn ào giờ càng ngập tràn những âm thanh gọi “bác sĩ, bác sĩ” hoặc “cứu với, cứu với”. Rất nhiều bệnh nhân được đưa tới bị bỏng diện rộng, người bị thương nhẹ nhất cũng chảy máu bê bết.
“Thế này… là ở đâu bị cháy à?”
Trong chốc lát, gần như toàn bộ đội ngũ y tế của khoa cấp cứu đều dốc hết sức lực tham gia thực hiện phương pháp chườm ướt cho các bệnh nhân nguy kịch. Không khí trong phòng cấp cứu ngập tràn mùi thuốc khử trùng chua nhẹ hòa lẫn với mùi cháy khét từ da thịt, vị tanh của máu, cùng vô số mùi hương kỳ lạ quyện lại thành một thứ hỗn hợp nồng nặc, khiến Lý Thi Tình cảm thấy khó thở.
Đây là thảm kịch nhân gian nào vậy!
Lý Thi Tình chỉ nhìn mấy lần đã không đành lòng nhìn tiếp.
Tại sao cô lại tỉnh sớm như vậy chứ?
Nếu biết trước chuyện này thì chẳng thà cô cứ nằm như vậy, dù có hôn mê cũng còn tốt hơn.
“Đáng sợ quá, nghe nói là một chiếc xe buýt đâm vào xe bồn chở dầu nên dẫn đến một vụ nổ liên hoàn...”
Người thân đang trông chừng bệnh nhân truyền dịch ở giường bên cạnh khe khẽ bàn luận.
“Ngay ở cây cầu vượt sông ấy, may mà hôm nay tôi không lên cầu, chứ xui rủi thì cũng gặp chuyện rồi.”
Lúc nghe được mấy chữ “xe buýt đâm vào xe bồn chở dầu”, Lý Thi Tình không kiềm chế được mà co rúm người lại, thậm chí nước mắt còn ứa ra, tâm trạng đột nhiên trở nên áy náy và bất an. Cô phải lặng lẽ kéo chăn trên giường bệnh che đi nửa gương mặt mình.
Cô không hiểu tại sao mình lại có những cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Cũng như cô không rõ tại sao chỉ mới nghe chuyện tai nạn xe cộ xảy ra mà cô đã đau buồn như vậy, trong khi tố chất tâm lý của cô vẫn luôn rất tốt.
Khoa cấp cứu rối ren như chiến trường, ai nấy đều thổn thức cảm thán trước tai họa lần này, vài người thân của bệnh nhân bị thương nhẹ còn chủ động hỏi thăm họ có thể giúp gì được không, mà Lý Thi Tình thì đến nhìn cũng không muốn nhìn thêm.
Linh hồn cô như bị cơn đau đầu xé toạc thành hai nửa - một nửa ngập tràn những cảm xúc mãnh liệt đến khó hiểu, khiến cô đau lòng khôn xiết trước những con người đang chịu tổn thương trước mắt.
Nửa còn lại thì hoảng hốt, không biết những cảm xúc khó hiểu kia từ đâu tới.
“Chẳng lẽ mình thật sự tự đâm đầu đến mức chập mạch luôn rồi?”
Lý Thi Tình nằm trên giường ngơ ngác nhìn túi truyền trên đầu, trong lòng tự giễu.
Dần dần, túi dịch treo trên đầu cô sắp cạn hết, điện thoại mà Lý Thi Tình chờ đợi cũng không có ai đưa tới.
Nhưng nãy giờ có bao nhiêu sinh mệnh hấp hối được đưa vào đây, họ không để ý tới chút chuyện nhỏ của cô cũng là bình thường.
Lý Thi Tình nghĩ ngợi, trong tình cảnh rối ren như thế này, mình không nên gây thêm rắc rối cho người ta thì hơn. Thế là cô dứt khoát đóng phao truyền dịch lại rồi tiếp tục nằm im.
Tuy nhiên, chỉ nằm đó thôi cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, như thể đã lâu lắm rồi cô không được ngủ, thế nhưng cảm giác khó chịu trong người lại khiến cô không thể thật sự chìm vào giấc ngủ.
Nghe những tiếng kêu rên đau đớn xung quanh, cô chỉ mong ngóng giảng viên trong trường mau chóng đến đây, hoặc bất cứ ai cũng được, đến đẩy cô ra khỏi phòng cấp cứu này đi.
Chẳng bao lâu sau, mong ước của Lý Thi Tình đã trở thành sự thật.
Một người đeo khẩu trang trông giống như bác sĩ vội vàng dẫn hai người đàn ông vạm vỡ tới rồi bảo họ đưa cô đến phòng bệnh nào đó.
“Các anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Lý Thi Tình kinh ngạc hỏi, trong lòng hơi hoảng hốt.
“Cô phải nhường giường cho bệnh nhân cấp cứu khác, bệnh viện sẽ sắp xếp cho cô một chỗ nghỉ ngơi yên tĩnh khác.”
Bác sĩ này không dịu dàng giống như nữ y tá trước đó, thái độ đối xử với Lý Thi Tình hết sức lạnh lùng và nghiêm túc.
Nhưng nghe anh ta giải thích xong, Lý Thi Tình thấy yên tâm hơn hẳn.
Đúng vậy, cô chỉ bị va đập đầu, chuyển sang chỗ khác vẫn có thể nghỉ ngơi, thà nhường lại giường để bác sĩ khoa cấp cứu chăm sóc cho những người bị thương khác còn hơn.
Cho nên khi Lý Thi Tình được hai nhân viên y tế khiêng lên giường rồi được bác sĩ dẫn đường tới phòng bệnh, cô vẫn rất vui vẻ vì mình có thể góp chút sức cho những bệnh nhân khác. ( truyện trên app t.y.t )
Sau này ai mà nói mối quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ rất căng thẳng, bác sĩ đều không phải là người tốt thì cô chắc chắn sẽ tranh cãi với họ!
Nhìn bệnh viện này đối xử với bệnh nhân tốt thế nào đi! Họ chẳng những phân bổ giường bệnh theo nhu cầu mà còn cân nhắc đến việc bệnh nhân bị chấn động não như cô không chịu được ồn ào nên đã chuyển cô sang phòng bệnh đơn!
Phòng bệnh nằm ở vị trí tương đối vắng vẻ, xung quanh cũng cực kỳ yên tĩnh. Sau khi nói “cảm ơn” mấy lần liền để tiễn bác sĩ, Lý Thi Tình vui vẻ nhắm mắt lại.
Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ngủ một lát rồi!
Cô vừa mới nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi thì bỗng nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện.
“Chính là cô gái trẻ này hả?”
“Đúng vậy, cô ấy vừa mới tỉnh.”
Giọng nói ngoài cửa cũng rất quen thuộc, là vị bác sĩ mà cô vừa mới cảm ơn.
“Cảm ơn bệnh viện đã phối hợp, bây giờ chúng tôi sẽ vào xem.”
Là ai tới vậy?
Chẳng lẽ là giảng viên mà trường cử đến?
Lần này Lý Thi Tình không dám ngủ nữa, cô cố gắng mở to mắt, nghĩ xem nên cảm ơn giảng viên “trong lúc cấp bách đã dành thời gian đến thăm sinh viên” này như thế nào.
Tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng vang lên, Lý Thi Tình mỉm cười nhìn sang, sau đó nụ cười dần trở nên cứng ngắc.
Người tiến đến là hai vị cảnh sát mặc đồng phục.