Không ai đập vào kính chắn gió như vậy mà còn sống cả, Lý Thi Tình chắc chắn mình đã chết.
Trong ba lần “ác mộng” trước, vì mọi chuyện diễn qua quá nhanh nên cô vẫn chưa có chút cảm giác chân thực nào, cứ mơ mơ màng màng suốt. Nhưng vào lần trước, vì cô cố gắng thử nghiệm nên rốt cuộc cô cũng suýt thành công khiến xe buýt dừng lại.
Sự thật ấy mang đến cho Lý Thi Tình chút hy vọng rằng mình có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
“Lần trước là do mình xui xẻo quá thôi, chỉ cần mình để tâm thêm chút, khôn ngoan hơn chút thì nhất định có thể khiến chiếc xe chết tiệt này dừng lại.”
Cô nghĩ bụng.
Khi vì được “sống lại” mà bị tra tấn bởi cảm giác đau đầu, buồn nôn, run tay và đau nhức khắp mặt nhưng lại không thể động đậy, Lý Thi Tình chỉ có thể hoạt động đầu óc để phân tán sự khó chịu mà những cảm giác ấy mang lại.
Lần nào cô cũng ngất quá nhanh, ngoại trừ biết được địa điểm xảy ra sự cố thì cô hoàn toàn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Lần mới nhất chắc là vì lái xe giảm tốc nên phát sinh va chạm với xe đằng sau?
Nhưng nếu chỉ đơn giản là bị tông vào đuôi xe thì sẽ không chết người chứ nhỉ?
Còn một lần nữa, rõ ràng chiếc xe đột nhiên bẻ lái rẽ gấp, không biết là do bánh xe nổ, phanh xe không ăn hay là đang tránh né thứ gì.
Lý Thi Tình thận trọng nhận diện cảnh sắc ngoài cửa sổ, họ đang cách cây cầu vượt sông không xa, có lẽ cô cũng không còn nhiều thời gian.
Phần lớn hành khách vẫn đang ngủ hoặc xem điện thoại, chàng trai đeo kính ngồi bên cạnh tựa đầu vào cửa sổ, mắt kính phản chiếu ánh sáng bên ngoài. Vì không thấy ánh mắt của anh nên Lý Thi Tình cũng không rõ anh có ngủ hay không.
Cô đã từng thử, cho dù gào thét yêu cầu dừng xe thì chú tài xế cũng sẽ không dừng lại vì cô, nhưng nếu các hành khách đều muốn cô xuống xe thì tài xế sẽ bị “ý dân” cuốn theo mà có chút lay động.
Lần vừa rồi cô giả vờ bị bệnh tim đòi dừng xe, những hành khách khác cũng cùng nhau lên tiếng nên xe suýt nữa đã dừng lại.
Khi đã nắm chắc điểm này, Lý Thi Tình bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hiện giờ họ cách lối lên cây cầu vượt sông một đoạn nữa, đường đi bằng phẳng, xe cộ qua lại cũng không nhiều, nếu chọn xuống xe ở đoạn đường này chắc sẽ không có gì nguy hiểm gì lớn.
Cô lại dời ánh mắt từ cửa sổ xe sang khuôn mặt chàng trai đeo kính đang tựa vào cửa sổ chợp mắt.
Cảm giác khó chịu đã biến mất, Lý Thi Tình nhắm ngay bàn tay anh đang đặt đó, cúi người rồi nhanh như chớp kéo bàn tay anh ấn lên ngực mình.
‘Xin lỗi nha chàng trai, tôi thực sự rất muốn sống tiếp!’
Lý Thi Tình thầm hét lên trong lòng.
Chàng trai đeo kính lúc nãy còn đang tựa vào cửa sổ ngủ lập tức rùng mình, khiếp sợ nghiêng đầu nhìn sang.
‘Bà mẹ nó, biết ngay anh ta không ngủ mà.’
Thôi mặc kệ đi!
“Biến thái!”
Lý Thi Tình giữ chặt tay anh, không cho nó rời khỏi ngực mình, vẻ mặt tỏ ra hết sức sợ hãi. Cô hét to lên:
“Sao anh lại sờ ngực tôi!”
Nếu có thể sống qua đợt này thì cô nhất định phải đi thử vai mới được!
“Hả?”
Khi nghe Lý Thi Tình hét “biến thái”, chàng trai ngồi cạnh còn trợn tròn đôi mắt vẫn đang mờ mịt của mình, biểu cảm giống như thiếu niên ngây thơ bị một kẻ tâm thần làm nhục, dường như không thể liên hệ bản thân với hai chữ “biến thái” kia.
Chờ đến khi nhận ra cô gái kia đang hô cái gì, anh vội vàng hất mạnh tay Lý Thi Tình ra rồi rút tay khỏi ngực cô, gượng cười, lắp bắp nói: “Này… Này cô gái, chuyện như vậy không thể đùa được đâu!”
Vì tiếng hét sợ hãi của Lý Thi Tình mà các hành khách đang gật gà gật gù hoặc tự chìm đắm trong thế giới riêng bị họ thu hút sự chú ý, nhốn nháo nhìn sang với tinh thần hóng hớt.
“Thằng nhóc này trông cũng ra hình ra dạng, lại trẻ trung, sao dám làm những chuyện như vậy!”
Một ông cụ lắc đầu với vẻ tiếc nuối.”
“Đúng đấy, dù cô bé kia có xinh đẹp trắng trẻo thế nào thì cậu cũng không thể ra tay được!”
Một bác gái khác cũng theo sau phụ họa.
“Đúng là không ra gì!”
“Tôi không nói đùa, chính anh sờ soạng tôi mà!”
Lý Thi Tình hét lớn.
“Cô ăn nói bậy bạ cái gì vậy!”
Chàng trai bị oan uổng thấy Lý Thi Tình “vừa ăn cướp vừa la làng”, mặt mày tràn ngập vẻ không thể tin nổi: “Rõ ràng chính cô cầm tay tôi ấn lên mà!”
“Anh bảo mọi người nghe thử xem, lời của anh có còn là lời người nói nữa không? Có nước đời nhà ai lại tự dựng túm tay người khác ấn lên ngực mình chứ hả!”
Lý Thi Tình tiếp tục la ó: “Anh thấy tôi nhỏ bé dễ bắt nạt nên tưởng tôi sẽ nuốt giận vào bụng đúng không? Tôi nói cho anh biết, anh chọc vào tôi là đụng nhầm người rồi!”
“Cô đúng là vô lý mà…”
Bị nhiều người nhìn bằng ánh mắt dành cho kẻ “biến thái” lại còn bị chỉ trỏ, chàng trai đeo kính nghẹn đỏ cả mặt, lắp bắp chữ “cô” mãi một hồi lâu mới phun ra được một câu nói tục.
“Cô, cô, cô bị điên à!”
Thấy mình đã dồn ép chàng trai đeo kính đến mức này rồi mà anh vẫn không chửi ầm vào mặt cô, trong lòng Lý Thi Tình cảm thấy rất có lỗi với anh.
‘Xin lỗi nha anh trai, nếu tôi không làm thế thì mới bị bệnh thần kinh thật đấy!’
Sau khi mắng xong, chàng trai đứng lên, có lẽ là muốn đổi chỗ ngồi.
“Anh đừng hòng chạy trốn!”
Lý Thi Tình nhân cơ hội túm lấy tay anh sau đó kéo mạnh anh đến sau lưng chú tài xế: “Chú tài xế, anh ta là biến thái, phiền chú quay đầu xe tới đồn cảnh sát đi ạ, cháu muốn báo án!”
Mau quay đầu đi! Chiếc xe này sắp bước lên con đường tử vong rồi!
Phải quay đầu là bờ!
“Ai mà biết đằng sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Chú tài xế không hề “thiên vị” ai mà nhìn vào kính chiếu hậu rồi hỏi những hành khách khác.
“Vốn dĩ tôi đâu có sờ soạng gì cô ta! Đi thì đi, tôi không sợ!”
Chàng trai bị cô túm tay kéo vừa nghe đến chuyện muốn tới đồn cảnh sát thì trái lại, tức đến mức bật cười.
“Anh có sờ tôi, cái đồ cặn bã nhà anh!”
Mặc dù trong lòng vô cùng xin lỗi chàng trai nhưng Lý Thi Tình vẫn phải hung tợn nhìn chằm chằm anh sau đó quay đầu nhờ những người khác giúp đỡ: “Mọi người có thể làm chứng giúp cháu không ạ? Sẽ không tốn nhiều thời gian của mọi người đâu, cháu sợ không có nhân chứng thì anh ta sẽ chạy trốn mất.”
Trong suy đoán của cô, tình huống tốt nhất là chú tài xế quay đầu xe chạy tới đồn cảnh sát, sau đó mọi người cùng nhau xuống xe và vào đồn báo án.
Mặc dù cô làm như vậy có lẽ sẽ đổ oan cho người tốt, nhưng ít nhất cô cũng cứu được mạng sống của cả xe mà?
Dù chú tài xế không quay đầu mà chỉ có vài người xuống xe cùng cô, đồng ý làm chứng cho cô thì cũng tốt hơn là cả toàn bộ người trên xe đều chôn vùi ở chỗ này.
Nào ngờ vừa nghe nhắc đến việc quay đầu xe tới đồn cảnh sát thì mấy hành khách lúc nãy còn lòng đầy căm phẫn đứng lên bất bình thay cho cô lập tức thay đổi thái độ.
“Cháu gái à, bác còn phải vội về đón con rồi nấu cơm tối cho người lớn trẻ con trong nhà, bác không thể chậm trễ thời gian được đâu, thật lòng xin lỗi cháu nhé.”
Bác gái xách giỏ rau lảng tránh ánh mắt của Lý Thi Tình.
“Chỉ bị sờ một cái thôi chứ có mất mát gì đâu.”
Chẳng biết là ai lẩm bẩm.
Cái gì mà chỉ bị sờ một cái?
Lý Thi Tình nhướng mày, sau đó tiếp tục nhìn sang ông lão lớn tuổi nhất.
“Ài, cô bé à, ờm, thì, vừa nãy ông ngủ nên không thấy cậu ta có sờ cháu hay không.”
Ông lão né tránh ánh mắt của Lý Thi Tình.
“Tôi không thể làm nhân chứng nếu không thấy tận mắt được.” ( app truyện T Y T )
“Đúng đấy đúng đấy, chúng tôi cũng không thấy gì, nhỡ đổ oan cho người tốt thì sao?”
Có người phụ họa.
“Chiếc xe này đã chạy lâu như vậy rồi, quay đầu nữa thì sẽ lỡ mất bao nhiêu thời gian.”
Càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào những lời phản đối.
Thấy thế cục vốn dĩ nghiêng về mình dần dần trở nên không thể đoán tiếp, trái tim Lý Thi Tình cũng dần trở nên nguội lạnh.
Đằng trước loáng thoáng có thể trông thấy thân cầu, có lẽ cô không còn đủ thời gian để bắt tài xế dừng xe nữa.
Có lẽ trong “vòng lặp” này, cô lại thất bại rồi.
Chẳng lẽ lại phải thử lại lần nữa?
Nhưng nếu không có lần nữa thì sao?
Nếu đây là “vòng lặp” cuối cùng của cô thì thế nào?
“Chú tài xế ơi, dừng xe, cháu muốn xuống xe!”
Lý Thi Tình quả quyết từ bỏ việc để xe buýt quay đầu.
“Cậu nhóc kia, cậu mau mau xin lỗi người ta trước đi, nhường con gái nhà người ta chút là được mà!”
Có hành khách không đồng ý dừng xe.
“Tôi đâu có chạm vào cô ta, tại sao tôi phải xin lỗi.”
Nghe được yêu cầu khó hiểu ấy, chàng trai mỉa mai hỏi lại sau đó nhìn Lý Thi Tình bằng ánh mắt đầy tức giận.
“Thằng nhóc này, nói lời xin lỗi là giải quyết được việc rồi, sao lại muốn làm trễ nải thời gian của bọn tôi?”
Trên xe có người oán trách.
“Không làm chính là không làm, dù tới đồn cảnh sát đối chất tôi cũng không sợ! Đúng chính là đúng, sai chính là sai, dù là nam hay nữ đều như nhau, nhiều hay ít người cũng không liên quan gì!”
Trong mắt Lý Thi Tình, gặp phải việc giời ơi đất hỡi như thế này mà chàng trai đeo kính không xông tới đánh cô đã coi như là tốt tính lắm rồi đấy.
Ở hiền gặp lành, tới khi anh xuống xe thì anh sẽ cảm ơn cô.
Thấy tài xế đang từ từ giảm tốc độ, xung quanh cũng không có xe cộ gì khác, cuối cùng Lý Thi Tình cũng bắt đầu khóc lóc om sòm, kiên quyết đòi xuống xe.
Lý Thi Tình không chịu hòa giải, còn chàng trai thì lại cứng đầu cứng cổ chết cũng không muốn xin lỗi, chú tài xế cuối cùng không nhịn được nữa bèn ngừng xe rồi ấn nút mở cửa.
“Dừng xe dừng xe, hai cô cậu đi xuống hết cho tôi!”
“Đúng đấy, hai cô cậu đi xuống hết đi, đừng làm lỡ việc lái xe của bác tài!”
“Đúng đấy, chuyện của mình thì âm thầm mà giải quyết với nhau, đừng kéo cả cái xe này lãng phí thời gian theo mình!”
“Hai cô cậu mau mau tự đi xuống đi, đừng để bọn tôi phải đuổi xuống.”
Mấy bà cô ông chú lớn tiếng hô hào với tài xế, thúc giục ông ấy tranh thủ thời gian mở cửa xe.
Rõ ràng chàng trai không muốn xuống xe vì chuyện vớ vẩn này, nhưng Lý Thi Tình vừa thấy cửa xe mở ra đã gần như không kịp chờ đợi được nữa mà lao xuống dưới, lúc xuống còn túm chặt lấy cánh tay của chàng trai lôi đi, cứ như kiên quyết muốn kéo anh xuống.
“Đi, đi với tôi đến đồn cảnh sát!”
Cô khiến anh gặp phải chuyện “biến thái” này đã là có lỗi với anh lắm rồi, huống hồ mấy lần trước anh đều tỏ ra quan tâm cô, rõ ràng anh là người tốt, dù cô chỉ cứu được một người này thì cũng đủ rồi.
Thấy chàng trai trẻ không muốn đi, có ông chú trên eo đeo chìa khóa đứng dậy rồi thẳng tay đẩy anh xuống xe.
“Đi đi đi, hai đứa đi xuống hết cả đi!”
Trong tiếng giục giã liên thanh của các hành khách, Lý Thi Tình và chàng trai đeo kính lảo đảo xuống xe.
Họ vừa xuống xe thì chiếc xe buýt đã ngay lập tức rời đi.
Không có chuyện phanh xe không ăn, không có sự cố bất ngờ, không có tiếng chuông điện thoại.
Mọi thứ đều thuận lợi đến khó tin.
Từ đầu đến cuối, diễn biến của toàn bộ sự việc đều trái ngược hoàn toàn với suy đoán của Lý Thi Tình, cũng không có bất kỳ ai đồng ý xuống xe cùng cô, thậm chí nửa đường có đến vài lần Lý Thi Tình cảm thấy mình chắc chắn sẽ “chết” thêm lần nữa…
Cho nên đến tận khi hai chân Lý Thi Tình bước xuống mặt đường xi măng như ý nguyện, cảm giác không chân thật vẫn bao quanh cô.
“Mình… Mình đã…”
Lý Thi Tình nhìn mặt đường dưới chân, ánh mắt sững sờ khó tin.
Xuống xe thành công rồi ư?!